Tôi, Em và cô ấy ... (tự truyện) - Chương 8
– Nè, còn định cúi gằm thế đến bao giờ hả, ngẩng lên coi
Nó ngẩng mặt lên từ từ, chị nhìn nó tủm tỉm
– Cái này chị không nói trước được, phải đợi nhóc thi xong thì chị sẽ trả lời
– Vậy hả – chi không từ chối, vậy là quá đủ với nó rồi !!
– Uh, chị hứa sẽ trả lời khi nào nhóc thi xong, mà phải đỗ nha, trượt là hổng có được đâu đấy
– Ặc, nếu tự thi thì sợ nhóc không vào được mất, nhóc lười lắm…hix
– Ai bảo không chịu học, suốt ngày chơi điện tử, cho chết
– Á, đã thế, đây học cho biết tay. Nói trước nhóc thông minh lắm đó, chị chuẩn bị tinh thần làm bạn gái nhóc đi
– Ơ, thằng nhóc này, ai nói làm bạn gái bao giờ
– Thế vừa nãy là thế nào, lừa nhóc ah
– Chị bảo là thi xong thì chị sẽ trả lời, chứ có bảo sẽ làm bạn gái nhóc đâu
– Ặc, làm người ta tưởng bở
– Ai bảo thích ăn dưa bở làm chi..hi hi
– Vậy thế nhé, nhóc sẽ về nói với bố, còn chị phải nhớ lời hứa với nhóc đấy
– Rồi yên tâm đi, chị là người lớn mà..ha ha
– Lớn gì mà cứ như trẻ con
– Xí…kệ người ta
– Vậy thôi, nhóc về đối mặt với tử thần đây. À tạm ứng cho nhóc được không, coi như lấy động lực ấy
– Tạm ứng cái gì – chị ngơ ngác
– Cái này nè – nó tranh thủ hôn trộm lên má chị rồi quay xe đạp thẳng
– Cái thằng nhóc trời đánh này, dám hôn trộm chị hả – chị chạy theo định đánh nó
– EM THÍCH CHỊ – nó quay lại hét rồi cười cười
Chị dừng lại, đỏ mặt rồi chạy vào trong nhà. Nó thích chí, quay người đạp thẳng về nhà, người nó lâng lâng cứ như đạp xe có cánh ấy, bao nhiêu đèn đỏ nó vượt thẳng, may mà không có chú cá vàng nào, chứ không thì nó bị thu xe từ lâu rồi. Về gần đến nhà, nó mới nhớ đến việc phải đối mặt với bố nó. Chỉ nghĩ thôi, nó cũng rung mình rồi, chưa bao giờ nó dám cãi lời bố nó, vậy mà lần này…Về đến cửa, bố nó đang ngồi ở phòng khách xem tivi, mẹ nó đang lúi húi trong bếp, chắc là bố nó vừa về. Nó dựng xe rồi đi vào nhà như bình thường:
– Sao hôm nay về sớm thế – bố nó cất tiếng
Thôi chết, bình thường thì nửa tiếng nữa nó mới tan, hôm nay nó phởn quá quên mất chuyện căn thời gian về nhà cho hợp lý. Nó ấp úng:
– Dạ, tại lớp hôm nay mất điện nên cô cho về sớm ạ
– Vậy hả, thế ngồi xuống bố nói chuyện
Nó lon ton chạy lại, ngồi xuống ghế đối diện bố nó:
– Gì vậy bố
– Dạo này tiền cước điện thoại của con tăng đáng kể ( nó dùng trả sau), có bạn gái rồi ah
– Dạ, đâu bố, con làm gì có ai
– Thật không
– Dạ thật
– Vậy tốt, đừng dính chuyện nam nữ sớm quá, con còn nhỏ lắm
– Dạ con biết rồi
– Dạo này học hành vẫn tốt chứ
– Dạ vẫn tốt ạ, điểm kiểm tra trên lớp dạo này có khá hơn ( tại nó siêng làm phao hơn )
– Vậy tốt rồi, vậy chuyện làm hồ sơ thi ĐH có gì vướng mắc không – cơ hội đây rồi
– Dạ cũng có một chuyện con đang định thưa với bố
– Gì
– D..Dạ con định thi ngành CNTT ạ- nó run run
– Vậy là không thi Kinh tế QD như bố bảo – bố nó vẫn điềm tĩnh, chính vậy làm nó còn run hơn
– Dạ vâng, con thích học CNTT hơn
– Hôm trước còn nhớ lời bố bảo gì không
Nó nhớ mang máng lại hôm trước, bố nó nói:” Cứ học giỏi thì bố chả tiếc mày cái gì cả, còn nếu trái ý bố, học dốt thì đừng hòng nhận được cái gì, nói trước cho biết thế”
– Dạ..có
– Vậy mà vẫn muốn trái ý bố – bố nó cúi xuống nhìn mắt nó, đang cúi gằm xuống bàn
– Dạ nhưng, con thích học CNTT lắm bố
– CNTT hay điện tử, tưởng bố không biết hả
– Dạ đâu, điện tử chỉ là trò chơi để giải trí thôi mà bố
– Không cãi nữa, bố quyết thế nào làm thế ấy, đừng cố tự bơi khi chưa đủ sức, bố thừa biết mày học thế nào- nói rồi bố nó đứng dậy đi lên nhà
Nó ngồi thừ ra đấy:” Vậy là không được rồi, ý bố đã quyết thì chẳng ai lay được”
Vác cặp lên nhà, mặt nó xị ra như bị ai đấm, mẹ nó hỏi nhỏ:
– Sao, lại thích học CNTT ah
– Dạ vâng, con định nói cho bố sớm hơn mà sợ bố mắng, mẹ giúp con với
– Thôi, theo mẹ nghĩ cứ thi như bố bảo đi, rồi sau này học xong thì học tiếp CNTT sau
Nó nghe mẹ nói thế cũng chỉ vâng cho qua, nó biết mẹ thương nó, an ủi nó thế, chứ nó biết nó mà học xong thì bố nó chả bắt vào công ty luôn, làm gì có chuyện cho nó thêm vài năm học CNTT nữa. Lê xác lên nhà, nó nằm phịch xuống giường, móc điện thoại ra gọi cho chị:
– Xong rồi chị ơi – giọng nó mệt mỏi
– Xong là sao, bố nhóc đồng ý không
– Đồng ý mới lại, bố nhóc không cho đâu
– Vậy hả tiếc ghê ha
– Uh, vậy giờ làm sao đây
– Chị cũng không biết nữa, hay nhóc cứ thi như ba nói đi
– Nhưng nhóc tưởng chị thích nhóc học theo ước mơ của mình
– Ước mơ thì cũng chỉ là mơ ước thôi mà, hơn nữa bố nhóc lại khó tính đến vậy thì…-giọng chị buồn buồn
– Không ! Lần này nhóc quyết cãi lới bố nhóc một lần
– Vậy nhóc không sợ bố nhóc mắng hả
– Sợ chứ, nhưng chỉ cần không cho bố nhóc biết là được, mai nhóc sẽ thay đổi lại hồ sơ thi, nhóc sẽ đăng kí vào trường CNTT
– Ặc, vậy đến lúc bố nhóc biết thì nhóc sẽ ăn đòn nặng đấy
– Nhóc không sợ đâu, chỉ cần,,cần
– Cần gì
– Cần chị ở bên nhóc là được rồi..hì hì
– Ái chà, dẻo mỏ ghê nha. Yên tâm đi, chị lúc nào cũng bên cạnh nhóc, chị hứa đấy
– Hứa rồi đấy nhá, người lớn không được thất hứa đâu đấy
– Được rồi, đã bảo hứa mà
– Rồi vậy nhóc an tâm rồi, ngủ đây, chị ngủ sớm nha
– Ngủ chi sớm vậy, nói chuyện chút đi
– Sao thế, nhớ nhóc rồi ah
– Nhớ nhung gì thằng nhóc này, ngủ đi đồ đáng ghét
Chị cúp máy, nó bật cười, bà này trẻ con thật trêu tí vậy mà ngủ thật. Nó quăng đt sang một bên, bắt đầu lôi sách ra học, nếu thi CNTT thì chắc nó thi khối A rồi, vậy là sẽ phải học thật, thi thật chứ không phải là bố nó “thi” hộ nó nữa. Chậc, mệt rồi đây, nó tặc lưỡi. Lôi đống đề ôn ĐH ra cày, may mà nó học cũng không phải loại dốt, chỉ hơi lười thôi nên cái đống này nó làm cũng được sơ sơ. Chăm chú học, nó không để ý bóng người đi qua phòng nó, nghe cạch một cái, nó giật mình quay lại. Ra mở của phòng, chẳng có ai cả, chảng nhẽ ma @@, ngó xuống dưới chân, cái khay nhựa, bên trong có ly sữa nóng kèm với cái bánh bao. Nó biết ngay là ai rồi, cười tum tỉm, nó bê khay đồ ăn vào phòng rồi lại tiếp tục học, làn đầu tiên trong đời, nó lại thích học đến thế. Tin nhắn đến:
“Hoc di do dang ghet, ngu day”.
Chị nhắn tin cho nó, thích thật, nhắn lại cho chị:
“Dang hoc ne, met muon chet luon “
“Ngu som nhe, dung thuc muon”
“Roi, biet roi. Ngu di ba gia”
“Xi’”
Cười cười một mình, nó lại tiếp tục học, chiều thì skill này until nọ, tối đến thì phương trình này, hàm số kia, Học mệt quá, nó lăn ra ngủ lúc nào không biết…