Tôi, Em và cô ấy ... (tự truyện) - Chương 18
Sáng ngủ dậy đã mưa, mưa rào tháng bảy, nó mở cửa sổ, thò tay ra với với mấy giọt nước mưa. Mát thật, lâu lắm rồi nó không tắm mưa, ngồi nhìn trời mưa, nghĩ về cái tuổi thơ, cái hồi mà nhà nó chưa thay chỗ ở như thay áo như đợt trước.
Bố nó hồi xưa trong trí nhớ của nó tóc dài, râu quai nón xồm xoàm, mỗi lần đón nó từ nhà trẻ về bố nó đều cạ cạ bộ râu lờm xờm vào má nó, rát rát mà nhột nhột, thích lắm. Mà lần nào về cũng được hộp sữa chua be bé của bà bán kem đầu ngõ. Cái phố nhà nó gần bến tàu khách, tàu hàng, thành ra trẻ con chỗ này có hai cái thú vui: một là tắm biển, còn hai là…ăn trộm Ăn trộm ở đây là lấy trộm mấy món đồ chơi be bé ở sân kho bến tàu. Khi có tàu hàng đồ chơi TQ về, các lái buôn mang xe ra vác từng bao đồ chơi, quà vặt TQ chất lên xe. Không thiếu những món đồ be bé bị rơi ra, đa phần là mấy tay bốc vác nhặt lại được, vứt lên xe, còn đâu đều bị bọn trẻ con nhanh tay nhón mất. Nó cũng không thiếu phần, mấy lần đi lấy cùng mấy thằng trong xóm, xém mấy lần bị bắt, may mà chạy được, không thì…Nhưng đâu phải lúc nào cũng được như thế, một hôm, nghe phong phanh mấy thằng kháo nhau là sắp có đợt hàng rô-bốt, siêu nhân về ( trong nhóm mấy thằng có một thằng bố nó đi buôn đồ này), thế là cả lũ nhao nhao lên kế hoạch, quyết tâm lấy cho mỗi thằng một bộ chơi cho sướng.
Chiều hôm đấy, khi nghe còi từ bến tàu ( lúc 6h, sau giờ này thì các xe mới được vào lấy hàng, còn trước 6h thì chỉ có khách đi tàu mới được vào trong bến)
Cả lũ lên dây cót tinh thần nhau, rồi chia ra cứ 2 thằng đi một cặp, có gì dễ chạy mà cũng dễ cứu nhau =)) Cả lũ có 6 thằng, nó với thằng Q đi với nhau, Q hơn nó một tuổi nhưng chẳng bao h nó gọi thằng Q là anh, bởi chơi thân quá rồi. Hai thằng mon men, len lỏi qua mấy gốc cây phượng, chỉ rình rình xem có bộ nào rớt ra không. Đù, chờ dài cả cổ mà chẳng thấy bộ nào rơi, toàn thấy đóng thùng chắc nịch, nó quay qua thằng Q, vẫn đang ngóng cổ hóng xem có gì nhặt nhạnh được không. Bỗng, thằng Q “A” khe khẽ, móc tay nó chỉ chỉ về phía mấy cái xe tải, zời ơi…bộ siêu nhân Gao phượng hoàng đẹp mê ly, rớt ngay chân bánh xe, chỗ này có mấy tấm xốp với lớp vải bạt nên có lẽ mấy ông bốc vác không nghe thấy tiếng rơi. Nó rỉ tai thằng Q:
– Bây giờ thằng nào chạy ra lấy
– T..sợ lắm..
– T ra lấy thì t chơi trước nhé, m chơi sau, được không
– Uh thế cũng được
– À mà nếu t bị đuổi thì mày phải đánh lạc hướng cho t chạy đấy
– Uh rồi, ra đi
Nó rón rén bước ra, mấy lão kia vẫn không biết gì, mắt nó láo liên, chăm chăm nhìn bộ đồ chơi, gần đến nơi, nó giả vờ nhìn chỗ khác rồi nhanh như cắt, cúi xuống lấy bộ đồ chơi rồi ba chân bốn cẳng chạy. Nó chạy như bay ra phía cổng, thấy có người lấy trộm, một lão bốc vác ở xe bên cạnh đang đứng nghỉ cũng chạy ra định tóm nó. Vụt…lão quơ tay định tóm, nó lách người né được, quay ngoắt đầu, đổi hướng chạy về phía cổng phụ, khuất sau cái xe tải là cổng phụ, chỉ cần ra được bên ngoài thì tha hồ trốn, chẳng lo bị bắt. Bỗng, nó bị tóm bổng lên bởi một bàn tay chắc nịch, thôi xong phen này bị tóm rồi. Đang quẫy đạp, cố thoát khỏi thi thằng Q từ gốc cây lao ra, ném cành phượng còn nguyên lá vào đầu lão bốc vác đang tóm nó. Lão đưa tay đỡ thì cũng là lúc nó vùng thoát ra được, hai thằng chạy bán sống bán chết ra ngoài, may không còn ai đuổi theo.
Phù…Hai thằng đứng nhìn nhau cười hệch hệch, nó lôi từ trong bụng áo ra bộ siêu nhân,cười:
– May chưa vỡ miếng nào, hên ghê. Cám ơn nha. Vừa nãy cứu tao, may có mày
– Mẹ, phát đấy t sợ phát khiếp, may vớ được cành cây, ném luôn, ai ngờ lão ấy nhả mày ra..hề hề
– Ờ, may thật, bỏ ra xem bộ này thế nào đã, không biết mấy thằng kia thế nào nhở
– Ờ, t cũng quên mất, bọn nó vào kho trong, có khi lại kiếm được nhiều hơn ấy
– Ờ, mai bắt chia mới được.
– Mày cầm về đi, chơi mấy hôm rồi đưa t
– Thôi, cái này là do m cứu t, cho m chơi trước – nó ra vẻ
– Thật hả
– Ờ. T về trước đây, không mẹ t gọi, chơi nhớ giữ cẩn thận nha mày
– Ờ, biết rồi
Nó chạy biến về nhà, hơi tiếc nhưng không sao, mai kêu nó qua chơi cùng, he he. Nhưng “biết đâu bất ngờ”, trong đám bốc vác tối hôm đấy có người quen bố nó, tối ăn xong cơm, bố nó biết chuyện nó đi ăn cắp ngoài bến tàu, thế là sưng mông, còn bắt nó vào trong bà ngoại ở, cấm chỉ không được chơi với mấy thằng “mất dạy” trong xóm nữa. Từ đấy thành ra nó cũng ít được chơi với bọn trong xom hơn, cứ thế vài tháng trôi qua, nó chuyển nhà, thằng Q mới rón rén sang nhà nó. Đưa cho nó bộ siêu nhân đợt trước:
– Ê, đi nhớ rảnh về chơi nha
– Ờ, biết rồi
– T chơi giữ lắm đấy, chưa hỏng chỗ nào đâu, cầm mà chơi
– Sao mày không cầm, t mang đi mày lấy gì chơi
– Thôi, đợi dịp khác t đi ăn trộm bộ khác, cầm đi
– Ờ vậy đi. Khi nào rảnh t về cầm cả con này về anh em mình chơi.
– Ờ, đi mạnh giỏi nhe mày
Con nít, chưa biết cái gì gọi là tình anh em nhưng từ lúc nhận món quà từ tay thằng Q, nó luôn coi thằng nào là “anh, em”. Cũng bắt đầu từ đấy, nhà nó bắt đầu cái chuỗi “chuyển nhà”, bắt đầu từ mùa hè năm lớp 3 đó, cho đến tận khi nó vào cấp 3, hơn 7 năm, chuyển 7, 8 chỗ ở. Đa phần là vì công việc của bố nó, có khi kinhdoanh không thuận lợi, cả nhà nó phải chuyển vào trong bà ngoại nó ở, làm nó đi học đạp xe mất hơn chục cây @@ Cũng vì vậy, đến đâu ở, dù có bạn thì cũng chỉ được một thời gian rồi lại đi, lần ở lâu nhất thì được gần 2 năm, còn lần ở nhanh nhất chắc chỉ được hơn tuần, nó còn chưa kịp sắp xếp hết đồ, bố nó lại hô :”chuyển”. Chỉ có duy nhất thằng Q là nó còn liên lạc, thỉnh thoảng hai thằng vẫn rủ nhau tắm biển, hay đi chơi điện tử.
Thế đấy, tuổi thơ nó không dữ dội, nhưng cũng không đẹp, nó ít kỉ kiệm, cứ như cái chai nhựa trôi lềnh bềnh bên bờ biển, sóng nó tạt vào đâu thì biết đó, sóng nó có lôi ra thì lại phải theo, chả làm thế nào chống cự được. Hồi nhỏ, nó cực kì ít nói, thực ra là chỉ sau khi ông nội nó mất, nó mới thế. Ông nó mất khi nó đang học lớp 4, trong gia đình, đặc biệt là trong họ, ông thương nó nhất. Bố nó là con trai trưởng, thành ra nó là cháu đích tôn của họ, các cô, các dì luôn quan tâm đến nó, luôn muốn nó phải lúc nào cũng là học sinh giỏi, cháu ngoan Bác Hồ. Bố nó cũng mong như thế, nên cũng sốt sắng tìm thầy cô dạy cho nó suốt, mong nó vào đội tuyển này nọ thi HS giỏi nọ kia. Chỉ có ông nội là luôn can bố nó, bảo nó còn bé, nên cho chơi bời nghịch ngợm, như thế mới là trẻ con.
Mỗi lần được về quê, nó luôn được ông dẫn đi thăm thú họ hàng, dạy cách câu cá, trèo cây, bắt nhái, soi ếch về cho bà nó nấu cháo, ngon kinh khủng. Nhưng có một điều khổ tâm của ông nội mà chỉ sau này, khi nó lớn, bố mới nói cho nó, đó là vì ông nội nó là con nuôi của cụ nên trong gia phả họ Trần, chi họ từ ông nó trở đi bị tách ra một dòng riêng. Bố nó luôn canh cánh điều này trong lòng, nên muốn nó phải thật đỗ đạt, cho bên chi họ chính thấy chi họ nhà nó tuy không chung giọt máu nhưng chẳng thua kém ai. Nó chẳng muốn thế, từ bé, ông luôn bảo nó là không nên ganh ghét gì người nhà bên chi họ chính, cũng chỉ là việc của người đã khuất, ông không muốn vì việc thế hệ trước mà gây hiểu lầm cho sau này. Lúc đấy nó chẳng hiểu gì sất, chỉ vâng dạ cho qua, nhưng khi bố bó nói cho nó biết thì nó mới thấm thía những gì ông nó nói.
Lúc ông mất, nó còn quá bé để hiểu chuyện từ giã cõi đời của một con người, mẹ nó chỉ bảo: “ông đi rồi con ạ”. Nó còn ngây thơ hỏi ông đi đâu, sao không cho con theo, nó nhìn ông nằm bất động ở đấy, khăn trắng che trên mặt, nó chỉ hơi sững người nhận ra cái gì đó, có lẽ ông đi đâu đó, xa lắm, xa đến nỗi cả cuộc đời sau này nó chẳng thể nào đuổi kịp nữa. Từ dạo đấy, nó ít nói đi rất nhiều, nó đâm ra trầm cảm, cắm đầu vào sách vở và bài tập…