Tôi, Em và cô ấy ... (tự truyện) - Chương 10
Buổi học thêm Hóa lần sau, nó cố gắng đến sớm, ngó tìm bé My nhưng đợi mãi vẫn không thấy đến, cả khi cô giáo đã vào dạy, nó vẫn chưa thấy bé My đâu. Nó lấy làm lạ lắm, bình thường My đến rất sớm chẳng hiểu sao hôm nay lại đến muộn vậy, gặng hỏi cô giáo, nó được biết bố My đã xin phép cho My nghỉ học từ hôm nay để chuyển sang nhóm học khác, gần nhà hơn. Nó buồn buồn, thì ra hôm trước là buổi học cuối cùng hai đứa gặp nhau. Lôi điện thoại ra nhắn tin cho My, nó chờ, chờ mãi nhưng không thấy tin nhắn hồi âm, nản dần, nó không đợi nữa, tập trung vào đống bài tập trước mắt. Chiều, lại những cuộc điện thoại gọi nó ra quán điện tử ngồi, nó ậm ừ cho qua, trước mắt bây giờ nó sẽ tạm rời xa Dota một thời gian, chăm chú vào học, để bù lại khoảng thời gian buông xuôi trước kia của nó
Tối tối, nó lại nhắn tin cho chị, chỉ là những câu hỏi thăm quen thuộc, thỉnh thoảng nó chọc chị cho vui, chị giận hờn, nó xin lỗi rồi lại chọc. Cuộc sống hiện giờ của nó khác trước rất nhiều, nó làm gì cũng có mục tiêu, không như trước, phó mặc, kệ cái gì đến sẽ đến. Đôi khi, bố nó có hỏi han đôi điều về học tập, nó cũng chỉ nói qua loa, không dám kể nhiều, sợ bố nó tra hỏi lại lằng nhằng phiền phức. Anh Toàn có qua nhà nó thường xuyên hơn, đa phần là để đưa đón bố nó, đôi khi hai anh em cũng rủ nhau đi uống cốc nước, nó thì khuyên anh nên sớm có người yêu đi, còn anh khuyên nó nên tập trung học hơn, quên mọi thứ chơi bời đi. À suýt quên, còn bà chị bán hàng ở shop quần áo, sau vụ nó hỏi dò anh Toàn thì mất tiêu luôn, chẳng thấy mời kem nó gì cả, người lớn mà thất hứa..hừ.
Cuộc sống của nó cứ thế đi nhanh, chẳng mấy chốc đã đến kì thi tốt nghiệp, với sự cố gắng (chép bài) của nó thì cuối cùng nó cũng đỗ tốt nghiệp với số điểm khá cao 51đ, nhưng khổ nỗi lại dính môn Sử 5 thế là đành ngậm ngùi đi qua cấp 3 với tấm bằng trung bình..hix. Lớp nó đi lien hoan cuối năm, cô chủ nhiệm cũng đi. Bọn con trai thi nhau bia bọt, nó cũng tham gia nhưng uống ít lắm, nó đâu uống được bia rượu đâu, uống tí say liền. Ăn chơi phè phỡn xong, cả lũ hò nhau ra công viên ngồi hóng gió, ra đến nơi tưởng hóng gió thế nào, cả bọn lại lôi bài ra chơi 3 cây tẹt mũi, tẹt chán chuyển sang trò nói thật. Đại khái nó là như thế này:
“Có một đứa ngồi giữa cái vòng tròn do những đứa còn lại tạo nên, cứ lần lượt từng đứa nói hết suy nghĩ của mình về đứa đang ngồi bên trong vòng tròn.Cứ thế lần lượt từng đứa một, cho đến hết thì thôi.”
Bọn con gái thì mới nói được mấy câu, thi nhau khóc sướt mướt, bọn con trai có thằng rơm rớm, thằng thì cười ha hả, nói chung là mỗi đứa một cảm xúc nhưng đứa nào lúc nói cũng nghẹn nghẹn ở cổ, cứ như có cái gì chặn ở đấy, nói mãi không ra. Đến lượt nó ngồi, nghe những suy nghĩ, tình cảm của bọn bạn dành cho nó, mắt nó rơm rớm:
– Thằng ch ó, sau này đừng quên anh em đấy, chơi với nhau mấy năm, t thân với mày nhất
– Sau này lên ĐH, anh em mình lại lập team Dota đi đấu nhể..he he
– ….
Nhiều lắm, bọn nó nói đến đâu, mắt nó cay cay đến đấy, chưa bao h nó lại nghĩ nó yêu cái lớp 12 chuyên X này đến vậy. Và bất ngờ nhất khi Mai, bé lớp phó, chuyên cãi nhau với nó thì đột nhiên lại thổ lộ rằng thích nó, nó bất ngờ, tụi bạn cũng bất ngờ, bé Mai thì ngượng chin mặt. Nó đứng hình trong vài giây, bất ngờ bọn bạn nó hô ầm lên, vỗ tay nhiệt liệt, hô hào hai đứa hôn nhau, được mấy giây, bé Mai đứng dậy, chạy biến. Nó càng ngơ ngác chả biết làm sao, thằng bạn nó vỗ mông:
– Chạy theo đi mày, nhanh lên
– Ờ..ờ
Nó cũng phi theo bóng bé Mai, gọi lại, cầm lấy tay Mai nó hỏi:
– Đợi đã, Mai chạy đi đâu vậy
– Xấu hổ quá, bon kia cứ hô ầm lên ngại chết đi được
– Có gì đâu, vui mà…hì hì
Hai đứa lại im lặng, Mai bắt đầu bước chậm chậm, đằng sau cái công viên bọn nó ngồi, có một cái hồ nhỏ, mấy đôi hay ra đây hú hí lắm, nó đi rình suốt mà
Nó khẽ khẽ:
– Vậy Mai thích tớ thật hả
– Chẳng nhẽ nói dóc
– À..thì tại bất ngờ quá, mọi ngày hai đứa toàn cãi nhau…
– Chắc tại cãi nhau nhiều nên tui mới thích ông đó, đồ ngốc
– Hì…chứ không phải tại tui đẹp zai hả
– Đẹp cái đầu ông..xí
– …hì hì
– Vậy…ông nghĩ về tui thế nào
– Ờ thì cũng quý quý…ngại quá chả biết nói thế nào giờ
– Quý thôi hả – mặt Mai xịu xuống
– Không..À..uh Ý H không phải thế..mà…
– Mà thế nào
– Tại…tại…H có thích người khác rồi – mặt nó nhăn nhó
– Vậy hả…
– Uhm..
– Ai vậy, trong lớp mình à
– Không, tớ quen chị ấy bên ngoài
– Chị…? Ông tính lái may bay ah
– À thì…chắc thế
– Oh thôi, cứ coi như tui chưa nói gì nha, về đi, bon nó chắc đang đợi
Nói rồi Mai chạy vụt đi, nó muốn đuổi theo lắm nhưng chân nó cứ níu lại, nó đành để Mai chạy trước, nó lững thững đi bộ sau. Về đến chỗ bọn lớp, cả lũ đang xúm lại hỏi han Mai, làm nó phải nhảy vào hô lớn:
– Thôi, thôi tiếp tục nào…
– Tiếp gì mày, nói nghe coi có làm gì bạn Mai yêu quý của bọn tao không hả – cả lũ nhao nhao
– Làm gì là làm gì, bọn này hay thật chuyện riêng của bọn tao mà, Mai nhỉ – quay sang Mai cười cười
– Uh…uh..đúng đấy, chuyện riêng bọn tớ mà – Mai lý nhí
– Ờ thôi, đã thế bọn tao cũng không ép, mà thằng H bữa nào phải khao đấy nhé, tẩm ngẩm tầm ngầm thế nào mà chết được em lớp phó, kinh phết..
– Mấy con cờ hó này, thôi đê…
Xong chuyện nó với Mai, cả lũ lại nhao nhao lên khi một thằng nữa tỏ tình với con bé ngồi gần nó, cả lũ lại được dịp hô hào hò hét đòi hôn nhau, tưởng con bé bỏ chạy như Mai, ai ngờ con bé quay sang hôn thằng ku kia thât, vào má thôi, cả lũ như tiếp thêm động lực, hò hét càng dữ, khiến mấy bà mấy cô tập thể dục tối cứ tròn mắt nhìn. Nó lén lén nhìn sang Mai, Mai cũng nhìn lại nó, cười mỉm rồi quay đi, nó thấy cái gì đó rơi rơi từ đôi mắt ấy, long lanh, nhẹ lăn xuống gò má. Mai lấy tay gạt nhẹ, nó biết, nó muốn chạy đến bên cạnh Mai, lau đi những giọt nước mắt ấy, những giọt nước mắt của người con gái thầm yêu nó từ lâu, nó chợt thấy nhói nhói nơi ***g ngực, nó cảm thấy có lỗi với Mai, mặc dú nó không hề có ý như thế. Suốt quãng thời gian còn lại, nó và Mai có nhìn nhau thêm và lần, nhưng Mai vẫm chỉ cười mỉm với nó rồi lảng đi, nó buồn buồn. Tạm biệt nhau, từng đứa ra ôm nhau, khóc rưng rức, nhìn thảm kinh, nó qua chỗ Mai, Mai đang ôm nhỏ bạn, thấy nó đến, Mai buông nhỏ bạn ra, ôm chầm lấy nó, khóc to:
– Sau này đừng quên Mai nhé – hức..h..hức
– Uh biết rồi mà, đừng khóc nữa
Nó ôm Mai, mắt cay cay, nướt mắt chỉ chực trào ra, nó cố chặn lại không cho hai hàng nước mắt nó tuôn ra. Khóc lóc sướt mướt xong xuôi, cả lũ quay qua ôm nhau, thề hứa là sẽ không bao giờ quên nhau, mãi mãi la bạn bè. Lớp 12, cái lớp cuối cấp, sắp sửa mỗi đứa một phương, chẳng ai biết sau này bọn nó có còn gặp lại nhau hay không nhưng chắc chắn mộ điều rằng, tất cả bọn nó sau này đều sẽ nhớ mãi ngày hôm nay, ngày mà bọn nó tạm chia tay nhau, bước những bước đầu tiên ra cuộc đời.