Tôi, Em và cô ấy ... (tự truyện) - Chương 19
Ngồi nghĩ lan man về cái tuổi thơ trộm vặt thì có chuông đt, là chị:
– Sao hôm qua không gọi cho người ta, hử
– Tưởng người lớn thì phải gọi trước chứ, bắt trẻ con gọi à – nó cãi
– Cho chị xin lỗi nha, hôm trước đang bực nên có to tiếng với nhóc, bỏ qua nhá
– Rùi, chẳng ai đi giận con nít làm gì..hì hì
– Á, bảo ai con nít hả, oánh chết giờ
– Đánh đi, đố bây giờ đánh được đấy
– Thách ta hả, xuống sảnh coi, đang đứng đây nè
– Sặc, đến từ lúc nào vậy
– Mới đến thôi, định qua chào bác gái một câu
– Chờ nha, em xuống
Không ngờ chị đến tìm nó, mà nếu chị không đến tìm thì kiểu gì nó cũng đến chỗ chị hôm nay. Chạy qua phòng mẹ nó, nó gõ cửa, thấy mẹ nó đã dậy, nó chạy ù xuống sảnh. Chị hôm nay váy trắng, đầu có thắt nơ bé bé, nhìn chẳng ai nghĩ là thiếu nữ 20, cứ như mới chỉ học cấp 3 ấy.
– Em đây nè, sao đến sớm vậy
– Ừ, chưa chào bác được nên qua chào thui, bác dậy chưa H
– Rùi, lên đi
Nó dắt chị lên phòng mẹ nó, cũng chào hỏi qua qua, hỏi han cảm ơn các kiểu rồi mẹ nó kêu chị đi ăn cùng. Lúc gọi anh Toàn xuống chở mọi người đi ăn, nó nghe lỏm được ông ấy gọi điện thoại cho người yêu, nghe cũng tình cảm lắm, chẳng bù cho lúc giảng triết lý cho nó, nghe cao siêu vãi đái. Ăn xong thì mẹ nói là phải về dưới nhà ngay, công ty có chút việc quan trọng mà bố nó lại không có nhà, vậy là quay về nhà nghỉ trả phòng lấy đồ rồi mẹ với ông Toàn đi về dưới, còn nó lại trên này một mình. Mẹ nó vẫn cứ dặn đi dặn lại chuyện phải cẩn thận này nọ rồi hỏi nó con tiền không, nó kêu còn nhiều nhưng mẹ nó vẫn đưa thêm, bảo là để trả tiền phòng.
Mẹ nó về, còn lại nó với chị trên phòng, chị ngồi xem tivi, nó bỏ sách ra đọc qua, thỉnh thoảng quay qua chị ngắm, đôi lúc chị cười tít mắt khi xem hoạt hình ở kênh Disney:
– Hoạt hình con nít mà cũng có người xem thích thú thế nhỉ
– Xí..kệ người ta, nhiều chuyện
– Hôm nay đi chơi đi, ngồi một chỗ mấy hôm tù chân quá
– Thế hôm nay thích đi đâu, mà mai thi rồi đấy, không ôn bài hử
– Bây giờ có ngồi thì chắc cũng chẳng mài ra chữ nào nổi, đi lang thang cho thư thái đầu óc, có khi học lại vào..hì hì
– Được rồi, chiều tối thì mình đi, bây giờ nhóc ngồi học đi
– Hự..vẫn phải ngồi học à, chán chết mất
– Cấm cãi, học đi, có muốn đỗ không hả
– Được rùi, người đâu mà dữ kinh
– Nói ai dữ hả tên kia
– Đâu có, em đâu dám..hì
Lại ngồi đánh vật với đống hàm số, tích phân, ngồi giải toán mà cứ nghĩ lung tung, thành ra so kết quả sai tùm lum. Trưa đi ăn, trời nóng thàn ra chán cơm, nó với chị đi ăn bún chả. Lần đầu tiên ăn bún chả, ngon hơn nó nghĩ, lúc trước nó chỉ hay ăn phở chứ không thích bún lắm. Định ghi lại cái địa chỉ quán để lần sau ăn, chị gạt:
– Ghi làm gì, bún chả ở trên HN đầy, chỗ nào chẳng có, ghi làm gì mất công
– Vậy hả, tưởng có vài quán thôi chớ
– Như nấm lun.
Ăn rồi, chị đòi ăn kem, hai đứa lại cuốc bộ dọc phố tìm quán kem rồi mới về phòng. Lúc ăn kem, chị cứ chọc nó, không cho nó ăn, nó thì kem que, chị ăn ốc quế. Nó chưa kịp ăn nên kem chảy rớt cả vào áo, chị cứ cười khúc khích, tức khí, nó lấy ngón tay quẹt vết kem bôi lên mặt chị. Rồi bôi qua bôi lại cuối cùng hai đứa dính tùm lum kem lên cả quần áo. Hai đứa thôi giỡn, nó đưa cị về thay váy rồi định bụng hai đứa đi chơi luôn. Lên đến phòng, chị thay váy rồi đi mượn xe, nó ngồi nghịch máy tính, nghe nhạc lung tung, đọc tin tức. Chị về, hỏi nó:
– Vậy giờ nhóc thích đi đâu
– Chịu, nhóc có biết chỗ chơi đâu mà hỏi
– Ờ ha, vậy đi chơi bi-da nhe
– Oái, con gái mà biết cả trò này cơ à
– Sao không, hồi xưa nhà chị mở quán bi-da mà, chơi hơi siêu luôn đấy
– Được chơi luôn, em cũng chơi hơi siêu đấy
– Vậy cá độ, ai thua bao chè nhé
– Được lun, để bụng ăn đã chè luôn..hè hè
– Hứ, để xem.
Chị với nó xuống lấy xe rồi đi tìm quán bi-da, nhìn có mấy cái club cũng đẹp đẹp nó phi vào luôn, hai đưa chọn một bàn góc trong cùng rồi bắt đầu trận chiến. Công nhận chị chơi khá thiệt, tụi nó chơi snooker 9 bóng mà nó suýt thua mấy ván, có những trận chị ăn cả từ 1-8, sót lại mỗi bi số 9 mà lại hut, thế là nó ăn ngon mấy ván, thành ra chung cuộc nó thắng, hên ghê. Chị thua, giận như con nít, phùng má khoanh tay đứng giậm chân, nó bảo mãi mới chịu đi, mấy bàn bên cạnh cứ quay sang nhìn, ngại ghê. Hai đứa đi ăn chè, nó thắng cứ cười ha hả suốt, chị cứ thỉnh thoảng cáu cáu lại véo vào mông nó bỗng từ xa nó thấy bóng mấy anh áo vàng, hơi giật mình, nó vẫn điềm tĩnh đi tiếp…Toétttttttt
– Mời anh cho xe lên lề đường
– Ơ em bị tội gì ạ – xe nó gương có đủ
– Anh cứ đưa xe lên cho chúng tôi kiểm tra
Nó loay hoay dắt xe lên vỉa hè, thầm rủa mấy tên CA chết bằm, xui thiệt, nó còn chưa có bằng nữa chứ, sao giờ:
– Mời anh xuất trình giấy tờ
– Dạ..em đi vội nên hổng có mang theo
– Vậy anh có CMT đây không
– Dạ..có
– Anh ra kia làm việc với đồng chí bên trong bốt
Nó bước ra chỗ chú CA trong bốt, quay qua chị, nó cười trừ:
– Chờ xíu nhe, đen thiệt
– Lát ra em cứ chọn nộp phạt luôn nhé
– Dạ, em biết rồi
Ra đến nơi, hỏi han chất vấn mãi cuối cùng chú CA cũng cho nó đi sau khi ngậm 2 trăm ngàn với lỗi không mang giấy tờ. Cũng may không bị thu xe, hai đứa tiếp tục đi, dù có hơi bực đôi chút nhưng dù sao mình là người sai luật, đành chịu.
– Hức hức..đen quá
– Ai bảo thắng người ta, cho chết
– Thắng được bữa chè mà mất toi 2 trăm ngàn, lỗ to rùi
– Ha ha..lần sau xem có dám thắng nữa không
– Thôi lần sau cho chị thắng hết
Hai đứa đi ăn chè, tạt lên Bờ Hồ lượn lờ rồi đi uống trà chanh Nhà Thờ, lần đầu uống trà chanh, cái vị hoa nhài ướp cùng trà làm nó chẳng muốn uống. Vẫn ghét cái mùi này từ trước, uống được hai hớp nó đổi sang nước sấu ngon hơn. Tán phét một lúc hai đứa đi ăn rồi lượn lên lăng xem hạ cờ, ngồi hóng gió rồi về. Đưa chị về, nó lại lủi thủi cuốc bộ về phòng, được một quãng, chị nhắn tin:
– Ngu som di, mai ta goi day di thi
– Rui, nho goi day.
– Ngu som nhe, dung thuc khuya
– Biet rui, chi cung ngu som nhe. G9
– Uh. G9. Hnay chi vui lam. Tks nhoc
Bật cười, nó cũng vui mà, đâu cần cảm ơn. Nó rảo bước nhanh hơn về phòng, trong lòng thoải mái, bao nhiêu lo âu chợt tan biến, thay vào đó là nỗi háo hức mong ngóng kì thi ngày mai. Ngày mai, nó bước vào ngã rẽ lớn nhất cuộc đời nó, tất cả những gì nó đánh đổi mấy tháng qua, ngày mai sẽ cho kết thúc, cho dù kết quả thế nào, nó cũng chẳng hối hận, dù sao nó cũng được làm cái mà nó thích. Tồi tắm rồi ngủ từ sớm, không tivi, không ôn bài, nó ngủ say, chuẩn bị tinh thần cho cuộc chiến ngày mai…Điện thoại đã hẹn báo thức 6h30 sáng…Mà phải hẹn thêm hai cái 6h31’ với 6h32’ đề phòng nó ngủ quá say