Tôi, Em và cô ấy ... (tự truyện) - Chương 2
Sau một buổi ăn no đầy hành thì nó lững thững đạp xe về nhà, trong lòng khấp khởi chỉ mong lô sẽ về 24, 42 vài nháy thì càng ngon. Đang đi bỗng có trận gió nổi lên, mát rượi mà lạnh lạnh nữa, linh cảm chẳng lành, nó đạp nhanh hơn vì ở cái xứ này gió biển thì không thiếu nhưng gió lạnh thế thì chỉ có mưa mà thôi. Y như rằng, được một quãng thì trời đổ mưa như trút, éo hiểu nổi, mới tháng 3 mà mưa to kinh, vừa mới hết rét đã mưa to vậy thì chắc thời tiết năm nay khó chịu lắm đây. Tạt vào một hiệu sách bên đường, đứng phủi phủi nước mưa còn sót lại trên người, nó thầm rủa: ”Sao đen thế không biết, chơi game thì ăn hành, đi về thì gặp mưa, ngày éo gì mà chán thê này, à mà không, cũng làm gì chán lắm nhỉ, hôm nay gặp được chị xinh xinh kia cơ mà, tiếc cái là chưa xin được số đt, lại chán thật”. Đứng tần ngần chờ tạnh mưa, lòng nó lại nghĩ man mác về những điều sắp tới với nó, chỉ mấy tháng nữa là nó xa cái thành phố biển này. Mười tám năm sống ở đây, nó dường như đã quá yêu cái thành phố yên bình này. Mười tám năm mà nhà nó chuyển chỗ ở gần cả chục lần, gần như nó đã sống ở mọi ngóc ngách ở cái chốn này, có chỗ nhà nó chỉ ở được 2 tuần rồi bố nó chỉ nói: “mai nhà mình chuyển nhà nhé”. Chuyển nhà nhiều đến nỗi nó chẳng ở đâu được quá 2 năm nên bạn bè hàng xóm nó chẳng có mấy, chỉ có duy nhất 2 thằng bạn cùng xóm lâu lắm rồi, học chung mẫu giáo với nó là còn liên lạc đến tận bây giờ, còn lại chỉ là những câu chào hỏi xã giao rỗng tuếch mà nó còn chả thèm nghe.
Đứng nghĩ lan man cũng tạnh mưa, nó lúi húi gạt chân chống xe, định đạp về thì nghe có tiếng than thở sau lưng:
– Chả biết mưa thế này có xe ôm chạy không nhỉ?
Quay người lại thì đập vào mắt nó lại là bà chị cute buổi chiều, định bụng là sẽ quay người đạp xe nhanh về sớm vì tối nay bố nó đi công tác miền Nam về, đi muộn về là nát đít với bố nó. Định thì là thế nhưng chả hiểu sao mồm nó lại thốt lên:
– Đi nhờ không, tớ lai về
Bà chị cute (từ giờ tớ sẽ gọi là T nhé) quay lại ngơ ngác nhìn nó, lại cute verykool rồi, hôm nay sao số nó may thế không biết:
– Ơ…gì cơ?
– Ơ gì mà ơ, có muốn đi nhờ không, tớ lai về, mưa thế này xe ôm không đi đâu
– Nhưng mà mình có quen đâu, làm sao tớ đi với cậu được?
– Sặc, sao lại không quen, chiều nay ở quán game ấy
– À à thì ra là cái cậu ga lăng ở quán game chiều nay …hihi – chị cười xinh lắm, lần đầu nó thấy con gái cười mà xinh thế
– Ga lăng đến nỗi mà người ta còn không dám nhận luôn, thế bây giờ có muốn nhận lòng tốt của tớ không?
– Nhưng nhà tớ xa đây lắm, gần nhà trẻ XYZ cơ, c biết chỗ đấy không?
– Ui, lạ gì tớ còn ở đấy gần năm cơ mà, cũng tiện qua nhà tớ, để tớ đưa cậu về
– Thế thì phiền cậu vậy, ngại quá …hì hì – lại cười rồi, chết mất thôi
Thế là chị T leo lên xe nó, nhẹ thật, chắc chị chỉ khoảng hơn 40kg chút thôi, người bé mà. Đi được một quãng, nó bắt chuyện:
– Cậu nhẹ thật đấy, lai mà tớ chẳng cảm thấy gì luôn
– Uh…hi hi…mẹ tớ cũng hay bảo tớ gầy quá, gió thổi cũng bay được luôn
– Uây, giống tớ thế, mẹ tớ cũng hay bảo thế, con trai mà được có 50 cân thì gió nó thổi cái là bay
– Uh nhỉ, giờ mới nhìn cậu cũng gầy thật, không biết đủ sức lai mình về đến nhà không nữa
– Yên tâm đi, trước tớ còn lai hai đứa như cậu leo ngược dốc ấy chứ, một mình cậu ăn nhằm gì…hì
– Thật hay phét đấy, leo ngược dốc thì có mà Lý Đức ah
– Lý Đức thì chưa đến nhưng Văn Mách thì cũng ngang cơ đấy – nó giơ tay phải lên làm bộ gồng bắp làm chị phì cười
– Xì… Văn Mách mà chỉ thế kia thôi ah, bé thế
– Tớ con chuột nữa cơ, ngày thường nó chạy loanh quanh ở tay nhìn cũng t phết chả biết hôm nay nó chạy đâu mất tiêu rùi
– Phét nữa ông tướng. Mà cậu cũng đang được nghỉ ôn thi hay sao mà lại ở nhà tầm này?
– À..ừ (thôi chết mother rồi), trường tớ đang thì nên tớ được nghỉ mấy ngày, tranh thủ về thăm nhà tí, cậu cũng thế ah?
– Uh, t vừa thi xong, tranh thủ về nhà hướng cho thằng em nó thi trường nào, đến chán với mấy ông tướng bây giờ, suốt ngày điện tử..haiz
– Uh đúng rồi đấy, điện tử thì vô bổ mà thằng nào cũng cắm đầu vào chơi, tốn thời gian lẫn tiền bạc nữa chứ
– Uh chuẩn luôn…Ơ ơ rẽ đây mà, cậu đi đâu đấy, thế mà kêu biết đường
Sặc, thì ra mải nói chuyện với chị, nó chạy quá xừ cái ngõ rẽ vào nhà trẻ, cái ngõ nó đi hàng trăm lần rồi, thế mà lần này lại quên được, lạ thật. Đi được một đoạn ngắn thì cái cổng nhà trẻ hiện ra, vẽ đầy hình hoa, bướm với mickey…Nó thì chả bao giờ thích nổi mấy cái mùi nhà trẻ, mỗi lần đi qua cái nhà trẻ nào nó lại nhớ về cái thời nhà đi nhà trẻ của nó, mơ hồ nhưng có cái gì đấy sợ sợ, lần nào đi học nó cũng khóc đến ngất đi. Nó vốn yếu từ bé, lại thêm cái bệnh sởi nó chạy vào phổi thành ra suốt ngày phải tiêm với đi viện như cơm bữa nên mỗi lần phải xa mẹ nó là nó khóc kinh lắm, có lần sợ quá cô giáo nó phải lai nó về tận nhà giao lại cho bà hàng xóm nữa ( cô giáo cũng cùng xóm với nó). Từ đấy, nó chỉ chịu đi học khi mà mẹ nó bế nó đến trường, chờ nó chơi mệt rồi ngủ mới dám đi làm. Bất chợt nghĩ lại ngày xưa làm nó thấy cay cay khóe mắt, thương mẹ nó quá, bỗng tiếng chị nói nhẹ kéo nó về thực tại:
– Cậu dừng ở cái nhà màu xanh kia nhé, có cái ôtô ở trước ấy
Nó đạp chậm dần rồi dừng hẳn trước cái nhà màu xanh mà chị bảo, nhà không to lắm, 4 tầng, có dàn cây leo gì đó trước cửa nhà ( sau này nó mới biết là thiên lý). Chị leo xuống xe rồi nói nhẹ:
– Cảm ơn cậu nhé, mà cậu tên gì?
– À tớ là H, còn cậu?
– Tớ là Trà, may thật đấy, không có cậu chả biết t về kiểu gì
– Làm gì mà không vê được, xe ôm nhiều mà
– Ơ..ơ sao cậu bảo xe ôm giờ này không chạy
– Phét đấy, xe ôm thì lúc nào họ chẳng chạy, kể cả mưa to
– Á à, gớm thật, lừa con gái nhà lành cơ đấy…xí – mặt chị hất về phía nó, khiến nó nhìn rõ khuôn mặt này hơn, in đậm hơn…
– Thì thế mới có cớ đưa cậu về chứ..hì hì
– À thì ra là mượn cớ để cua gái hử
– Uh thì cũng gần gần thế…hì hì
– Hôm nào cậu rảnh, tớ mời đi uống nước coi như cảm ơn cậu đưa tớ về
– Vậy hả.-nó làm bộ suy nghĩ – Ok luôn, vậy mai tớ qua đón nhé, được không
– Úi, sao gấp vậy
– Không được hả, vậy hôm nào cậu đi được
– Không sao, vậy tối mai nhé
– À còn cái này nữa- nó ngập ngừng đưa đt của nó ra, gãi gãi đầu
– Gì đấy, muốn cho tớ đt à, tớ có rồi (ai chả biết bà nội)
– Cậu biết rồi con trêu nữa, số đt ý
– Gớm nhỉ, xin số luôn cơ đấy, đưa cho tớ – bấm bấm rồi trả lại nó – Đây, số tớ đây nhưng chỉ có 9 sô thôi, số còn lại cậu tự đi mà đoán
Nói rồi chị chạy nhanh vào nhà, để nó ngơ ngác đứng ở cổng như thèng ngố, mặt ngu ngu . Nó ngó lại đt, đúng là thiếu một số thật, bà này chơi ác thiệt, điệu này tối nay mất khá tiền SMS đây. Nhét điện thoại vào túi, ngó quanh quanh cái ngõ cho quen rồi đạp xe về, đạp hộc tốc luôn, không là về bố nó lại tra hỏi đi đâu, làm gì thì mệt óc lắm.