Tôi, Em và cô ấy ... (tự truyện) - Chương 12
Cạch..cach. Tiếng lục lục làm nó thức giấc, ai lại vào phòng nó giờ này nhỉ, nó mở mắt ngó nghiêng, trời sáng từ bao giờ, bố nó đang loay hoay dọn đống sách vở vào trong vali to. Nó thót tim, chưa bao giờ bố nó lại vào phòng nó sáng sớm thế này cả, vội bật dậy lí nhí chào bố nó:
– Bố dậy sớm thế, cứ để con tự thu xếp được mà
– Đánh răng rửa mặt đi, để bố sắp đồ cho, mẹ nấu đồ ăn rồi, nhanh còn đi
– Dạ…
Nó lật đật chạy vào phòng vệ sinh, cái túi giấy đựng giấy báo thi vẫn trong ngăn bàn, bố nó mà tìm ra là toi nó. Tim đập lọan nhịp, rửa vội mặt, nó vội ra ngoài, định bụng là đuổi khéo bố nó xuống nhà, giấu kín cái túi giấy báo thì mọi chuyện sẽ êm xuôi…Ai ngờ, ra đến nơi thì ôi thôi…bố nó đang cầm cái túi trên tay rồi, tim nó đập thình thịch, đi nhẹ nhàng ra chỗ bố nó, nó nói khéo:
– Bố để con sắp được mà, bố xuống ăn sáng trước đi, kẻo mẹ đợi
– Uh được rồi, nhớ xuống nhanh, mà bảo tối qua cầm cái này xuống cho bố sao lại không
– Dạ..tại con mải làm bài nên ngủ quên
– Ừ..được rồi, xuống nhanh, bố xem qua cái này chút – bố nó vừa đi, vừa mở cái túi ra xem
Nó lúi húi cúi xuống dọn đồ vào vali, ngó ngó xem bố nó phản ứng thế nào, bỗng bố nó đứng khựng lại trước của phòng nó
– Sao lại thế này, H – bố nó quay lại nhìn nó ( thôi xong 😥 )
– Dạ…sao vậy bố – nó lấm lét quay lại nhìn
– Sao trong này ghi nguyện vọng học ở trường X chứ ko phải KTQD
– Dạ..tại con…
– Lại định thi vào CNTT phải không, bố đã bảo là không rồi cơ mà, sao lại thế này
– Dạ..con..con thích học ngành này mà bố
– Con thích…con thích thì bỏ ngoài tai lời bố nói phải không
– Dạ..không ạ…
– Vậy sao con dám đăng kí trường khác mà không nói với bố, con định lừa dối bố đến bao giờ
– Dạ..con định thi xong có kết quả mới dám nói…
– À…vậy cơ đấy, định thi xong xuôi hết mới nói.
– Dạ…con xin lỗi…
– Thế mà bố cứ tưởng con nghe lời, không ngờ con lừa dối thế này
– Nhưng mà con thích học CNTT lắm bố, con chẳng hứng thú tí gì với kinh doanh cả
– Không hứng thú…Con thích là được hay sao, con nên nhớ là còn bố, còn cả cái nhà này nữa…
– Con từ đầu đã không muốn học kinh tế rồi, toàn là ý muốn của bố cả, con muốn tự mình thi, tự mình thử sức chứ không muốn mãi chỉ làm theo ý muốn của bố – nó bắt đầu to tiếng.
Bố nó khựng lại, có vẻ hơi ngạc nhiên khi nó to tiếng, nói nhẹ:
– Được, đã vậy, bây giờ con chọn đi, học kinh tế theo ý bố thì còn ở cái nhà này, còn không thì…ĐI
Nó sững người, nó thực sự không muốn chuyện lớn đến như thế này, nó sợ bố nó sẽ đuổi nó thật, nó im lặng. Một phút, hai phút rồi năm phút, hai bố con nó đứng đấy, vẫn im lặng, rồi bố nó lên tiếng:
– Sao, không dám à…
Nó không nói gì, quay lại nhặt vài bộ quần áo rồi nhét vào balo đi học của nó, bố nó đứng sững, nhìn nó trân trân. Nhét xong quần áo, nó với cái ví với điện thoại rồi bước ra cửa chỗ bố nó, nó nhìn thẳng vào bố nó, giọng như nài nỉ:
– Con sẽ thi CNTT như ý của con..con xin bố…
Bốp…Một cái tát vào má trái của nó, rát và đau kinh khủng. Bố nó vứt túi giấy xuống đất, bước thẳng xuống nhà, không nói gì. Nó nhặt cái túi lên, nhét vào balo, xong nó bước vào phòng tắm, định rút cái khăn mặt với cái bàn chải nhét vào balo. Nhưng khi vừa kép cái khăn xuống, nước mắt nó tuôn ra, không ngừng, cả nước mũi nó cũng chảy theo, làm nó ngạt, phải há miệng thở thành tiếng, từng tiếng hức..hức nó cố chặn lại ở cổ, lấy khăn lau nước mắt, xé giấy xì mũi, nó nhìn lại vào gương. Mười tám năm, lần đầu tiên nó cãi lời bố nó đến như vậy, có lẽ lần này nó sẽ đi khỏi căn nhà này, căn nhà tuy nó ở cũng chưa hẳn lâu, nhưng dù sao cũng là mái ấm của nó. Đứng một lúc cho khô nước mắt, hết nấc cụt, nó bước ra phòng, nhìn lại phòng nó lần cuối rồi đi xuống nhà. Mẹ nó đang ngồi với bố nó ở phòng ăn, khuôn mặt lo lắng đang gặng hỏi bố nó chuyện gì mà hai bố con to tiếng với nhau. Nó đi nhanh ra cửa, cố không giáp mặt bố nó, mẹ nó gọi lại:
– Vào ăn sáng đã, có chuyện gì mà hai bố con to tiếng thế
– Để nó đi – bố nó lạnh lùng
– Ơ ông này, để nó ăn sáng đã nào rồi nói gì hãy nói
– Nhà này không có cái loại con lừa dối cha mẹ như thế
– Lừa cái gì, nói rõ xem nào, tôi chả hiểu gì cả
– ….
– H, lại mẹ xem nào, nói mẹ nghe – mẹ gọi nó lại
– Không có gì đâu mẹ, chỉ là con thi khác với ý bố thôi
– Sao lại thế, mẹ tưởng hai bố con nói chuyện này rồi cơ mà
– Nhưng đấy chỉ là ý của bố, chứ đã bao giờ bố lắng nghe con nói đâu, bố chỉ làm theo ý bố mà thôi
Bố nó đứng phắt dậy, bước về phía nó. Bộp..lại một cái tát nữa, mẹ nó thất kinh, chạy lại ôm nó:
– Ông làm gì thế, sao lại đánh con
– Tôi không có loại con như thế
Nó lấy tay xoa má, vết đỏ từ cái tát trước vẫn chưa hết rát, lại thêm cú này nữa, nó quay người định đi, mẹ nó kéo lại:
– Con định đi đâu, lại mẹ bảo
– Để nó đi, xem được bao nhiêu ngày thì lết về nhà
Nó gạt tay mẹ nó ra, nước mắt chực trào ra, nó bước nhanh, mẹ nó gọi với theo:
– H, lại mẹ bảo đã…H
Mẹ nó khóc, nó nghe rõ tiếng mẹ nó gọi, nó cũng muốn quay lại lắm chứ, nó không hề muốn thấy mẹ nó phải rơi nước mắt vì nó, lại còn vì nó cãi nhau với bố nó. Nó bước nhanh hơn, như chạy, mẹ nó vẫn gọi theo, mẹ ra khỏi cổng thì nó đã chạy được một quãng xa, nó ngoái đầu lại, mẹ nó ngồi xụp xuống trước cổng, ôm mặt khóc. Nó cũng khóc dữ hơn, nước mắt vừa khô lại trào ra, nó chạy, chạy mãi, chạy không định hướng, nó chỉ muốn chạy khỏi nơi đấy, nơi mẹ nó đang khóc, nơi người bố lạnh lùng đuổi nó đi. Được một quãng, hơi thấm mệt, nó dừng lại, đi bộ chậm dần, nước mắt cũng khô từ bao giờ. Cuốc bộ lang thang, nó chẳng biết đi đâu, ngang qua cái cung thiếu nhi, nó vào ngồi xích đu, trước nó với chị cũng ra đây một hai lần, toàn nó đẩy cho chị…Lôi điện thoại ra, mới hơn 8h, nó nhắn tin cho chị:
– Em vua cai nhau voi bo, bi duoi ra khoi nha roi
– Ax, sao lai den muc nhu the
– Bay h chang biet di dau nua ca
– The con len HN nua khong
– Em khong chac, tien mang theo nguoi con vai chuc ngan, so khong du
– Vay de chi nho xem co ai giup duoc khong, len tren nay chi lo cho
– Uh, vay em doi
– Ah ma dang o dau the
– Dang o cong vien em voi chi hay ra ay
– Uh, duoc roi, cho chi mot lat
Nhắn tin cho chị xong, nó gọi cho mấy thằng bạn nó hỏi mượn tiền nhưng đa số bọn nó đều lên HN cả, chẳng mượn được ai, những đứa có thể mượn thì nó lại không muốn. Nó chỉ muốn mượn từ những thằng nó coi là bạn thật sự thôi, còn lại, nó không muốn dây dưa, mắc nợ. Gọi cho hội mấy thằng chơi thân trong lớp, còn lại hai thằng chưa lên HN nhưng chỉ vay được mỗi thằng trăm ngàn. Nó lại thôi, không vay nữa, lại ngồi chờ chị, tựa vào xích đu, nó thiu thiu……