Tình yêu muộn màng (LL) - Chương 1
1 năm trước:
Sân trường, tôi một thanh niên 16 tuổi đang ngồi trên ghế đá sân trường, ngẩn ngơ nhìn các nữ sinh trong tà áo dài thướt tha, bước chân vào cấp 3 thì niềm hứng thú duy nhất của tôi chính là nhìn ngắm những bờ mông gợi cảm, căn tràn sức sống thoát ẩn thoát hiện được điểm tô thêm bởi màu sắc cũng những chiếc quần lót. Tôi không có bạn bè, chính xác hơn là không có đứa nào thèm chơi thân với một thằng nhà nghèo như tôi, ba tôi mất sớm khi tôi mới 3 tuổi, trong trí nhớ của tôi thì ba tôi là một người rất thương yêu gia đình, nhưng may mắn đã không mỉm cười với tôi khi ba tôi bị tai nạn giao thông mất đi, tôi lớn lên trong sự đùm bọc yêu thương của mẹ và mang tiếng là đứa không cha.
“ Ê Nam, làm gì mà ngồi thẫn thờ ở đây thế thằng nhà quê, ngắm gái à”.
Tôi giật mình ngó sang xem thử là thèn ấc ơ nào dám gọi trúng tim đen của tôi, rồi đôi mắt tôi cụp xuống khi thấy Thắng và đám lâu la bạn bè của nó.
Thắng là con cưng trong một gia đình giàu có, ỷ thế nhà giàu, nó thường hay bắt nạt các bạn nhà nghèo và tôi là kẻ được nó quan tâm nhất, buồn cho chính tôi.
Tôi: “ Không có, mình chỉ ngồi đây nghỉ ngơi tí mà thôi”.
Thắng liếc tôi và sừng sộ: “ Ai cho phép mày được xưng ngang hàng với tao, phải xưng em rõ chưa, mày lại thích bị ăn đập nữa hả”.
Tôi lí nhí: “ Dạ, em nhớ rồi”, rồi tôi nhẹ nhàng trốn đi lên lớp, bỏ lại phía sau cái cười và cái nhìn khinh thương của Thắng.
Lên tới lớp, tôi lặng lẽ trở về nơi cái bàn góc cuối lớp, lặng yên nhìn chúng bạn trong lớp đang trò chuyện cười đùa vui vẻ, tôi có cảm giác mình không phù hợp với cái thế giới này, bởi vì tôi là 1 đứa nhà quê chăng, khi thi cấp 3 mẹ tôi bấm bụng dứt khoát chuyển lên thành phố cho tôi có thể học tập tốt hơn, mẹ mua lại một mảnh đất và làm 1 căn nhà nhỏ, còn lại thì trồng cài loại rau để bán, cộng với 1 quầy tạp hóa nhỏ trước nhà cũng đủ nuối sống 2 mẹ con.
Đang lan man suy nghĩ thì chuông vào lớp, tôi sốc lại tinh thần để bắt đầu chuyên tâm học tập, dù nghèo khổ nhưng tôi vẫn cố gắng học tập để bù đáp sự khó khăn cực nhọc của mẹ, hôm nay có tiết kiểm tra giữa kỳ môn Hóa, môn mà tôi thích nhất, và vẫn như mọi khi, Thắng khèo tôi để xin chỉ bài, nhưng lần này khi tôi chỉ vừa mới quay xuống là bị giáo viên bộ môn nhắc nhở, chắc thầy đã để ý chỗ của tôi lâu nay, nên lần này tôi không chỉ bài cho Thắng được, nó căm tui lắm.
Ra về, Thắng chận chiếc xe đạp của tôi lại và kéo tôi vào 1 hẻm nhỏ ít người qua lại.
Thắng: “ mày ngon lắm, dám phớt lờ tao, ngon này, ngon này”.
Với mỗi tiếng ngon này là kèm theo đó một cú đấm vào mặt, tôi nín nhịn vì dù sao thì tôi ăn đòn cũng quen rồi, bỗng tôi nghe thây tiếng lạ, ngước mặt lên tôi thấy mặt Thắng tái ngắt, tay thắng đang bị 1 bàn tay khác ngăn lại, là cô giáo chủ nhiệm, tôi không biết nên buồn hay nên vui đây.
Cô chủ nhiệm: “ lần này thì cô bắt được tại trận rồi nhé, cô đã nghe các bạn báo cô nhiều lần là em ăn hiếp bạn Nam, tại sao vậy Thắng”.
Thắng: “ Em…em …xin lỗi cô, em không cố ý”.
Cô chủ nhiệm: “ Hừ, không cố ý à, cô thấy rất rõ ràng là em cố ý đấy, chiều này cô sẽ đến gặp gia đình em để nói về việc này.”
Sau đó cô quay qua tôi và đỡ tôi lên, cô nhỏ nhẹ nói: “ Để cô đưa em về nhà”.
Tôi về cùng cô, tới nhà cô nói lại toàn bộ cô chuyện cho mẹ tôi, cô rất thông cảm với hoàn cảnh gia đình tôi và thường ủng hộ động viên tôi cố gắng.
Mẹ tôi rối rít cảm ơn cô và ôm lấy tôi để xem xét vết thương, trong mắt mẹ ngấn lệ, tôi buồn quá vì đã làm mẹ phải ngấn lệ vì tôi.
Tối hôm ấy, khi 2 mẹ con đang chuẩn bị dọn bàn sau bữa ăn tối thì có tiếng xe dừng ngoài cửa, Tôi chạy ra coi thử là ai thì tôi thấy Thắng, bên cạnh là một người phụ nữ, tôi vội chạy ra mở cổng thì người phụ nữ bước nên nói
“ Cháu chắc là Nam, cô là mẹ của Thắng, hôm nay cô dẫn Thắng đến đây để xin lỗi mẹ cháu và cháu vì hành động của Thắng trong thời gian qua, cô có thể vào nhà gặp mẹ cháu được chứ”.
Tôi lí nhí: “ Vâng ạ, mời cô vào nhà”.
Cô ấy nắm lấy tay Thắng và dẫn vào nhà, Thắng lướt qua tôi với vẻ mặt cau có và có vẻ bực tức, nó liếc xéo tôi.
Tôi bước theo vào nhà, vào tới nhà có ánh đèn giúp tôi nhìn rõ người phụ nữ ấy hơn, cô ấy thật xinh đẹp, làn da sáng bóng mịn màng, gương mặt đẹp tới mức hoàn hảo, thân hình cô ấy rất đẹp, lồi lõm đúng nơi quy định, cô ấy mặc chiếc váy màu kem sữa, mang đôi tất chân màu đen và chiếc giày cao gót làm tôn lên vẻ kiêu sa quý phái.
“ Chào chị, em tên là Phương, em là mẹ của cháu Thắng, hôm nay em đến đây để xin lỗi chị về việc cháu đã làm với cháu Nam trong thời gian qua, em có chút quà tặng chị với cháu”.
Mẹ tôi: “ Vâng chào chị, tôi cũng mới nghe qua chuyện của cháu Nam, thú thật với chị nhiều hôm cháu về mà mặt mày bầm tím, tôi có hỏi thì cháu bảo là bị té xe, tôi cũng nghi ngờ nhưng không biết làm thế nào, tôi cũng chỉ là dân nhà nông đầu tắc mặt tối, lo cơm từng bữa, cháu nói sao thì tôi cũng tin vậy, hôm nay nghe cô giáo nói thì tôi rất lo lắng, tôi muốn chị cam đoan là sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa”.
C.Phương: “ Vâng chị an tâm, em đã dạy dỗ lại cháu, hôm nay em dẫn cháu đến đây là để xin lỗi chị và cháu nhà, Thắng con xin lỗi cô đi con”.
Thắng cúi gầm từ đầu tới h mới ngước mặt lên, có nước mắt trên mắt của nó, nó nhẹ nhàng cắn răng nó nhỏ
Thắng: “ Cháu xin lỗi cô.”
Cô Phương lại khèo nhẹ nó và bảo: “ Con còn phải xin lỗi bạn Nam nữa kìa”.
Thắng lại liếc qua bên tôi và xin lỗi tôi bằng 1 giọng mà phải mang máy trợ thính mới có thể nghe được.
Cô Phương nhìn tôi mỉm cười nhẹ nhàng và cô nói tiếp quyết định tiếp theo của mình, cũng chính cái quyết định này mà thay đổi toàn bộ cuộc đời của tôi và cũng là bắt đầu câu chuyện sau này.
C.Phương: “ Nếu chị cho phép thì em xin cho cháu Nam qua nhà em, nhà em có mời gia sư kèm cặp cho cháu Thắng, cháu Nam và cháu Thắng có thể học cùng nhau cho có bạn, em biết cháu Nam học rất tốt, nếu có thể có người bạn đồng hành tuyệt vời như thế thì là điều may mắn cho cháu nhà em, chị thấy sao ạ”.
Vấn đề học thêm của tôi là vấn đề mà mẹ tôi luôn băn khoăn trong lòng, vì nhà nghèo ko có tiền cho tôi đi học thêm nên vừa nghe đề nghị này thì mẹ tôi có vẻ vui vẻ lên hẳn.
Thắng thấy mẹ nó đưa ra đề nghị bất ngờ như vậy thì trố mắt nhìn sang mẹ nó rồi mở miệng: “ ơ kìa mẹ, lúc trước mẹ có nói đến vấn đề này đâu”.
Cô Phương trừng nó một cái thì Thắng im lặng cuối đầu, cu cậu có vẻ rất sợ mẹ.
Mẹ tôi tỏ vẻ suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu, thế là từ đó, cứ mỗi sáng đi học xong thì tôi ngồi xe chung với Thắng về nhà nó để chuẩn bị cho học kèm buổi chiều, ăn uống buổi trưa và buổi tối tôi cũng ăn bên nhà Thắng luôn, đây cũng là 1 cách đền bù mà gia đình Thắng giành cho tôi và cũng coi như đỡ đần mẹ tôi.