Tôi đã sai , sai thật rồi - Chương 51
có 1 câu nói rất nổi tiếng của napoleong nói với vợ rằng : tình cảm mà anh dành cho em, nó không thể thiêng liêng hơn tình yêu tổ quốc, không thể lớn lao tình mẫu tử, nhưng nó là thứ tình cảm cao quý thiêng liêng nhất . em nhớ không chính xác chỉ diễn giải qua qua đó thôi, nếu anh em nào biết thì coment cho mình sửa nhe, không lại bảo học đã không biết lại học đòi, và cái thời điểm đó quả thật đã đến với mình, à quên chỗ này xin trích dẫn tí nhé, dịp tết đó mình có sang nhà P chơi với 1 người bạn nữa, mua quà bánh linh tinh cả mang vào biếu bố mẹ P, rùi xin phép bố mẹ P cho P di chơi với mình và bạn P và bạn mình nữa, ra chỗ nguyễn bỉnh khiêm tham quan, lúc ra về bố mẹ P cú giữ lại và đưa cho ít quà nữa, nói chung là vui lắm, xin quay lại nhé, cái thời gian đó đã đến với mình, mình nhớ hôm đó, mẹ gọi điện bảo là bố dạo này tự nhiên mắt kém lắm, bị 1 bên mắt và có thể sẽ phải điều trị lâu dài, tin này hơi sốc với mình, mình về nhà luôn để xem tình hình thế nào, hôm sau sang trường luôn vì òn phải học, và cái thời gian đó mẹ mình liên tiếp bảo mình bỏ P đi, con đừng để bố đang bệnh tật lại phải suy nghĩ lo lắng nhiều cho con nữa, bố không muốn cắt viện trợ cảu con, mà đó chỉ là bài học cho con mà thôi, con đừng làm bố phải đau đầu nữa trong cái thời gian phải điều trị này, và chuyện này đã làm mình đau đầu khá nhiều, mình biết phải làm sao đây, khi bản thân mình phải quyết định 1 chuyện như thế này kia chứ, mình nên lựa chọn P hay bố đây, mình không muốn mất 1 trong 2, mình và P vừa vượt qua được cái khảong thời gian vừa rồi, dù nghèo khó, dù vất vả những vẫn thấy rất vui vẻ, nếu bỏ P thì mình là người con có hiếu, đó là chuyện nên làm, nhưng mình có quá ích kỉ không đây, nếu vẫn yêu P thì mình sẽ thế nào đây, chuyện gia đình sẽ thế nào đây, hàng nghìn câu hỏi đặt trong đầu mình , nhều lúc cảm thấy khó thở, và thời gian này mình thấy mình thay đỏi quá nhiều, tính nết tự nhiên nhiều lúc nóng giận vô cớ, hay bục mình với p lắm, P thì không biét chuyện gia đinh mình như thế nên nhiều khi cứ nhõng nhẽo,và nghĩ mình đang có em nào đó, lúc nào cũng giữ cái điện thoại của mình và đọc tin nhắn kiểm tra danh bạ thường xuyên, và lại còn ai mà gọi đến tháy có tên con gái hoặc số lạ là laị sốn sồn lên, tra khảo lung tung, thời gian này mình rất mệt mỏi cả chuyện P và gia đình, P không hiểu cứ càng ngày càng làm quá, lúc này mình đang rất cần 1 người hiểu mình, và tâm sự với mình nữa, chán nản làm mình hút thuốc khá nhiều, và khi hhuts thì P lại gắt gỏng với mình, nếu mà P mà có chuyện gì là mình lạ gắt lên, rất bực mình, và đỉnh điểm nhất là hôm đó mình không nhớ rõ lắm, H nt với P, lại chuyện yêu đương lung tung cả, khi mình biết được tin nhắn đó,nhưng mình cũng chẳng hỏi gì cả, cứ kệ, vì giờ quá nhiều chuyện làm mình đau đầu lắm rồi, và hôm đó khi đang ngồi ăn cơm tối thì P lại trách mình không quan tâm đến P, không như anh H thi thoảng vẫn hỏi thăm P dạo này học hành và mọi chuyện như thế nào, mình mới bực mình quá, hất tung hất mâm bát ra ngoài sân, đang điên hết đầu àm còn ngồi đó mà trách móc à, ròi P cãi lại em, người ta quan tâm tới em đó, anh không được như người ta nên ghen à, điên tiết quá em tát luôn cho P 1 cái, em chưa bao giờ đánh con gái, vì cảm thấy là thằng đàn ông sống sao cho người con gái nển chư đánh đạp con gái chân yếu tay mềm là hèn lắm, nhưng hôm đó em tát p và bỏ sang nhà bạn, gọi chúng nó đi uống bia tới đêm khuya mới về, khi về thì P không nói gì cả, cứ im lặng về phòng, tất cả mọi chuyện đã dọn dẹp hết rồi, và tháy P còn khóc nữa, vì quá say nên em ngủ luôn, hôm đó ngủ ở phòng P luôn, sáng tỉnh dậy alf ngày chủ nhật nên mọi người dậy hơi muộn, biết mình có lỗi nên sáng đó quàng tay sang ôm P thì P không nói gì, cứ lặng yên, em biết p đang giận, và đang thức nhưng không thèm nói gì, lúc đầu mình cũng không thèm nói mà chỉ ôm P thôi, ròi sau đó mình lay lay p và bảo anh xin lỗi, hôm qua anh nóng tính quá, đang ú ớ định nói thêm mấy câu nữa thì P quay luôn sang và bảo em chỉ đợi anh xin lỗi thế là đủ ròi, và P hôn em, quá bất ngờ, em chẳng hiểu gì cả, về sau P mói cho biết là tối qua bạn em nt kể hết chuyện bố em đang bị thế cho P nghe rồi, và lại xin lỗi em vì P vô tâm quá nen không để ý tới em, chỉ vì tời gian đó em quá lạnh lùng nên P thấy chán và nghi ngờ em, và chuyện này cuối cùng cũng được làm hòa, mấy hôm sau thì đúng là làn đầu tiên 2 đắu hết tiền, bạn bè thì cũng hết, không biết phải làm sao cả, thế là em đành pahs bảo hành con lap ra, lấy 1 thanh ram 2gb ra bán, để 2 đứa còn có cái mà sống chứ, P cũng buồn lắm, nhưng em vãn quyết tâm làm thế, ròi mọi chuyện lại vui vẻ như xưa, chỉ có em là vẫn đang rất chịu áp lực chuyện gia đình mà thôi, mà quả thật P vô tâm thật, cũng chẳng hỏi han gì chuyện gia đình em cả, và thời gian này em lại thấy chán chán, cùng lúc đó thì em phải nhận 1 tin ở nhà . bố điều trị bằng tia laze không ăn thua , bác sĩ bảo phải bỏ 1 mắt đi. và có thể sẽ ảnh hưởng cả tới mắt kia nữa, lúc này em phải biết làm sao đây, hôm sau em về nhà và nghe và nắm bắt mọi chuyện, tiền nong thì lúc này hết khá là nhiều rồi, hết nhiều lắm, nhưng em bảo dù có thế nào đi nẵu, cũng phải điều trị cho bố, mẹ đi xem bói người ta bảo là tuổi của P xung khắc với bố, ròi tất cả anh chị em đều bảo em là bỏ P, em biết phải làm gì chứ, biết làm sao đây khi tất cả mọi chuyẹn giờ lại trở nên thế này, em đâu đầu lắm, nhưng khi áng trường thì P vẫn vui vẻ, không quan tâm gì đến em, mà nhiều khi lại cứ vui đùa, và em cũng đành chiều P cho qua chuyện, và cái gì đến nó cũng đên, lcus này em gái em có quen 1 em nhà ở gần đó, nó cũng hay sang nhà em chơi khi biết chyện gia đình em như thế, hằng ngày nó cứ tâm sự với em, tâm sự nhiều lắm, cứ như hiểu em vậy, ròi cái tình cảm đó cứ lớn dần lên khi mà P không quan tâm tới em, lúc em buồn, em lại tâm sự với bé đó, bé đó tên N. ròi em nhó cái hôm đó mẹ gọi điện sang vừa khóc vừa nói, con ơi con bỏ P đi con, mẹ xin con đó, trước 1 câu nói của mẹ như thế này thì em biết phải làm sao đây, giờ thì chỉ có thể chọn 1 trong 2 mà thôi, hôm đó em về nhá và uống rất say, tối hôm đó N có sang chơi, 2 anh em dẫn nhau đi, và khi 2 đứa ngồi tâm sự trong cái công truòng của khu đo thị việt hưng ấy , càng nói nhièu thì em và N lại sàng gần nhau hơn, và trong lúc quá bát ngờ thì N quay sang hôn em, 1 nụ hôn mà chưa bao giờ em cảm nhận thấy ở P, em không biết phải làm sao cả, ròi N ôm lấy em, bảo nếu anh buồn anh cứ chia sẻ cùng em nhé, em yêu anh, ròi 2 đứa về mà mình cũng chửng nói thêm câu nào cả, mấy hom sau thì nghỉ hè, và mình và P lại về, dịp về hè, em và P vẫn gọi cho nhau, và thời gian đó P liên tục bắt em sáng nào cũng thế, ngủ dậy là nói 1 câu anh yêu em, anh yêu em nhiều lắm, và P cũng bảo thế với mình, tối trước khi đi ngủ cũng nói anh yêu em, khi hè lên thì mình và P chia tay, cái này chap sau sẽ nói nhé. để anh em hiểu