Tội Lỗi 2 - Phần 22
Tiếng chuông điện thoại reo lên, không biết ai gọi giờ này nữa. Bình thường sau 10h đêm với nhà tôi thì có gì khẩn cấp mới gọi, tôi vội nhấc máy để khỏi đánh thức bố mẹ tôi dậy:
– A lô
Nghe tiếng cười bên kia tôi biết là Liễu đang gọi, tôi giật mình:
– Sao gọi anh giờ này, không sợ ba mẹ anh bắt máy à.
– Hi, em biết là anh sẽ nhấc máy mà. Mà do em nhớ anh quá nên mới gọi chứ bộ – Nghe giọng em tinh nghịch.
Tôi vội vàng, che miệng nói nhỏ để con em họ của tôi không nghe thấy. Em họ tôi nở một nụ cười lém lỉnh, chắc nó thấy thái độ của tôi nên nó cũng biết là có chị nào đó gọi điện cho tôi. Tôi biết Liễu quan tâm đến tôi nhiều lắm, nhưng thật tình tôi không có tình cảm gì với Liễu cả. Những lời yêu mở ra từ cửa miệng tôi chỉ là giả dối, chỉ là những lời nói gượng gạo. Tôi nói rằng tôi nhớ em nhiều lắm, có lẽ em rất hạnh phúc nhưng em đâu có biết em chỉ là một hình bóng của người con gái khác trong tôi.
Mấy ngày sau đó tôi đi chơi với em, tôi cảm thấy xấu hổ với sự quan tâm của em dành cho tôi. Em luôn dành cho tôi nhưng tình cảm chân thành nhất, những lời yêu thương xuất phát từ chính con tim của em, còn tôi chỉ là những lời nói trên đầu môi, khi đi bên cạnh em mà con tim tôi không dành cho em. Chúng tôi cũng đi chơi như những cặp tình nhân vui vẻ khác, cũng tay trong tay như bao tình nhân khác, tôi cảm thấy mình thật có lỗi khi cố dối lừa tình cảm của em.
Thật tình tính tôi vốn nhút nhát nên không muốn ai biết chuyện này cả, với lại tình cảm trong tôi dành cho em không phải thật thà nên tôi không dám nói ra. Còn em chắc óc tính khí hòa đồng nên em muốn nhiều người biết. Tôi rất sợ khi để mọi người biết chuyện nhưng dường như chuyện này không thể giấu được, chẳng bao lâu thì mấy đứa bạn tôi cũng biết và ngay cả đến Tr cũng biết chuyện. Mấy đứa bạn tôi cũng không đến nỗi giận tôi như tôi nghĩ mà trái lại nó cũng chúc mừng tôi hạnh phúc. Có lẽ vì thế mà tôi cũng đỡ áy náy hơn trong việc này.
Mấy ngày sau đó tôi cảm giác bị mập lên một cách bất thường, hai mi mắt nặng trĩu, toàn thân phù lên. Mẹ tôi đưa tôi đi khám thì phát hiện ra tôi bị “viêm cầu thận cấp”. tôi thấy hơi lo, bác sĩ bảo tôi ở lại bệnh viện để theo dõi còn tôi thì chẳng muốn như thế chút nào tôi cứ nằng nặc về nhà trị bệnh. Khi mới nhập viện họ truyền nước cho tôi, với nhà tôi chẳng có chút kinh nghiệm gì về chuyện bệnh tật nên cũng không để ý, đến khi một người bà con làm trong bệnh viện vào thăm mới thấy bảo y tá dừng ngay việc truyền nước. Cô ấy giải thích, thực ra bệnh viêm cầu thận là hiện tượng dư nước thì làm sao truyền nước vào được. Bố mẹ tôi bị sốc khi thấy trình độ chuyên môn của y tá ở đây.
10 ngày nhập viện với tôi quả là cực hình, cái bệnh viện tỉnh lúc nào cũng ồn ào, hôi hám làm tôi cảm thấy khó chịu trong người. Bác sĩ y tá thì làm việc quan liêu thiếu trách nhiệm. Do tôi có bảo hiểm y tế nên thấy chẳng quan tâm gì nhiều cũng may là có nhiều người quen trong này nên sau đó thấy họ làm việc quan tâm tôi hơn ( chắc cũng có chút đỉnh gì rồi ). Trong quá trình điều trị 10 ngày họ yêu cầu tôi phải nằm im một chỗ, không được cử động mạnh và đặt biệt không được ăn mặn đây mới là điều tôi khó chịu nhất. Không tivi, không internet, không game….. làm sao tôi chịu đựng nổi qua 10 ngày chứ.
Do công việc với lại tôi lớn rồi nên bố mẹ không ở cạnh tôi thường xuyên, còn chuyện cơm nước cũng đã có bà tôi lo ( bà này là dì ruột của mẹ tôi ). Bạn bè của bố mẹ tôi đến thăm tôi rất đông, trong tủ cạnh giường lúc nào cũng đầy ắp sữa, bánh, trái cây… Tôi đếm từng ngày để ra khỏi cái bệnh viện này. Ngày thứ 3, Liễu đến thăm tôi, có lẽ bây giờ Liễu mới biết từ những người bạn của tôi về bệnh tình của tôi. Nhìn dáng dấp của em bước vào phòng mà trong lòng tôi cảm thấy một cảm giác rất lạ, có lẽ đây là lần đầu tiên mà tôi có cảm giác ấy một cảm giác yêu thương em thật sự. Khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi chắc do đạp xe đạp 7,8 cây số để xuống đây.
Tôi niềm nở để đón chào Liễu:
– Em xuống đây bằng gì vậy
– Thì bằng xe đạp chứ bằng gì nữa, mà sao anh không nói với em biết. – Liễu vừa nói vừa đặt túi trái cây xuống giường.
– Thì có gì đâu mà phải nói em, ai cũng chẳng muốn em phải lo cho anh nhiều.
– Sax, bạn bè mà nói với nhau như thế à, nếu như anh Tùng mà không nói thì em cũng chẳng biết nữa. ( Tùng là thằng bạn hồi cấp 2 của tôi )
– Bạn bè thôi à – Tôi cố trêu em, em đỏ mặt nhưng không trả lời.
– …..
Hôm nay mẹ tôi lại vào bệnh viện thăm tôi như mọi ngày ( mẹ tôi tranh thủ giờ nghỉ trưa để vào bệnh viện ). Bà bắt cảnh Liễu đang gọt trai cây cho tôi, Liễu nhanh miệng “cháu chào bác”. Có lẽ nhìn thái độ bối rối của tôi và em mẹ tôi cũng đoán được phần nào bởi đơn giản bà là người hiểu tôi nhất và thương tôi nhất. Mẹ đem cơm cho tôi và dẫn Liễu ra ngoài ăn trưa. Tôi thực sự rất lo vì không biết hai người họ nói chuyện gì. 12h trưa tôi thấy mẹ tôi quay trở lại, tôi hỏi mẹ “của Liễu đâu mẹ”, “à, nó về rồi để chiều còn đi học”. Trái với suy nghĩ của tôi khi nghĩ mẹ sẽ hỏi những câu hỏi về Liễu nhưng bà không hỏi gì cả. Tôi không biết phải nên vui hay buồn trong tình huống này. Qua ánh mắt của tôi, bà hiểu tôi đang suy nghĩ cái gì, tôi không biết mẹ sẽ nghĩ tôi như thế nào, sẽ vun đắp cho mối quan hệ hai đứa hay sẽ ngăn cản khi 2 kì thi quan trọng của tôi đang đến gần. Mẹ tôi không muốn xen quá nhiều vào chuyện riêng tư của tôi.
Mấy ngày sau đó, Liễu lại đến thăm tôi và chăm sóc tôi trong bệnh viện, Yến bí thư của lớp đến thăm tôi. Thực ra mấy ngày trước cũng đến rồi nhưng với tư cách là người đứng đầu lớp. Yến vào đúng lúc khi tôi và Liễu đang nắm tay nhau. Tôi bất ngờ không biết giới thiệu sao cả, tôi không muốn yến biết tôi đã có người yêu bởi tôi còn khá nặng tình cảm với Yến. Nhưng tôi không thể không nói ra, tôi đành giới thiệu Liễu bạn gái tôi. Từ trong đôi mắt Yến tôi biết mình không còn một cơ hội nào nữa. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi phải chấp nhận sự thật phũ phàng ấy. Tôi quyết tâm sẽ yêu thương và chăm sóc Liễu thật tấm lòng mình.
Mấy ngày sau nhà tôi xảy ra một chuyện động trời là chú tôi nhẫn tâm bỏ thím tôi để theo một người đàn bà khác trong xóm. Có lẽ cuộc sống quá cực khổ đã gắn kết hai người đầy cực khổ ấy từ bỏ gia đình để đến với nhau. Ông bà nội tôi, các chú, các cô đều phản đối bởi lẽ thím tôi sẽ là người bị tổn thương nặng nề nhất. Tuy nhiên chú tôi nhất quyết phải lấy người đàn bà ấy mà bất chấp sự ngăn cản của gia đình và mọi người. Ông nội tôi từ bỏ chú và xem như chưa hề sinh ra chú tôi. Có lẽ đây là cú sốc lớn nhất của cuộc đời ông nội tôi. Có lẽ vì cú sốc này mà ông nội tôi đã bị đau sau đó mấy hôm. Mọi người trách chú không cho chú thăm ông nội và chỉ chấp nhận khi nào chú tôi từ bỏ người đàn bà ấy. Chú tôi đã đưa người đàn bà ấy đi đến một phương trời xa bất chấp ý kiến của mọi người. Thực ra hai người cũng không muốn làm cho hai gia đình tan vỡ nhưng những lúc làm cùng nhau đã làm cho 2 người hiểu nhau hơn. Người đàn bà ấy không hẳn xấu nhưng có lẽ hai người gặp nhau không đúng lúc, ông trời đã nỡ trêu đùa tình cảm của hai người, để rất nhiều người đau khổ. Mấy năm sau đó chú tôi về và có dắt theo một đứa nhỏ con của hai người. Cuộc sống của họ cũng đỡ khốn khổ. Thời gian cũng phai nhòa vết thương, mọi người trong nhà cũng không oán trách chú tôi nữa chỉ mong hai người yêu thương nhau thật lòng. Thực ra sau khi đổ bệnh mấy tháng sau ông nội tôi mất, bố tôi nhất quyết không cho chú về thắp nhang cho ông nên lần về này chú cũng muốn xin vong linh của ông nội tha thứ những gì đã xảy ra.