Tội Lỗi 2 - Phần 28
“ kỉ niệm ấy giờ đây không còn nữa
Giấc mơ xuân tan vỡ mất rồi”
Đang gục đầu trên bàn thì “ Nguyễn Văn D”, thì ra cô đang gọi tôi lên kiểm tra bài cũ, có lẽ thấy tôi nằm trên bàn nên cô gọi lên trả lời bài cũ. Cầm quyển vở tôi nhanh chóng đi lên. Cô cầm vở tôi mà không tin vở của tôi bởi có một nét chữ con gái trong vở tôi. Cô dễ dàng biết đây là nét chữ của Yến, cô bảo Yến đêm vở lên cô kiểm tra. Chắc có lẽ cô nghĩ tôi lấy vở của Yến dán tên của tôi lên cô mới kiểm tra. Cô tủm tỉm hỏi Yến trước lớp “ Yến, tại sao cô thấy trong vở bạn D lại có hơn một nửa là do em chép cho bạn”, thực ra cô tôi rất vui vẻ chứ không hề có ý trách móc. Câu hỏi của cô làm cả lớp ồ lên, cô bảo “ hay là hai đứa…”, cô cười lên còn Yến vội chống chế “ không phải đâu cô, thực ra bạn D bị ốm nên em viết bài dùm bạn thôi”, cả lớp dưới này tụi nó bảo “ xạo”, có một vài lời dưới lớp “ có thì nói có chứ sao phải ngại”, “uh, phải đó, có gì thì công khai ra chứ”. “ không phải đâu, nọi người hiểu lầm rồi” Yến cố thanh minh, cô thì lại bảo “ cô thấy D đi học đầy đủ mà sao lại em bảo bạn ốm”, “đúng đó cô”, cả lớp lại đồng thanh. Nhìn yên đỏ mặt múa tay hươ chân trông đáng yêu vô cùng, trong lớp chắc cũng có khối đứa ganh tị với tôi mà cố giả vờ thôi. Những câu nói của cô, cả lớp của Yến nữa như muốn xát thêm muối vào vết thương đang đau này, có lẽ không ai hiểu cả hoặc hiểu nhưng cố tình nói thế. Cũng may chỉ là cuốn vở này thôi chứ mấy cuốn khác nữa thì tôi ê mặt phải biết bởi vở nào cũng có Yến ghi dùm cả. Tim tôi đang thắt lại từng cơn, tôi càng tỏ ta yếu đuối để mong Yến thương hại mình nhưng không được.
Tôi tiếp tục chìm trong đống bùn lầy của cuộc đời, tôi cũng nhận ra rằng mình đang quá sai, dù biết tôi là niềm hi vọng của bố mẹ nhưng tôi đã làm bố mẹ tôi thất vọng thật nhiều. Tôi quyết định sửa lại những lỗi sai của mình, hôm ấy tôi đi học thêm hóa ( năm đó không thi tốt nhiệp môn hóa nhưng tôi thi khối A ), tôi lại ngồi gần Ph ngồi ở bàn cuối. Ph là bạn của tôi hồi cấp 2, tuy hồi ấy không thân với nhau lắm nhưng lớp 12 tôi và Ph học thêm chung môn Lý và hóa. Thấy bóng tôi Ph vội vàng gọi tôi, tôi không hiểu có chuyện gì mà hôm nay nó lạ lạ thế nào. Tôi kể với tôi hôm trước ( bữa đó tôi cúp học đi đánh điện tử ) có một cô bé đi học trễ ( chắc đi học môn trước nên đến trễ ), và ngồi gần nó. Nó bảo cô bé không xinh lắm nhưng có duyên vô cùng, cặp kính cận trên mắt làm tôn thêm vẻ trí thức của em, tôi nghe nó kể mà lòng tôi cũng tò mò không kém. Đúng lúc ấy cô bé đi vô lớp, cô bé ấy ngồi bàn đầu với mấy đứa bạn. Nhìn ban đầu cô bé thấy không xinh lắm nhưng nhìn kĩ tôi thấy toát ra một vẻ quyến rũ lạ kì, nụ cười của em gì đó rất dễ thương và dễ đi vào lòng người ( thấy em cười với mấy đứa bạn của em ). Tôi không hiểu vì sao không xinh lắm nhưng tôi vẫn bị cuốn hút bởi em. Chắc có lẽ từ đó mà tôi đi học đầy đủ hơn, không muốn bỏ học để đi chơi điện tử nữa. Thằng bạn tôi chả biết bằng cách nào mà biết tên em, tên em cũng khá đặt biệt mà không phải dễ dàng để quên ( thực ra tên đặc biệt quá nên tôi không nói ra vì sợ ). Ban đầu nó nghe nhầm ( có lẽ có ít người đặt tên em, em tên N ), nó nhờ tôi viết một lá thư nhỏ để giúp em làm quen, thực ra khi đó thằng Ph cũng không hề có nick chat, nên nó mượn đỡ nick chat của tôi để làm quen em. Nó nhát đến mức không dám gởi cho em. Tôi nhận trách nhiệm này và gởi cho con bạn học cùng lớp ngồi sau em tặng giúp, tôi bảo con bạn ấy chờ tôi về chỗ rồi gởi. Nó cười một nụ cười tinh quái, chắc nó nghĩ tôi đang muốn tán tỉnh em này.
30’ sau chúng tôi nhận được tờ giấy với nội dung “ xin lỗi bạn mình không phải tên … mà là tên H, rất vui làm quen với bạn”, sau này tôi mới biết ngay từ đầu em nghĩ rằng tôi gởi mà không hề biết người chủ ý là Ph. Ph thì khỏi phải nói nó mừng ra mặt chuyện này và dẫn tôi đi ăn uống thỏa mái.
Kể từ ấy Ph ra sức tán tỉnh N làm N càng ngày giữ khoảng cách với N. Tuy chúng tôi ít nói chuyện trực tiếp với nhau khi gặp cũng chỉ mỉm cười chào nhau mà chỉ chủ yếu là chat chit trên mạng nhưng hai đứa nói chuyện rất thỏa mái, N chủ động rủ tôi học thêm anh văn với N ( thực ra tôi học cô này nhưng lần này chuyển nhóm để ngồi gần N ). Rồi một buổi học tình cờ, tôi ngồi bàn đầu với N ( N bị cận, thực ra là 70% cố ý còn hết chỗ ngồi chỉ là cái cớ thôi). Những buổi sau đấy chỗ ngồi của tôi không phải là những bàn cuối để ngủ nữa mà là bàn đầu có một bóng hồng đang ngồi. Chúng tôi ngày hiểu nhau hơn, em ở huyện xa và chuyển vào thị xã học từ năm lớp 6, em ở nhà bà dì ruột. Theo lời cô giáo dạy thêm anh văn ( cũng dạy em trên trường, lớp học thêm cũng chỉ vài chục người chứ không nhiều nên cô biết hết học sinh trong lớp ) thì N là người khá kín đáo và ít giao tiếp, N không thích những anh chàng hay tán tỉnh con gái ( cái này thì tôi hơi bị máu ), và em cũng không muốn làm quen với nhiều bạn lạ nên cô không thể hiểu tại sao tôi và N thân nhau đến như thế. Cô cũng thường ghép đôi tôi với N trước lớp học thêm ( lớp khoảng 30 người nên hầu như biết nhau ), những lúc ấy trong lòng tôi không hề có cảm xúc gì vẫn xem nhau như bạn. Theo l người bạn học chung lớp AV thì em cũng thuộc hàng hotgirl của trường, rất nhiều anh muốn làm quen mà không được đó. Bình thường trong lớp cứ nửa buổi tôi ngồi ở trên thì lại xuống bàn cuối ngồi với mấy mạng con trai nhưng nếu chúng đuổi thì tôi lên ngồi với N tiếp.
Trong tim tôi vẫn không thể quên đi hình bóng Yến, có thể nói để quên đi Yến là việc mà tôi không thể làm được. Một hôm nghe con bạn thân của Yến bảo hai người họ chia tay làm tôi giật mình. Nghe nói hai người họ khá mến nhau cơ mà, thì ta người chủ động chia tay lại là hắn vì hắn đã có người khác. Tôi hận hắn, nó không xứng đáng với tình cảm của Yến dành cho hắn. Tôi chỉ muốn hặp hắn để hỏi rõ mọi chuyện để đấm con người sở khanh ấy mấy cái. Nhưng thật ra đây là cơ hội tốt để tôi ghi điểm trong lòng Yến, tôi cũng thầm cảm ơn khi hắn đã tạo cho tôi một cơ hội. Thực ra hiện tại hai người họ vẫn là của nhau, khi ấy hắn biết chuyện có người con trai đem lòng mến Yến ( đó là tôi ), hắn cảm thấy tôi xứng đáng hơn hắn, chăm sóc yêu thương Yến tốt hơn hắn bởi hai người ít cơ hội để gặp nhau. Hắn cũng nghe nói chúng tôi khá thân ( nhưng không hề có ý nghi ngờ tình cảm của Yến ), nên nghĩ rằng Yến sẽ hạnh phúc hơn khi tôi chăm sóc Yến. Hắn bịa ra chuyện có bạn gái mới để Yến ghét hắn và quên đi hắn để đến với tôi dễ dàng hơn. Hiện giờ hắn đang là một bác sĩ, thạc sĩ có chuyên môn giỏi ở một bệnh viện lớn thành phố, chúng tôi vẫn hay nói chuyện với nhau và nhậu nhẹt, tôi cảm thấy hắn mới là người đàn ông tốt là bờ vai vững chắc cho cuộc đời của Yến. Bây giờ hai người đã quay lại với nhau và khoảng vài năm nữa sẽ tính đến chuyện trăm năm. Hồi đó khi nghe tin này tôi muốn gặp hắn để hỏi rõ mọi chuyện, nhưng cũng thầm cảm ơn hắn để tôi có cơ hội. Với sự giúp đỡ của cô bạn thân tôi không ngừng phấn đấu, tấn công Yến.