Tội Lỗi 2 - Phần 29
Được sự hậu thuẫn của anh em cấp 2, bọn nó cung cấp cho tôi những lời hoa mĩ những lời có cánh để viết một lá thư ngắn đầy cảm xúc nhất. Trong nhóm có 3 đứa học chung trường, nên bọn nó biết em Yến ( bí thư mà rất năng nổ cộng với tài ăn nói có duyên nên không thể lọt khỏi mắt tụi nó). Tụi nó bảo tôi kể tình hình hai đứa và bảo rằng 100% em Yến thích tôi rồi. Tôi nghe mà mát cả ruột và càng có thêm tự tin để gởi lá thư ấy. Ngày hôm sau tôi kẹp lá thư ấy vào quyển tập của em và nhận được lời từ chối của Yến. Có lẽ không ai hiểu được tôi hi vọng vào mối tình đẹp này như thế nào và chắc không ai hiểu tôi được sự thất vọng, nỗi buồn chán trong tôi như thế nào. Trước mặt đám bạn tôi luôn cố tỏ ra một con người vui vẻ lạc quan nhưng tôi không thể giấu nỗi buồn ấy trước đám bạn. Iôi vẫn luôn miệng rằng “ tụi bây yên tâm đi tao không sao đâu, thực ra tao cũng không có tình cảm nhiều với con đó đâu, tỏ tình cho vui thôi, có bồ thì tốt không thì thôi”, nhìn những nụ cười giả tạo cố che đi nỗi trống trải trong lòng, tụi nó không nói ra nhưng đều biết rằng tôi đang rất đau, một nỗi đau khó mà diễn tả thành lời, tôi hi vọng nhiều bao nhiêu để rồi thất vọng bấy nhiêu. Tôi nhớ có một lần đang đi hái dừa với tụi nó, một thằng vô tình hỏi lại tình hình tôi với Yến, tôi đáp lại vẫn câu nói đó, vẫn nụ cười đó. Một thằng trong nhóm nói rằng: “ D, mày không cần thiết phải giấu mọi người ở đâu, không ai nói gì đâu có điều gì buồn bực cứ nói ra đi”. Nghe câu này mà môi tôi như mếu, tôi run lên từng tiếng, những dòng nước mắt muốn tuôn ra ngoài. Tôi cố ngăn lại giọt nước mắt rơi, tụi nó không nói gì cả, nó cũng không muốn làm tôi bối rối hơn nữa để khỏi ai nói rằng: “ con trai lớn rồi mà còn khóc”.
Tôi bắt đầu vùi đầu vào những trò vô bổ, game online, sex, thuốc lá. Trên trường tôi không hề bỏ học bữa nào nhưng tôi thường xuyên bỏ học thêm thậm chí còn bịa ra thêm một số buổi học để đi và còn lấy trộm tiền để đi đánh điện tử nữa. Có khi bố tôi cho 30k để đó xăng thì tôi chỉ đổ ít hơn số tiền ấy còn lại thì mua thuốc hút. Thực ra hút điếu thuốc ấy tôi cũng khó chịu lắm chứ, cái cảm giác đắng trong họng không thể nào diễn tả được nhưng vẫn cố để chứng tỏ mình là người lớn, mình là một người trưởng thành. Bạn bè tôi cũng nhắc nhở tôi chuyện này bởi chúng hiểu sức học của tôi, niềm hi vọng của bố mẹ , dòng họ và cả danh dự nữa. Tôi có điều kiện để học tập nhưng không cố gắng, bao nhiêu người mơ có điều kiện học tập như tôi. Tôi nhận ra mình càng ngày mê tốc độ, khi ngồi trên xe tôi luôn chạy hết ga ( cũng chỉ khoảng 60km/h ) và cũng may mắn cho tôi là chưa một lần bị té ngã dù nhiều lúc tôi không thể làm chủ tốc độ. Nhưng một đêm, tôi đi chậm nhưng do trời tối nên tôi va với một đứa con gái, tuy tối nhưng tôi vẫn nhận ra là con bé em nhỏ hơn 2 tôi 2 tuổi học chung trường cấp 2 và hiện giờ tôi với nó học chung trường với nhau. Tôi nhận ra nó, bình thường đi nhanh không có chuyện gì hôm nay nổi hứng đi chậm thì lại xảy ra chuyện ( thực ra là do thằng bạn tôi đi xe đạp thôi ). Tôi hơi hốt hoảng tôi với thằng bạn đỡ nó dậy và hỏi thăm thử nó có bị sao hay không, nhìn nó thì cũng không bị gì nghiêm trọng cả bởi tôi thấy chỉ bị trầy đầu gối, nó nhăn nhó bảo chỉ bị đau tay. Mọi người xung quanh bảo nó bị gãy tay tôi lo quá, tôi không biết làm sao để giấu bố tôi đây, bởi mọi người ai chả biết tôi con ông thầy D với lại nó bị gãy tay thì lấy đâu ra tiền mà lo cho nó. Đánh liều tôi mượn điện thoại gọi về cho mẹ tôi báo tin. Nghe đến mấy chứ “ tai nạn giao thông thôi” mà mẹ tôi đã khóc ầm lên ( thực ra tôi không dám gọi với bố mà chỉ dám gọi cho mẹ tôi ). Bố tôi nghe thấy vội giật điện thoại từ mẹ tôi, ông hỏi tôi “ mày bị ở đâu có bị làm sao không”, giọng bố tôi vồ vập. “ Dạ không sao bố ạ, con thì không sao, con lỡ tông con bé Ng học trò cũ của ba ” tôi đáp lí nhí. “ Mẹ, đi đứng không cẩn thận là thế đó”, bố quát tôi qua điện thoại. Tôi biết bố sẽ quát tôi bởi bố tôi rất nóng tính và nghiêm khắc.
Nhìn ánh đèn xe và đèn xi nhan quen thuộc, chiếc xe dream rẽ trái, bố mẹ tôi đã tới. Bố tôi lại gần tôi và đánh tôi một bạt tai trời giáng, còn mẹ tôi lại xem bé Ng như thế nào. Cái bạt tai ấy làm tôi lạng choạng đứng không vững, một người chạy vào can bố tôi “ thôi, thầy đừng đánh cháu nữa, dù sao cũng chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi mà, đừng đánh nó nữa”. Mẹ tôi cũng chen ngang vào: “thôi anh D, chở con bé Ng đi xuống bệnh viện trước đã”. Môi tôi run bần bật như muốn khóc, tôi lại cố cản những dòng nước mắt. Tôi rất giận cái nóng tính của bố tôi thực ra trong chuyện này không hẳn tôi sai, tôi đã đi chậm, đèn xe cũng bình thường, còn Ng thì vừa đi vừa giỡn lại cưỡi xe từ trong ngõ tối mù chạy ra mà không quan sát ( Ng đang giỡn với đám bạn đi học chung về ). Dường như trong người tôi đang rất nóng nảy, tôi bực bội bao nhiêu ngày qua bị Y từ chối, những điếu thuốc, những câu chửi trên gameonline làm tôi trở nên lầm lì hơn.
Tôi bất mãn định dựng cây xe máy về, bố tôi bảo: “mày gởi chiếc xe máy lại và cởi xe đạp này về, về nhà đi rồi lát tao sẽ nói chuyện với mày”. Tôi dắt chiếc xe đạp về mà không thèm nói một lời. Tôi rất bất mãn với cơn nóng tính của bố khi không giữ thể diện của tôi trước đám đông. Tôi khóc, tôi không thể nhịn được, bố chưa hiểu đầu đuôi gì cả mà đã quát mắng tôi. Về đến nhà hai đứa em tôi vội chạy ra hỏi han tôi có bị làm sao không, con bé Ng như thế nào. Tôi quát chúng và bảo chúng vô nhà lo học hành đi đừng vô duyên như thế. Tôi nhờ con em gái tôi gọi điện thoại hỏi thử bé Ng như thế nào, má tôi bảo, không sao đâu chỉ bị trật khớp nhẹ thôi. Tôi nghe mà lòng nhẹ hẳn, tôi chuẩn bị những câu nói để chút nữa thi phần hùng biện với ông già khó tính của tôi. 10h đêm bố mẹ tôi mới về tới nhà, khuôn mặt bố tôi rất khó chịu với tôi, bố tôi bảo phải chở con bé Ng về nhà và xin lỗi bố mẹ nó. Chắc vì nể bố tôi nên họ cũng vui vẻ bỏ qua, dù sao thì bố tôi cũng bớt nóng nảy hơn rồi. Bố tôi gọi tôi ra nói chuyện, không có cái roi nào cả, có lẽ bố tôi cũng biết đấu đuôi câu chuyện chứ không như bố tôi nghĩ, tôi bây giờ chỉ cuối dầu dạ với vâng. Bố tôi bảo từ tối mai là đi học bằng xe đạp. Tôi vội phân trần bởi nếu đi xe đạp mà đi 8 cây số thì lấy sức đâu mà học hành gì nữa. Mẹ tôi cũng nói đỡ vài lời và bố tôi cũng đồng ý cho tôi đi xe máy tất nhiên là phải cẩn thận hơn nữa.
Nằm nghĩ lại tôi cảm giác đây là lần đâu tiên bố tôi nhẹ nhàng đến thế, tôi càng cảm thấy yêu bố tôi hơn ông ấy là người tuyệt vời nhất với tôi.
Hôm nay trời chuẩn bị vào đông rồi, những cơn mưa, những cơn gió tràn về làm tôi không muốn thoát ra khỏi cái chăn để đi học. Mặc chiếc áo khoác màu trắng bạc vào, đây là chiếc áo chứa đầy kỉ niệm của tôi và Yến. Tôi nhớ mùa đông năm trước tôi và Yến đi mua hai cái áo ấm, chính cái áo này là cô ấy chọn cho tôi, tôi cố gắng giữ cái áo này không có một vết bẩn hay một nép nhăn để sau này có dịp nào đó tôi sẽ khoe với các con tôi rằng “chiếc áo này là do mẹ con tặng bố năm lớp 11 đó”. Tôi không định mặc chiếc áo này bởi nó nhắc lại kỉ niệm buồn của tôi và Yến nhưng phải công nhận cái áo khá đẹp và nó phù hợp với dáng dấp hơi mập của tôi. Không hiểu từ khi nào mà đầu tôi đã dành ra một khoảng trống lớn để chứa hình ảnh của Yến, tôi không thể quên được, có lẽ tôi đã yêu Yến rồi chứ không còn mến như lứa tuổi học trò nữa. Yến ơi, không biết bây giờ Yến đang ở đâu, có phút giây nào nghĩ tới D hay không, có khi nào yến hiểu cảm giác của một kẻ yêu đơn phương hay không. Trời bắt đầu mưa to hơn, không thể chờ nó tạnh được nữa, tôi gấp ống quần lên để khỏi ướt và dắt con chiến mã đi học. Những giọt mưa phả vào mặt tôi thật rát, nhưng cái rát ấy làm sao bằng cái rát trong lòng tôi chứ. Suy nghĩ viễn vông, tôi luôn đặt ra những tình huống mong níu kéo Yến về. Chẳng mấy chốc tôi đến trường, hôm nay tôi cảm giác quãng đường thật ngắn so với những suy nghĩ miên man trong đầu.