Tôi, Em và cô ấy ... (tự truyện) - Chương 11
Cái nắng nóng tháng 6 như thiêu như đốt đầu nó, đạp xe đi học thêm, nó quên không đội mũ thành ra đầu nó cứ như cái bếp lò, ghé tạm vào quán nước trước ngõ chỗ nó học thêm, mua lấy chai C2 táo lạnh, nó lóc cóc vào lớp. Hôm nay nó đi muộn, nên khi bước vào thì cả lớp quay qua nhìn nó hết, chẳng ai ngạc nhiên khi nó bước vào, tại nó hôm nào chả thế. Nó thích đi muộn để được ngồi cái bàn cuối cùng, ngay góc trong cùng, chỗ khuất giáo viên nhất để nó có thể vừa ngồi nghe nhạc vừa làm bài. Thời gian này thì đa số giáo viên chỉ phát đề thi cho bọn nó làm, rồi cuối giờ chữa bài rồi về, cũng chẳng cần nghe gì nhiều. Đang ngâm nga mấy câu hát, bỗng:
– Lát về Dota không cậu
Nó quay sang bên cạnh, một thằng nhìn mặt non choẹt (so với mặt nó) đang toe toét cười:
– Không, chắc lát tớ về luôn
– Chán thế, đang định tìm người đánh team, thiếu thốn qua nhỉ, cậu biết ai trong lớp biết chơi DOta không
– Không tớ chịu, cậu hỏi bọn bên trên xem
– Oh, thank
Sắp thi đến nơi rồi còn éo chịu học, Dota với Doteo. Lại quay lại với đống bài tập, dạo này nó học có khá lên nhiều, mấy bài toán trong đề nó có thể làm gần như hoàn chỉnh, chỉ thiếu một vài câu hóc búa thì vẫn phải chờ cô giáo chữa. Kể cả môn Hóa, môn nó ghét nhất dạo này khi chữa bài, điểm số của nó cũng tăng đáng kể, khoảng từ 3,4 lên 5,6 Chỉ còn vài tuần nữa, nó sẽ bước vào kì thi ĐH, cái mốc quan trọng sẽ đánh dấu bước ngoặt cuộc đời nó. Quan trọng hơn, cũng sẽ gần đến hơn cái ngày mà bố nó biết nó dấu bố nó thi CNTT chứ không phải kinh tế như bố nó sắp xếp. Càng mong thi xong sớm bao nhiêu, nó lại càng lo sợ bố nó bấy nhiêu. Dạo này công ty làm ăn có vẻ không thuận lợi, gần như hôm nào về bố nó cũng tỏ vẻ cáu với mẹ và nó, nó thì không sao, nhưng nó thấy buồn cho mẹ nó. Lấy bố nó hơn 20 năm, nhưng ít khi nào nó thấy mẹ dám cãi bố nó cái gì, có lẽ tại bố nó quá gia trưởng nên mẹ nó đành chịu nhịn cho êm ấm.
Anh Toàn dạo này cũng không thấy qua nhà nó mấy, thỉnh thoảng chỉ thấy đến đón bố nó lên công ty. Còn chị, dạo này nó thấy chị ít nhắn tin cho nó, toàn là nó nhắn trước rồi chỉ nhận được một vài tin ngắn ngủn, chị bảo đang ôn thi cuối kì nên bận, nó đừng giận chị, nhưng nó vẫn nghĩ nghĩ. Dù không thực sự nói ra, nhưng nó cảm thấy chị vẫn chỉ coi nó như một đứa trẻ, sự quan tâm chị dành cho nó giống như một sự đùm bọc hơn là tình cảm nữ dành cho nam. Có lẽ, từ cái lúc mà chị biết nó chỉ là một thằng nhóc lớp 12, chị đã không còn nhìn nhận về nó về khía cạnh một người đàn ông đã trưởng thành nữa mà chỉ là một cậu nhóc lớp 12, chưa biết gì về cuộc sống ngoài kia. Dù vậy, nó vẫn thích chị, thích cái cách chị dỗi nó mỗi khi nó trêu chị, thích nụ cười của chị dù chỉ qua tin nhắn đa phương tiện. Dù sợ hay không, nó vẫn mong đến cái ngày mà nó cầm tờ kết quả thi ĐH, rồi chị đồng ý làm bạn gái nó, chỉ nghĩ thôi, nó đã thấy sung sướng rồi.
Cái ngày thi ấy cũng sắp đến, nó ôn gấp rút hơn, mẹ nó cũng đi làm về sớm hơn bình thường để chăm lo cho nó, bố nó thì vẫn âm thầm, chưa có động tĩnh gì khiến nó cũng an tâm phần nào, tóm lại là nó vẫn bình yên…Nhưng, cho đến hôm trước ngày thi khoảng 4,5 ngày, đột nhiên rong lúc ăn cơm, bố nó đề xuất:
– Mai bố sẽ nghỉ làm , cùng anh Toàn đưa con lên HN tìm phòng nghỉ, chuẩn bị mà thi. Lát nữa ăn cơm xong, đưa giấy báo thi, CMT, với mọi thứ liên quan xuống phòng cho bố.
– Dạ..hay là để con cầm cũng được bố ạ – thôi bỏ mẹ rồi, phen này lộ ra nó thi trường khác thì bố nó giết nó
– Không được, dù sao để bố cầm vẫn hơn, mà lịch thi thế nào để bố con nắm rõ
– Dạ, mùng 4,5 tháng 7 con thi
– Mai là mùng 1..Uhmm, lên sớm vài ngày cũng tốt, nghỉ ngơi lấy sức thi. Cứ vậy đi, lát đưa hết cho bố
– Dạ..vâng ạ – nó lí nhí, phen này thì ăn đủ rồi
Ăn cơm xong, nó chạy tức tốc lên phòng, vắt oc xem có cách nào không, xem ra chỉ có cách giấu đống giấy báo thi đi rồi giả vờ ngủ quên, sáng mai đi sớm chắc bố sẽ không hỏi đến nữa. Nó chắc mẩm, đem giấu hết đống giấy tờ cất vào cặp nhựa đi học thêm rồi nhét vào hộc tủ. Rồi ngồi vào bàn, bày la liệt sách lên bàn rồi giả vờ chăm chú học, nó căng tai ra nghe ngóng xem có ai lên phòng nó không, nếu chỉ cần có động tĩnh là nó lăn ra ngủ liền. Ngồi như phỗng độ gần hai tiếng đồng hồ, nó nghe có tiếng bước chân, nó lăn ra ngủ luôn, không quên quẹt tí nước miếng vào mép cho thêm phần chân thực.
Cạch..tiếng chốt cửa mở, tim nó dội thình thình trong ***g ngực, từng bước chân nhẹ nhàng đến gần nó, nghe tiếng thở dài khe khẽ bên tai, nó khẽ rùng mình. Bỗng người nó nhẹ bẫng đi, có tay ai đó xốc vai nó lên, lôi nó lên giường, đắp chăn quanh bụng nó, tim nó vẫn dộng thình thình trong ***g ngực. Nó đánh liều ti hí mắt ra xem, bố nó đang dọn lại đống sách vở trên bàn, nhét vào cặp cho nó, sau đấy bố nó ngó quanh, nó đoán chắc tìm đống giấy báo thi, tim nó lại đập thình thịch, như muốn nổ tung ra. Được một lúc, bố nó không tìm nữa, bước nhẹ ra khỏi phòng nó rồi tắt đèn, mắt nó bây giờ mới dám mở to, đưa tay sờ lên ngực, đau tim thật, thêm lần nữa chắc nó chết vì đau tim mất. Yên trí vì nghĩ rằng coi như xong, nó thở phào nhẹ nhõm, lôi điện thoại ra nhắn cho chị:
– Ngay mai em len HN ne, chuan bi don tiep nhe
– Sao len som the, len tim phong ha?
– Uh, mai len cung voi bo, vua nay suyt dau tim ma chet…hix
– Sao vay, sao ma dau tim
– Khi nao gap em ke cho, bay h ngu day, hen ngay mai gap nhe
– Uh, duoc roi, mai ke chi nghe, ngu di nhe, bb
Phù, vậy là sắp được gặp chị rồi, vui thật, không biết chị có nhớ nó nhiều như nó nhớ chị không, chỉ nghĩ mười mấy tiếng nữa được gặp chị, người nó sướng phát điên. Vừa mới thoát chết xong, lại sắp được gặp chị, cái cảm giác phiêu phiêu trong nó khó tả lắm, nên thôi không tả nữa Nó chìm dần vào giấc ngủ, miệng vẫn cười cười, bên ngoài, tiếng xe congtenơ vẫn chạy ầm ầm, thỉnh thoảng nghe tiếng rao bánh mỳ đêm. Cả thành phố dần về đêm, yên bình như bao đêm khác, nó ngáy như chết, thỉnh thoảng trở mình, miệng ngủ mớ : A..Ư gì đấy. Yên bình thật…..