Tình yêu muộn màng (LL) - Chương 5
Ngày hôm sau tôi lại không gặp được cô, cô bận phải đi xử lý công việc ở cửa hàng, tôi lại phải ăn cơm ở nhà cùng Thắng và bà giúp việc, không khí có chút không được vui vẻ, sự im lặng trong bữa ăn làm tôi thấy nhạt dần vị đi, sau bữa ăn tôi lại lên phòng mình và nghỉ ngơi nhưng lần này không chỉ có tôi mà còn có cả Thắng, tôi cứ ngỡ nó lên phòng nó như mọi ngày nhưng hôm nay nó lại bước cùng tôi về phòng tôi, nó đóng cửa lại và nhìn tôi sau đó hất hàm nói
Thắng: “ Ê thằng nhà quê, mày tính bao giờ thì rời khỏi nhà tao, tao chán thấy mày sống trong nhà tao lắm rồi”.
Tôi: “ Mình chỉ làm theo lời mẹ cậu nói, là ở học cho đến hết kỳ năm này, để tình hình học tập của cậu khá lên rồi mình sẽ không đến làm phiền cậu nữa”.
Thắng: “ Mẹ, mẹ, mày lúc nào cũng lôi mẹ ra hù tao, bố mày thích mày rời nhà bố mày ngay bây giờ đấy.”
Nói xong Thắng lao vào đập tôi tới tấp, tôi chỉ biết chống đỡ, trước h tôi chưa đánh nhau bao giờ nên không biết phản kháng thế nào, nếu mà biết tôi sẽ không để nó đè đầu cưỡi cổ mãi như thế, chắc chắn, vừa chống đỡ tôi vừa la toáng lên, tôi cố la thật to để bà giúp việc có thể nghe thấy
“ Cậu làm cái gì thế hả, tại sao cậu lại đánh tối, cứu tôi với, cứu với,…” tôi cứ la toáng lên thế nhưng dường như không có phản ứng gì, lạ thật, đáng nhẽ bà giúp việc phải nghe thấy chứ, tôi đã cố la to nhất có thể rồi mà.
Thắng: “ Haha, la to lên, la to nữa lên, sẽ không ai đến giúp mày đâu”
Lời kịch có chút không đúng, bình thường câu này chỉ dùng trong trường hợp mấy tên sở khanh hãm hiếp gái nhà lành, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây, tôi ít coi phim nhưng đừng chê tôi không biết gì, tôi có chút thất thần, Thắng nhân cơ hội tôi thất thần liền tọng một quả đấm vào mắt, sau đó hả hê rời đi.
Đau nhức, nước mắt tôi vì đau quá mà chảy ra, tôi quệt nước mắt và đứng phắt dậy, bước chân xuống dưới nhà lấy xe ra về, tôi cũng có lòng tự trọng, người ta đã đuổi thì tôi đi.
Về tới nhà mẹ tôi thấy tôi bị tím bầm mắt thì lo lắng, sau đó mẹ lại tức giận đùng đùng đòi dẫn tôi tới nhà đó nói lĩ lẽ, tôi liền ngăn mẹ lại, dù sao họ cũng đã nuôi tôi ăn học hơn tháng rưỡi, làm ầm lên cũng không được ích lợi gì, ngoài ra tôi còn muốn được gặp lại cô Phương.
Ngày hôm sau tôi đi học về cố né tránh Thắng, tôi cũng không theo Thắng về nhà mà đạp xe về nhà mình, chiều hôm ấy thì cô Phương tới, lần này cô đi một mình, mẹ tôi có việc ra ngoài không có nhà nên chỉ có mình tôi, thấy cô tới tôi vội vàng mời cô vào nhà rót nước mời cô, cô bước đến bên tôi, tôi cao hơn cô nữa cái đầu, cô nhìn vào con mắt bị bầm của tôi rồi cắn môi hỏi
“ Có chuyện gì? Nói cô nghe”
Tôi: “ Từ sau con sẽ không đến nhà cô nữa, cảm ơn cô trong thời gian qua đã chăm sóc cho con”.
Cô: “ Cô đã hỏi rõ mọi chuyện, cô biết là Thắng sai, cô đã hứa là sẽ không xảy ra chuyện này nữa nhưng cô lại làm không được, cô đến đây để chịu trách nhiệm với mẹ con”.
Rồi cô bước tới ngồi vào bàn nước và chờ mẹ, ánh mắt cô nghiệm nghị đến lạ, tôi chưa từng thấy cô nghiêm túc như thế này, cô dường như càng đẹp hơn, tôi cứ thể ngẩn ra đứng nhìn cô, cô biết tôi đang nhìn nhưng cô mặc kệ tôi, cô đang chờ mẹ tôi.
Mẹ về, cô bước lên đón, sau đó cô và mẹ ngồi vào bàn nói chuyện, mẹ tôi bảo tôi đi ra ngoài trông hàng, tôi đàng phải bước ra mặt dù tôi rất muốn nghe nội dung câu chuyện này, một lát sau mẹ gọi tôi vào, bước vào tôi thấy mặt mẹ tôi có hơi ửng hồng, ánh mắt vui mừng nhìn tôi, mẹ bước tới, cầm tay tôi và dắt tới bên cô, sau đó mẹ nói
“ Tôi chỉ có một đứa con này, tôi không muốn nó chịu khổ cực với tổn thương nào, tôi hy vọng là cô sẽ giữ đúng lời hứa của mình, tôi tin cô.”
Sau đó mẹ quay qua tôi, vuốt tóc tôi và nói: “ Con à, chỉ là chút hiểu nhầm nho nhỏ, con nên bỏ qua cho bạn, ngày mai con tiếp tục qua bên đó học tập với bạn, bỏ qua tất cả ngen con.”
Tôi hơi bất ngờ, không hiểu cô Phương đã thuyết phục mẹ tôi như thế nào, nhưng khi quay đầu nhìn cô, tôi thấy ánh mắt tràn đầy hy vọng và mong chờ từ cô, tôi đành gật đầu đồng ý.