Tôi đã sai , sai thật rồi - Chương 56
hạnh phúc, hạnh phúc là gì đây??? 2 từ thôi mà cái ý nghĩa của nó khó ai ó thể diễn tả lắm, vì hạnh phúc ư, vì hạnh phúc mà chấp nhận để cho 1 người đau khổ thì có còn là hạnh phúc không đây, mình làm sao đây, mình không thể để 1 người con gái như N có thể đau khổ được, cô ấy còn quá nhỏ để có thể chịu nỗi đau này, cái sự trong sáng của cái lứa tuổi 18 liệu rằng se thế nào khi mà mình quay lại với P đây, bỏ P và vẫn như thế với N ư, mình có thực sự yêu N hay chỉ là 1 phút yếu lòng , vì quá cô đơn và mệt mỏi , cần 1 người chia sẻ mà mình đến với N, không không đúng, mình cũng có tình cảm với N nhưng cái thứ tình cảm đó chưa đủ để có thể vượt qua được tình cảm với P, nhưng nếu mình quay về với P thì còn gia đình, bạn bè thì sao đây??? gia đình mình không hề chấp nhận P, chẳng lẽ mình lại đến với 1 người con gái , làm những hành động như 1 số kẻ vẫn làm ư, không, mình muốn dù mình lấy ai thì mình cũng muốn gia đình mình đồng ý , và gia đình bên kia cũng đồng ý, mình cần gia đình, mình cần là 1 người con có suy nghĩ, mình không thể, chẳng lẽ vì tình cảm mà ta sẵn sàng bỏ gia đình, sẵn sàng 2 đứa dẫn nhau đi 1 nơi khác sống, tự dựa vào nhau, nuôi nhau, còn con cái thì sao, nó có thể có cái giấy khai sinh hẳn hoi tử tế không đây , hay là 1 dứa trẻ mà không có luật pháp công nhận, còn nuôi dạy nó thì sao đây, ôi ôi , hàng nghìn câu hỏi cứ đè lên trong lòng mình,, mình vào nhà tắm mà vẫn còn cái tâm trạng nặng nề này, mình không tắm mà cứ suy nghĩ mông lung như thế, thế là N thấy lâu quá dục mình, và thôi mình tắm như 1 kẻ mất hồn vậy, trong đầu cứ chất chứa các câu hỏi, từng dòng nước mát lạnh đang chảy dần xuống người mình, mình tỉnh táo hơn, thoải mái hơn, và cuối cùng mình quyết định 1 điều mà mình cũng không biết nó đũng hay sao nữa, nhưng trong tất cả các điều thì chỉ làm thế, mình mới có được 1 cái gì đó tươi sáng hơn cho cái tương lại sắp đến , mình tắm xong, khi đi ra ngoài thì N đã chuẩn bị hêt tất cả rồi, N mang sang khá nhiều đồ, nhưng không phải ăn cơm mà là ăn vặt, mua cả kem mang sang, và cả sữa chua nữa chứ, sữa chua thì mình ghét nó từ khi còn nhỏ cơ, lúc ra thì N chạy lại ôm lấy mình, N ôm mình từ phía sau, cái cảm giác này thật dễ chịu, chẳng hiểu có phải là hạnh phúc không đây, N cứ ôm chặt mình từ phía sau, nhưng mình có cảm giác như P đang chạy về và ôm mình thì đúng hơn, lúc nãy mình định thú thật cho N biết, P muốn quay lại, nhưng với cái giây phút này thì mình làm sao đây, người con gái mà có thể cho mình cảm giac dễ chịu nhất lúc này là N chứ. mình không dám nói ra cái suy nghĩ lcus nãy cho N biết, mình không dám làm tổn thương cái trái tim mỏng manh, cái tình cảm, cái sự tin tưởng quá lớn mà N dành cho mình, mình lặng lẽ quay lại ôm lấy N, hôn lên trán N, giờ đây mình là 1 người lớn, mình hơn N và mình phải có cái trách nhiệm với người con gái này, khi xong xuôi tất cả mọi chuyện, ăn lung tung đủ thứ thì mình bảo N , em ở nhà đợi anh chút, anh đi sang nhà bạn tí, sang thăm 1 người bạn bị ốm, mình không dám nói là sang thăm P, nhưng N thì nhất định đòi đi, và mình nghĩ thôi thì đằng nào cũng thế, cho N đi cả, như thế chí ít thì mình cũng dễ nói chuyện với P hơn, không có 2 đứa mà ngồi nói chuyện với nhau, biết đâu mình sẽ không thẻ kiềm long được, nhưng khi nmình nói với N làm đi thăm P ôm, cô bé cứ hồn nhiên như P chỉ là 1 người bạn bình thường vây, thế là chạy lon ton, lấy luôn 1 bịch sữa nãy mang ở nhà sang, bảo với mình đi ra ngoài kia mua thêm chút hoa quả di thăm chị ấy, em cũng muốn đi, thế là em chở N đ mua chút hoa quả nữa, và mang vào thăm P, nhưng khi đến thăm P thì quả thật nó không đơn giản như là mình vẫn nghĩ , nó lại trở thành 1 điều mà mình không thể ngờ được, và màn đấu trí giữa cô bé mới 18 tuổi đầu và 1 người con gái 20 tuổi bắt đầu