Tôi, Em và cô ấy ... (tự truyện) - Chương 13
Đang thiu thiu ngủ, tiếng điện thoại khiến nó giật mình tỉnh giấc. Ra là mẹ gọi, nó chần chừ không dám nhấc máy, gọi nhỡ, lại chần chừ, đến lần thứ ba, nó quyết định nghe:
– Alo, mẹ ạ…
– Con đang ở đâu… V..về ngay cho mẹ
– Con xin lỗi…
– Xin lỗi về nhà tính sau, cứ về rồi mẹ nói đỡ với bố cho
– Con không về đâu, mà mẹ biết tính bố rồi, bố không dễ tha thứ đâu
– Bây giờ đang ở đâu, mẹ ra đón
– Con đang ở chỗ cung thiếu nhi, đoạn X ấy mẹ
– Chờ đấy mẹ ra
– Dạ..con biết rồi
Lại làm mẹ nó lo lắng, nó thật đúng là đứa con hư. Lại chuông điện thoại, lần này là chị:
– Chị gọi cho bạn chị ở dưới nhà rồi, lát nữa anh ấy qua, tiền anh ấy sẽ đưa cho em. Rồi bắt xe lên đây với chị, lên đây rồi tính
– Mẹ em vừa mới gọi, chưa biết thế nào, tình hình thế nào em báo chị sau nhé
– Uh, được rối, nhớ là có gì gọi cho chị, đừng để chị lo lắng biết chưa
– Hì..hì..có người lo lắng kìa, vui ghê
– Còn giỡn nữa..ghét
– Vui thật mà..giỡn đâu
– Không nghe nữa..xí
Chọc chị giận vui thật, y như con nít lên năm. Nó ngồi ở cái xích đu gần đường, ngồi ngắm xe cộ qua lại, nó chợt thấy lẻ loi, cô đơn giữa cái cuộc sống xô bồ này, có lẽ nó chưa đủ tự tin để một mình tự bước. Nó bắt đầu cảm thấy sợ, sợ cái tương lai không định hình của nó. Bỏ nhà đi ư…Nó vẫn hay chửi mấy thằng dạt nhà là trẻ trâu, óc ngắn, vậy mà giờ…Nó làm được gì để mà sống đây, mười mấy năm chỉ biết ngửa tay xin tiền mẹ, bây giờ tự kiếm tiền ư…Khó!…Nhưng thế nào, nó vẫn cần phải sống, nó còn phải thực hiện lời hứa thi đỗ ĐH với chị, còn mẹ nữa, mẹ vẫn luôn lo lắng cho nó, vậy mà…Nghĩ một lúc thì mẹ nó ra đến nơi, vừa thấy nó, mẹ đã đỏ đỏ khóe mắt:
– Về đã, về rồi hai bố con nói chuyện với nhau
– Con không về đâu – nó nhất quyết
– Mẹ nói con không nghe nữa hả..mẹ bảo về ngay – mẹ nó nói như chực khóc
– Con..nhưng về thì chắc chắn bố sẽ nhốt con lại, con sợ lắm
– Không đâu, bố không làm thế đâu, tin mẹ đi
– Không, con không về đâu…
– Vậy con định thế nào đây, thế nào mới chịu về
– Khi nào thi ĐH xong con về
– Từ giờ đến lúc thi con mấy hôm nữa, ăn ở thế nào, mẹ không an tâm, về đi rồi mẹ đưa đi thi
– Mẹ đừng lo, con có bạn trên HN mà, chị ấy sẽ lo cho con
– Chị ấy? Chị nào, con quen ai trên đấy
– Một người bạn thôi mẹ, con quen ở dưới này, chị ấy đang học trên ấy
– Không được, mẹ không tin tưởng được
– Mẹ à..dù sao con cũng lớn rồi mà, cứ coi như tập dượt trước khi ra cuộc sống đi mà
– Vẫn không được..Hay con gọi cho chị ấy, để mẹ nói chuyện, như thế mẹ mới yên tâm
– Vậy đâu được
– Thế thì không đi đâu hết, về nhà
– Vậy..mẹ chờ con chút
Nó bấm số chị, nói với chị là mẹ nó gặp rồi đưa đt cho mẹ. Mẹ nó cầm điện thoại rồi đi lui ra chỗ khác, không cho nó nghe, nó cứ cố cố xem có nghe được gì không nhưng chịu, xa quá nghe không nổi. Lát sau mẹ trả điện thoại cho nó, mặt mẹ có vẻ an tâm hơn:
– Mẹ nói chuyện rồi, cũng an tâm hơn chút. Nhưng mà này, không phải hai đứa..ấy..ấy đấy hả
– Mẹ à..không có gì thật mà, chỉ là bạn thôi
– Được rồi, mẹ tạm tin hai đứa, nghe nc chắc cũng là con nhà có học, cứ để con lên đấy vài hôm rồi tính. Thu xêp ở nhà xong, mẹ sẽ lên sau
– Vậy là con được đi hả
– Uh, nhưng mẹ dặn, đi đứng cẩn thận, bên ngoài nhiều loại người mình chưa va chạm chưa biết được, nguy hiểm lắm
– Dạ..con biết rồi
– Đây, mẹ đưa trước cho…hai triệu, tiêu vừa phải, đừng chơi bời quá trớn, nhưng ăn uống phải đầy đủ đấy, vài hôm nữa mẹ lên thì mẹ báo sau
– Dạ..
– Bây giờ ra bến xe bắt xe, lên trên đó T sẽ đón con ở bến
– Ủa mẹ biết tên rồi hả
– Biết rồi, con bé cũng khá lễ phép
– Bạn con mà, toàn người ngoan
– Phải rồi, ngoan, cái nhóm toàn ông nghịch nhất lớp cũng toàn bạn con cả, ngoan nhỉ
– Hì..hì
Rồi mẹ chở nó ra bến xe, dặn dò đủ điều, nào là cất tiền ở đâu, không mua đồ linh tinh..v..v tóm lại là nhiều không kể xiết. Ra đến bến, nó giục mẹ về, cứ chần chừ, như nhìn nó thêm lần nữa, mắt mẹ nó lại đỏ lên như sắp khóc, nó ngượng quá, lấy vạt tay áo lau lau nước mắt cho mẹ nó rồi giục mẹ nó về:
– Mẹ về nói giúp con với bố nha
– Uh được rồi để mẹ nói, đi cẩn thận đấy
– Con biết rồi mà, mẹ về sớm đi
– Uh mẹ về đây
Mẹ nó quay xe trở ra, nó nhìn theo, lòng nhói lên, nó thực sự cảm thấy có lỗi, giá như nó cứ làm theo lời bố nó bảo thì mẹ nó đâu có khổ như thế này. Có tiếng chuông đt, số lạ, nó bắt máy:
– Alo ai đấy ạ
– Em có phải H không, anh bạn chị T đây, em đang ở đâu đấy, anh đến cung thiếu nhi rồi nè
– Thôi chết, em quên mất, em vừa đi với mẹ ra bến xe, à mà em lo được tiền rồi anh ạ, không phiền anh nữa đâu, ngại quá
– Thế đâu được, chờ anh ở cổng bến xe, không giúp được chú, chị T mắng anh chết, chờ nhé
– Dạ..vầng
Nó lại đứng chờ, đã hơn chín giờ rồi, bây giờ đi thì chắc chiều mới lên đến HN. Lát sau, lại có điện thoại đến, là số vừa nãy:
– Em đây anh, em mặc sơ mi caro xanh đấy anh
– Ờ ờ thấy rồi
Một anh đi AB phi đến chỗ nó:
– Em H phải không
– Dạ. Em đây
– Anh là Chung, bạn chị T, sao, dạt nhà hả
– Dạ đâu anh có chút việc ấy mà
– Uh được rồi, đây nhé, cầm lấy hai triệu này, lên HN đắt đỏ, chi tiêu hợp lý thì cũng được hai tuần đấy, còn đối với sv bt chỗ này còn đủ cả tháng ấy chứ
– Dạ..nhiều thế anh, em cũng có đây hai triệu rồi
– Thế hả..tốt quá rồi, có thêm càng tốt, lần đầu xa nhà, lại là đi thi, có nhiều thứ chi tiêu, cứ cầm lấy mà dùng
– Dạ em biết rồi
– Vậy nhé, anh đang dở chút chuyện, khi nào rảnh lên HN mấy anh em đi uống nước, nhé
– Dạ vâng…Em cảm ơn ạ..
– Ơn huệ gì, bạn của T thì thoải mái đi em, anh đi nhé, bye chú
– Dạ, em chào anh
Anh Chung đi khỏi, nó nhét hai triệu vào cặp, nhét tận vào cái túi con bé bé bên trong cặp luôn, cùng với tiền mẹ nó cho nữa. Chỉ cầm ra ngoài hai trăm ngàn tiền xe với tiền tiêu lặt vặt. Bắt xe lên HN, tâm trạng nó hồi hộp, xen lẫn chút lo âu, lần đầu tiên xa nhà, lần đầu tiên cầm số tiền lớn như vậy, nó tìm xe trong tâm trạng nơm nớp, thỉnh thoảng lại cúi nhìn cái cặp cho chắc ăn. Lên xe bến Lương yên, cùng với cái bánh mỳ và chai nước, bây giờ nó mới nhớ ra là sáng chưa ăn gì..leo xuống tận ghế cuối cùng, nuốt hết cái bánh, nó nằm ngủ ngon lành. Xe bắt đầu lăn, chuẩn bị đưa nó vào cuộc sống, chưa biết cái gì đang chờ ở phía trước, chỉ biết rằng, tất cả mới chỉ là bắt đầu…