Tôi, Em và cô ấy ... (tự truyện) - Chương 7
Thời gian sau đấy, thỉnh thoảng nó và chị vẫn hay đi chơi, uống nước với cả nhắn tin các kiểu, nhưng mỗi lần đả động đến học hành hay trường lớp là nó lại lảng đi truyện khác bởi nó biết tí gì về môi trường Đại học đâu. Chỉ thỉnh thoảng được mấy lão trong xóm bốc phét về cuộc sống sinh viên buồn vui sướng khổ đủ cả, nó nghe mà thèm muốn được như thế quá. Nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, vào cái ngày trước khi nộp hồ sơ thi ĐH vài ngày, nó cùng với mấy thằng chiến hữu ra quán định làm vài trận Dota cho đỡ buồn thì gặp ngay chị ở đấy. Phen này chắc chết rồi, người còn đang mặc đồng phục cấp 3, lại đi với mấy thằng cứ nhí nha nhí nhố thế này thì chị không phát hiện ra mới lạ. Thấy nó lứng lúi húi sau mấy thằng bạn, chị đứng dậy khỏi máy ( lại máy 24 của nó..hix) tiến về phía nó, miệng cười tủm tỉm:
– Về bảo với anh H là tối nay chị chờ ở nhà nhé, không đến đừng trách chị
Rồi chị ra cửa thanh toán tiền net, không quên quay lại nhìn nó cười mỉm, lên xe rồi vụt đi, để nó đứng ngu mặt ra, thộn không chịu được. Anh chủ quán mới gọi hỏi:
– Mày với con bé ấy là thế nào thế?
– Gì đâu anh, quen biết sơ sơ thôi – nó đánh trống lảng
– Sơ sơ mà tình cảm nhỉ – anh cười cười nhìn nó
– Thì chắc tại em đẹp zai nên nó thế anh ạ..hề hề
Rồi nó chạy ngồi vào máy, lại Garena, lại Dota, lại hành tỏi cho đến hết chiều nhưng trong đầu nó không khỏi nghĩ đến mấy câu nói của chị T:” Tối nay à, nên đến không nhỉ ?”. Nó cứ tự hỏi đi hỏi lại trong đầu mình câu hỏi ấy, khiến cho chẳng trận Dota nào nó đánh ra hồn, toàn feed lên feed xuống khiến mấy thằng bạn nó chửi nó tùm lum @@.
Tối nay nó lại có buổi học thêm nữa mới khổ chứ, chỗ này mà nghỉ không lí do là bà giáo gọi cho bố nó ngay, nên nó cứ chần chừ, chưa dám quyết xem là có nên đi đến chỗ chị T hay không. Hix khổ quá, làm thế nào bây giờ nhỉ…Đang lúc suy nghĩ mông lung thì thằng bạn nó hét lên:
– Kìa H, until thằng kia đi, không nó chạy mất giờ
Nó giật mình, tay ấn vội until dí vào đầu thằng cu máu đỏ đang chạy chết, boom, vậy là thằng bé lên bảng đếm số, hehe, có lẽ nó cầm Sniper cũng ngon ra phết. Chơi Dota xong thì trời cũng bắt đầu tắt nắng, nó đạp xe thong dong về nhà, đầu vẫn nghĩ lung tung về chuyện hồi chiều, quái thật chắc chị đã biết mình là hs cấp 3 rồi, mà sao chị ấy vẫn cười vui vẻ vậy nhỉ, lạ thiệt, đáng nhẽ nên giận mình mới phải chứ nhỉ. Con gái khó hiểu thật, từ ngày quen chị đến giờ, nó cũng lờ mờ nhận ra là chị co chút tình cảm với nó, còn nó thì gần như gục chị ngay lần gặp đầu tiên. Tính con nít ở người con gái hơn nó 2 tuổi ấy làm cho nó luôn trở thành người đàn ông trưởng thành hơn so với cái tuổi 18 của nó. Có lẽ vì cái sự có vẻ ngược giữa nó và chị đã làm hai đứa xích gần lại nhau hơn, chị tìm thấy cái vẻ đàn ông, được che chở nơi nó còn nó tìm thấy sự nhí nhảnh trẻ con nơi chị. Tuy là thằng hay nói nhưng ít ai biết rằng trong nó,luôn có một khoảng trống, khoảng trống ấy thật sự luôn làm nó cảm thấy hụt hẫng, khiến nó luôn muốn nói nhiều, cười nói thật nhiều để bù vào cái khoảng trống khó chịu ấy…
Về đến nhà, mẹ nó đã nấu xong cơm chờ nó về ăn, có lẽ bố nó vẫn đang ở công ty.
– Bố vẫn chưa về hả mẹ?
– Uh, bố còn bận chút việc ở cơ quan. Ăn cơm đi rồi còn đi học
– Dạ
Nó ăn vội ăn vàng, lên tắm rửa rồi cũng lấy cặp sách đi học như bình thường. Xờ vào ví, chả còn mấy nghìn, thế là lại chạy xuống xin mẹ nó tiền tiêu vặt.
– Tiêu vừa thôi ông tướng, bố mày mắng mẹ đấy…Đây, đủ chưa
– Dạ…đủ rồi mẹ, hì hì. Con đi đây mẹ
Phóng hết tốc lực, nó lao nhanh đến nhà chị T, nó quyết rồi, phải giải quyết cho xong, dù chị có thế nào thì nó vẫn muốn nói hết. Rằng nó thích chị, thích từ cái lần đầu tiên nhìn thấy chị, nó biết cái thứ tình cảm trong nó bây giờ còn vụng về, chưa định hình rõ nhưng hơn bao giờ hết, nó muốn thấy chị cười, nụ cười của một thiên thần. Phanh kít lại trước cổng nhà chị, nó gọi điện cho chị nhưng không thấy ai trả lời, nó lo lắng:” Sao vậy nhỉ, mọi lần chị bắt máy nhanh lắm mà”
Lại gọi lại lần nữa, lần này thì có người nghe rồi:
– Chờ một lát T xuống ngay – nói rồi chị cup máy luôn
Chắc là chị đang thay quần áo, nó gạt chân chống xe xuống, ngồi lên yên sau chờ chị. Mọi lần đi chơi với chị, nó đều mượn xe anh Toàn nhưng hôm nay nó nghĩ chắc không cần nữa, nó sẽ nói nhanh thôi, rồi về luôn. Chị xuống kia rồi, hôm nay chị mặc váy trắng, xinh thiệt, nó cứ ngẩn ra nhìn làm chị cười bụp miệng:
– Nhìn gì mà nhìn, dê cụ
– Ặc. Tại T đẹp chứ bộ
– Nè nè, nói trống không là sao, thằng nhóc này
– Chị biết rồi hả – mặt nó ỉu xìu, biết trước rồi mà
– Sao lại không, hồi chiều nhìn nhóc mặc đồng phục là chị biết liền, chị cũng học trường đó hồi cấp 3 mà
– Vậy giờ sao, tính nghỉ chơi với em luôn hả
– Đâu có được, nghỉ chơi với nhóc thì ai lai chị đi uống café..hì hì
– Ặc, vậy trước giờ mình làm xe ôm không công ah
– Cứ cho là vậy đi, được lai người đẹp đi chơi thích thế còn gì
– Dạ, đẹp. Đẹp kinh dị luôn – nó chọc chị, cười đau khổ
– Trêu chị nè – chị cốc đầu nó một cái, đau điếng
– Biết em kém tuổi, chị có giận không – nó hỏi
– Cũng hơi bất ngờ, cứ nghĩ là một anh chàng ga lăng bằng tuổi hóa ra lại là một cậu nhóc học cấp 3, mà năm nay nhóc lớp mấy
– Người ta lớp 12 rồi, 18 tuổi rồi đấy, gọi nhóc mãi, thấy ghét…xì
– Lớp 12 rồi không chịu ôn thi mà suốt ngày lêu lổng là sao
– ĐH thi dễ ợt, đây chẳng thi cũng đỗ
– À, biết rồi, lại COCC đây mà
– Ủa COCC là gì
– Không biết thật hay giả ngây hả, COCC là: “CON ÔNG CHÁU CHA”, hiểu chưa
– Ặc, sao nói người ta vậy
– Thì kiểu không thi mà đỗ thì chỉ có cái đấy thôi
– Ờ cũng gần đúng đấy, đây có chỗ ngon lành rồi
– Thiệt hả, nói đùa vậy mà có thiệt hả
– Uhm, bố nhóc lo cho rồi – nó xìu giọng, mặt buồn buồn
– Ý, vậy cũng được hả, sao nhóc không thử thi xem sao, nhóc không có ước mơ vào trường nào, học ngành nghề gì sao
– Cũng có nhưng cái ước mơ đấy khác với cái mong muốn mà bố nhóc đặt ra nên cũng không muốn trái, mà có muốn cãi lại cũng không được, bố nhóc dữ lắm
– Ẹ, vậy sao. Sao nhóc không thử nói chuyện với bố
– Thui, không dám đâu, sợ ăn đòn lắm
– Con trai gì mà nhát thế, trước chị cũng cãi lời bố mẹ mà thi vào trường này đấy, miễn là mình cố gắng thì sẽ được chấp nhận thôi nhóc, có bố mẹ nào thắng nổi con cái đâu
– Vậy hồi đó bố chị bắt thi trường gì
– Hồi đó bố chị bắt thi ngành tài chính ngân hàng nhưng chị thích vẽ nên cãi nhau với bố suốt, cuối cùng bố cũng chịu cho chị thi kiến trúc đấy
– Vậy hả, gan dữ ha. Nhóc thích học về máy tính lắm, CNTT đó
– Vậy bố nhóc muốn nhóc học gì
– Bố muốn nhóc học kinh doanh, sau này về làm thay bố, nhà nhóc kinh doanh mà
– Ờ cũng phải ha. Nhóc đã lần nào thử nói chuyện với bố chưa
– Chưa, sợ lắm..hic
– Nhóc phải thử chứ
– Vậy nếu nhóc nói chuyện với bố mà thành công, cho nhóc thi CNTT thì chị phải hứa với nhóc một điều nha
– Gì vậy trời, vậy mà cũng điều kiện nữa hả
– Đi mà, năn nỉ đấy
– Thôi được rồi, điều kiện gì nói nghe xem nào
– L..làm…bạn gái nhóc nhé – mặt nó đỏ tía lên
Vài phút im lặng trôi qua, nó không dám ngẩng mặt lên nhìn chị, nó sợ phải nhìn khuôn mặt từ chối nó của chị, sợ chị sẽ không chơi với nó nữa. Vài cơn gió nhẹ nhẹ thổi qua con ngõ nhỏ, bên dưới, váy chị bay nhè nhẹ, để lộ đôi chân nhỏ, trắng nõn….