Tôi, Em và cô ấy ... (tự truyện) - Chương 4
Sáng hôm sau, tiếng chim hót từ cái đồng hồ báo thức khiến nó giật mình tỉnh giấc, quơ tay tắt cái đồng hồ nó vô tình chạm vào tờ giấy nhớ vàng vàng dán trên mặt đồng hồ: “Ăn sáng rồi chuẩn bị đi học thêm chỗ cô Ly (giáo viên phụ đạo môn Hóa của nó) tiền tiêu vặt mẹ nhét trong cặp, tiêu ít thôi không bố lại mắng mẹ”
Yêu mẹ nó quá, mẹ nó luôn chiều nó, luôn bênh nó khi bị bố nó mắng hay đánh đòn vì vậy nó luôn cố gắng không làm gì để mẹ nó phải buồn, phải khóc vì nó. Bật dậy vào lao vào nhà tắm vệ sinh xong nó ngước nhìn đồng hồ cũng đã gần 8h, hôm nay chủ nhật, nó được nghỉ nhưng 9h nó phải đi học thêm Hóa chỗ cô Ly, chán, đúng cái môn nó ghét nhất thì lại học ngay vào cái ngày nó mong chờ nhất trong tuần, đúng là đen đủ đường. May thay hôm nay nó chắc chắn sẽ gỡ gạc được chút niềm vui bé nhỏ khi mà hẹn chị T đi uống nước, chắc vui lắm đây…hè hè. Ăn vội ổ bánh mỳ trên bàn phòng ăn, nó lấy sách vở buổi hôm trước học ra xem qua lại cho nhớ, lật lung tung mấy tờ giấy đầy chữ chợt có 1 mảnh giấy bé bé rớt ra từ vở nó, những dòng chữ ngay ngắn, gọn gang, có vẻ là con gái:” Ấy cho mình làm quen nhé” kèm theo là cái icon mặt cười. Nó ngơ ngác, quái , sao lại có mẩu giấy này kẹp trong vở nó nhể, chả nhẽ có iem nào yêu thầm mình. Lớp học thêm Hóa của nó cũng không đông lắm, khoảng 7-8 đứa, đa phần là con gái, chỉ có nó với một thằng nữa trông như tự kỉ, toàn ngồi chui vào góc, ghê vãi. Còn nó hay chém gió nên cũng dễ bắt chuyện với mấy em còn lại, mấy em ấy học bên trường dân lập, khác trường nó (nó học trường chuyên cơ mà)
Chỉ có một con bé cũng hay ngồi tự kỉ một mình, trong lúc nó chém gió với mấy em kia thì thỉnh thoảng em này ngước mắt lên nhìn nó, nó nhìn lại thì lập tức quay mặt đi, cắm cúi viết cái của khỉ gì đó. Mà đúng rồi, lần trước em này có nghỉ một buổi, buổi sau cô bảo nó đưa vở cho em này mượn để chép bài tập, có khi mẩu giấy này là của em ấy cũng nên. Chết chết, lại có gái đổ mình ah, cầm tờ giấy bé bé, nó cười một mình, một điệu cười rất …dâm và dê…hé..hé..hé. Nhét sách vở vào cặp nó phi ngay đến lớp học thêm, lòng chứa đầy những âm mưu nham hiểm mà đến ngay cả trên phim cũng còn kém xa . Chưa có ai đến, thậm chí cửa nhà cô còn khóa ngoài nữa, quái, gần 9h rồi mà chưa thấy ai đến là sao, bình thường tầm này là có mấy em nhà gần đến từ trước lau bảng rồi mà nhỉ, hay là nghỉ mà cô đếch báo cho nó. Đang tính gọi điện cho cô xem thế nào thì nó nghe tiếng con gái gọi từ phía sau:
– Đằng ấy không cần gọi đâu, hôm nay được nghỉ mà
Nó ngơ ngác quay lại thì đúng con bé hay tự kỉ đây rồi, đang đứng cạnh cổng của cái công ty xuất nhập khẩu gì gì đấy. Nó đáp:
– Ơ thế à, vậy mà chẳng ai bào mình gì cả, mất công thiệt
– Không phải đâu, cô có việc bận đột xuất nên cho cả lớp nghỉ, mà cô mới bị mất điện thoại nên không báo được cho ai, mấy bạn kia cũng vừa mới về trước H một tí thôi
– Thế à, mà sao cậu không về, chờ bố mẹ đón à
– À…không..mình…mình chờ cậu
– Uấy, sao lại chờ mình
– Tại…mình sợ cậu đến mà lại không biết nên mình chờ để báo cho biết là được nghỉ (không cần báo con cũng biết là nghỉ mà bà nội)
– Ái…vậy phiền cậu quá, đâu cần phải làm vậy đâu mà
– Thì tớ chỉ muốn cảm ơn lần trước đã cho tớ mượn vở chép bài ý
– À..à ra thế, Ơ mà còn mẩu giấy kẹp trong vở của tớ là cậu viết ah
– …..Ơ..khô..không..
– Không phải à, chán nhỉ, của ai ta – mặt nó giả bộ đăm chiêu
– Đú..đúng của mình đấy – mặt con bé đỏ dữ dội, thua gì mặt trời đâu
– À, ra là của cậu à..hì hì. Đâu cần phải viết giấy đâu, cứ bắt chuyện bình thường với mình là được mà, như mấy đứa kia ấy
– Nhưng mình hơi ngại nên…với lại mình ít nói lắm
– Ít nói thì phải tập nói nhiều lên thì mới đỡ ngại chứ
– Ừ mình cũng định thế
– Vậy nhé…Uhm…hay là tập nói với mình nè, mình nói nhiều lắm..hì hì
– Vậy hứa như thế nhé, mình về đây bố mình đến kia rồi – con bé chạy lại ngược lại phía nó
Nó ngoái nhìn theo, nói với:
– Buổi sau đến sớm tập nói nhé
Con bé ngoảnh lại nheo nheo mắt, gật gật làm hai cái bím tóc thắt nơ trên đầu rung rung nhìn đáng yêu thật. Mà nhìn kĩ thì bé này cũng kute ra phết, mỗi tội hơi ít nói, lì quá, không phải mẫu con gái nó thích. Nhìn theo bé kia đến lúc mất hút trong đám xe cộ trên đường, nó lại đạp lóc cóc về, tính định vào quán làm vài trận Dota nhưng nghĩ thế nào nó lại đạp thẳng về nhà. Về đến nhà, thấy cổng mở, nó nghi nghi, trước lúc đi nó khóa rồi cơ mà, bố nó thì chắc chắn đang ở cty, mẹ nó thì đi làm từ sớm hay là có trộm, mà đéo gì trộm lại ngang nhiên đi làm ban ngày. Đạp chậm chậm lại, nó ngó ngó vào trong nhà, thấy có bóng người lúi húi lục lục cái gì đấy ở cái tủ giầy trước cửa, hay là trộm thật mà đéo gì trộm lại còn mặc vest, sang thế. Nó dắt chậm chậm vào cổng, tay thủ sẵn cái cán chổi dựng ngoài sân, gạt chân chống thật nhẹ, nó bước chầm chậm vào nhà, định bụng phang cho thèng chó to gan này một nhát vào gáy thì có mà ngất đến bảy bảy 49 ngày sau mới tỉnh. Bỗng nó đạp phải đôi giày đen trước thềm nhà, chiếc giày bị bật lên, đế giày rơi xuống thành tiếng đánh “cộp” phát, tim nó rớt cả ra ngoài. Nghe thấy động, bóng người giật mình quay lại nhìn, 4 mắt nhìn nhau ngơ ngác, bỗng có tiếng phì cười:
– Phụpppp…làm gì mà hùng hổ thế ông tướng, anh Toàn đây
Nó đần mặt ra, thì ra là anh Toàn, lái xe cho bố nó, thế mà làm nó hết hồn, tưởng thằng nào dám to gan ăn trộm nhà ông