Tôi đã sai , sai thật rồi - Chương 59
em chẳng có ý gì là dạy đời chị đâu, mà em chỉ thấy bức xúc trước tình cảm của anh ấy mà chị lại làm thế, chẳng lẽ trước đây chị không yêu anh ấy
_P: nhok thì biết gì mà nói ở đây chứ
_N: chị không được gọi em như thế, em thua chị có 2 tuổi thôi
_P: ok, thích thì chiều, chuyện chị và anh ấy yêu nhau hay không em không cần phải quan tâm, yêu hay không thì tự chị và anh ấy hiểu, lo cho cái thân mình trước đi, chắc gì em đã yêu anh ấy mà lên mặt dạy đời chị,
_N:thế thì tại sao chị phải quan tâm đến chuyện em và anh ấy yêu nhau làm gì
_P: chị muốn xem người iu anh ấy là người thế nào mà thôi
_N: dù sao thì chị cũng chỉ là người dưng mà thôi, chẳng có gì phải quan tâm đến em và anh ấy làm gì, trước kia thì chị có thể , nhưng giờ thì chị chẳng là gì với anh ấy hết, còn em quan tâm đến chị vì giờ em là người iu anh ấy, em không muốn anh ấy cứ phải suy nghĩ đến 1 người mà giờ chẳng là gì hết
_P: ok, giờ tôi chẳng là gì hết, giờ tôi là người thua cuộc rồi, cô đã thắng
_N: chị sai thật rồi, chị mới là người chẳng hiểu gì về tình yêu thì đúng hơn, trong tình cảm thì chẳng có thể nói là thắng hay thua hết, chỉ đơn giản là nếu có tình cảm, thực lòng muốn đến với nhau , quan tâm đến nhau thì đó mới gọi là tình yêu, và tình yêu duy trì bằng sự quan tâm chia sẻ, khi anh ấy đau đầu vì chuyện gia đình, vì lo nghĩ cho chị, thì chị như thế nào
_P: chẳng thế nào cả, anh ấy không quan tâm đến tôi, có nhiều người khi đó quan tâm đến tôi, họ giúp đỡ tôi mà không phải suy nghĩ tính toán
_N: chị đúng là 1 kẻ chỉ biết đến hạnh phúc, mà quên mất hạnh phúc là cái gì, cái cuộc sống này hạnh phúc chỉ có thể xây lên từ khó khăn mà thôi, điều đó mới gọi là hạnh phúc thực sự, còn cái hạnh phúc của chị chỉ là hạnh phúc ảo mà thôi, chỉ những lúc vui vẻ, sung sướng thì chị ở bên anh ấy, lúc khó khăn chị theo người khác, em xin lỗi nhưng em thấy chị thật đáng khinh
E: im mồm, N em không được nói P thế
mình vừa nói vừa tát cho N 1 cái, mình cũng không hiểu tại sao mình làm thế nữa, phải chăng vì P ư, hay vì đều gì đây, hay vì N đang hỗn láo với P, N ít hơn P 2 tuổi mà nói P thế ư, mình làm sao thế này, tại sao mình lại tát N, tại sao, khi mình tát N xong, N không hề khóc dù chỉ là 1 giọt nước mắt, nhưng N vẫn nói
_N:dù anh tát em nhưng em vẫn sẽ nói, em là người iu của anh, là vợ của anh, nên em có trách nhiệm phải bảo vệ cái hạnh phúc mà em khó khăn lắm mói có được, chị P à, chị chẳng là cái gì hết,chị chỉ biết lợi dụng lòng tốt và tình cảm vốn có mà thôi
_E: N em im đi, đừng có nói nữa, em không hiểu hết được thì đừng nói nữa
nghe những lời N nói thì P chỉ im lặng, cúi mặt xuống, không nói được câu nào nữa hết, N thì vẫn cứ nói
_N: chị không hề yêu anh ấy, chị quá ích kỉ trong cái chuyện tình cảm này, em yêu anh ấy, em chấp nhận dù có thể em chỉ là cái bóng của chị, vì anh ấy không thể quên được chị, nhưng em sẽ làm cho anh ấy thay đổi, vì em yêu anh ấy thật lòng, em yêu anh ấy thật lòng chị biết không, biết không hả
N nói và lại khóc, tại sao, tại sao lại khóc chứ, phải chăng N đã quá mệt mỏi vì cứ là cái bóng của P trong tim em, phải chăng N thấy buồn vì em mãi mà không thể thoát ra khỏi cái tình cảm với P, tất cả , tất cả làm mình càng lúc càng hành động hồ đồ hơn, mình chẳng biết phải nói sao nữa cả, khi đặt mình vào cái tình hướng này
_P: nãy giờ nghe thế là đủ rồi, em hỏi lại anh, anh có yêu cô bé này không, nếu có thì đừng bao giờ gặp lại em dù chỉ 1 lần, nếu có thì cô bé này mới có quyền nói em nãy giờ, nếu không thì em sẽ tát cho cô bé này 1 cái, vì chẳng là cái gì, tự nhiên ở đâu vào đây nói em
_N: em là người iu của anh,em yêu anh, anh hãy nói cho chị ấy biết đi, rằng em là người iu của anh, em sẽ là vợ và là mẹ của những đứa con của anh
_E:trời đất ơi, đau đầu quá, tại sao chứ, tại sao lại phải dồn ép nhau vào những cái suy nghĩ vớ vẩn thế này chứ, yêu ư, tình yêu là gì cả 2 người có hiểu không, hiểu không hả,được tôi sẽ nói, N là người iu của tôi, và P là bạn của tôi được chưa