Tình - Yêu! (LL, MC, CTr, CCh, Loli) - Chương 8
Cho những ai tối nay uống nhiều càfe:
Chương 8 : Với cô !
Mấy hôm nay, nó đi học xong, ăn trưa bên ngoài, ngồi cafe võng lướt điện thoại chán rồi về. Chiều không có việc gì thì học bài hoặc xuống phụ công việc của mẹ. Không phải nó quên cô mà vì cái Linh nói nó và cô sẽ về quê, đầu tuần mới lên mở hàng bán lại.
Về nhà không thấy mẹ, hỏi qua mới biết, mẹ có việc đi chơi với bạn có dặn nó ở nhà tự ăn tối. Mẹ có bạn bè bên ngoài, nó kệ, dù sao cũng chưa thấy mẹ đi với ai bao giờ. Với bố thì khống sao, nó mà thấy thằng cha nào bén mảng, mon mem tới mẹ là nó thề nó sẽ THIẾN.
– Không đi tình yêu à ?
Lại là anh Bằng
– Thì cũng phải để tình yêu nghỉ ngơi chút chứ. Nói chơi với anh thôi, đi vắng rồi.
Trong giờ làm việc thì tất nhiên không được « lướt » rồi, dù rảnh cũng không được. tất nhiên trừ nó, nó có phải nhân viên đâu.
Tối nó học hành xong rồi đi ngủ thì mẹ vẫn chưa về. Cũng không cố định, hôm cao hứng thì mẹ về muộn, hứng ít thì mẹ về sớm, chả có quy luật gì hết.
Mấy hôm sau, Tuấn cũng đã được gặp lại cô Hạnh. Kìm nén biểu hiện vui sướng, Tuấn làm sao cho mình an tường như mọi ngày. Lén quan sát cô, cô vẫn như mọi ngày, không vì chuyện hôm nọ mà nhìn nó khác đi, nhưng Tuấn có ảo giác hình như có lần cô lén nhìn nó thì phải, chẳng biết có phải không nữa, có lẽ nó đa tâm rồi.
Thấy Tuấn, Linh vui lắm, nụ cười ráng rỡ đọng mãi trên khuôn mặt « bé con ». Nhìn qua, Linh cũng khá lớn đó chứ, cũng cao tưới miệng nó rồi. Mà cũng phải thôi, đến tầm tuổi nó thì đâu có cao thêm nữa. Linh sẽ ăn trước để đi học, hôm nay đặc biệt Linh bê luôn hai suất, tất nhiên là muốn Tuấn ăn cùng rồi. Tuy ngồi ăn cùng con gái hơi ngại nhưng cũng không phụ ý tốt của cô.
Cô bé Linh giờ đã lệ thuộc vào Tuấn nhiều rồi, hôm nào vớ được là tất nhiên phải làm nhiện vụ đưa đi học rồi. Ngồi phía trước, lưng Tuấn cứ có cảm giác rợn rợn, ngứa ngứa, lúc nào Tuấn cũng có cảm giác như có đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình. Tâm tư đơn thuần của Linh sao nó không hiểu chứ, mỗi cái Linh còn nhỏ lắm, và quan trọng là Tuấn vô cùng vừa ý với thân hình của cô Hạnh. Nghĩ tới cặp mông tròn của cô lắc lưu theo mỗi bước chân là lòng nó lại nhộn nhạo những cảm xúc nóng bỏng. Không biết có phải cô không muốn cho mọi người thấy được cái dáng uyển chuyển, nóng bỏng của cô hay không mà nó rất ít khi thấy cô đi lại khi bán hàng. Đa phần là Linh sẽ phụ bê đồ ăn, một phần là khách sẽ đứng tại quầy để tự phục vụ luôn.
– Anh nghĩ gì vậy ?
– Đâu có !
– Em thấy anh cứ bay đi tận đâu, còn nói không. Trở em mà nhớ cô nào à ?
– Có cô nào đâu. Anh giờ tự do.
– Vậy, trước anh có… yêu cô nào không ?
Nói đến cuối, giọng Linh càng nhỏ hơn. Phải thôi, cái tuổi dậy thì của cô, nói đến chữ « thích » còn hơi ngượng, chứ đừng nói đến « yêu ». Nói ra được như vậy, chứng tỏ Linh cũng « mạnh mẽ » lắm rồi.
« Hương ! Không biết giờ cô sao rồi, có được hạnh phúc không ? ». Cô nói, Tuấn không đủ mang hạnh phúc đến cho cô, cứ cho là thế đi, mặc dù lý do này cũng gượng ép quá. Quả thực, cái máu dâm đãng của Hương làm Tuấn mê lụt. Ở trường, cô như con bướm vàng tung tăng giữa nắng xuân, ai biết được trên giường cô thật sự như một người phụ nữ với cái khát tình như ở tuổi lang, tuổi hồ.
Tuấn thở dài lắc đầu xua đi những kí ức đau thấu tim đó đi. Cuộc sống vĩnh viễn phải luôn nhìn về trước.
« Cô Hạnh thật đẹp ! Mình yêu cái mông của cô quá ! Còn đôi vú của cô nữa, nhìn thôi là chỉ muốn cắn ngay một miếng ».
– Em còn nhỏ, không lo học, quan tâm mấy cái bát quái này làm gì ?
– Nhỏ ? Em nhỏ gì nữa ? Anh không biết đâu, lớp em có mấy đôi rồi đó. Mà nói, anh nhìn em chỗ nào nhỏ ?…
Linh vội ngậm miệng, mặt đỏ cúi đầu khẽ liếc Tuấn, mới sực nhớ mình ngồi sau, làm so Tuấn nhìn thấy được.
Tuấn cũng không dám xoay mãi quanh cái chủ đề này, bụng nghĩ mình với cô Hạnh ám muội có thừa, không nên bậy bạ gì với Linh. Chia tay Linh ở góc đường gần trường, lập tức quay xe phóng về. Những vòng xe dần nhanh theo nhịp tim của Tuấn.
Thường thì gần hết khách, cô Hạnh đã đóng dần cửa, đến khi người cuối ăn xong thì đóng hẳn, tránh khách ăn muộn tới nữa. Cứ lai giai mãi không biết có đến chiều luôn không.
Chỉ còn 1 cánh cửa mở, Tuấn lách xe vào, đóng cửa lại, chẳng cần cô hỏi gì, vội lấy trổi tranh việc của cô. Công việc cuối cùng không nhiều, xếp ghế, lau bàn rồi quét sơ qua. Không còn việc, cô Hạnh đi ra sau tắm rửa. Một buổi đứng trước bếp, dù người không dơ nhưng chắc chắn không thơm tho gì.
Lúc sau, Hạnh quay lại với bộ đồ thoải mái, sáng sủa hơn.
– Linh ở trường được nhiều người thích ghê cô ạ.
– Thích gì ? Mới có lớp 8. Cháu phải coi em cho tốt, cẩn thận không hỏng đời là chết.
Trong lời nói của cô, cô đã ngầm thừa nhận sự thân thuộc của Tuấn đối với gia đình nhỏ bé của cô
– Vâng, Mới lớp 8 mà đã trai gái rồi. Tuổi chúng nó biết cái gì chứ
– Cháu thì lớn lắm mà chê ?
Tuấn ưỡn ngực :
– Trai 18 bẻ gẫy sừng trâu !
Cô bật nụ cười không hở răng, trong lòng không biết nghĩ gì.
Có lẽ mới tắm xong, cô đang ngậm cái dây buộc tóc, ngửa đầu chải rồi buộc gọn lại. Mãi không thấy động, liếc qua mới thấy nó đang chăm chăm nhìn vào ngực mình. Cái áo khoét tay của cô cho nó thấy toàn bộ cánh tay trắng ngần, non như nõn cần, thành thục mà trẻ trung.Theo tư thấy này, bộ ngực của cô căng đầu ưỡn lên thật kiêu hãnh
Nhấc ghế, lê ngồi cạnh cô. Ở cự ly gần nó mới phát hiện ra có đôi cái núm nhỏ đang dựng lên trên nền vải xanh. Cô có bộ ngực khá lớn, nhìn bên ngoài mà so sánh thì lớn hơn ngực mẹ. Có tuôi rồi nhưng rất tròn, không hề chảy tí nào. Thực kì lạ.
– Cứ nhìn chằm chằm vào ngực cô vậy ?
– Dạ, dạ… cháu…
Cô nói hơi lớn nên nó hơi hoảng. Giọng người lớn, dù không bộc lộ cảm xúc thì cũng có cái uy của người đi trước ẩn chứa trong đó. Đưa mắt đi, nhấc vội cốc nước mà uống nhưng mắt lại liếc sang ngực cô, rồi dần dần lại bị ngực cô hút lại không thoát ra được. Ngồi khá sát nên có thể ngửa được mùi hương sữa tắm nhẹ nhàng kết hợp với mùi cơ thể cô, tâm hồn non dại của nó ngây ngất. Không hiểu sao nữa, trước đây với Hương, Tuấn đâu có ngây ngốc mà ngắm như vậy đâu, kể cả khi cô bị lột hết, trơn như múi mít cũng chư đến mức khiến nó say đắm như vậy.
Liếc qua lần nữa, vẫn thấy nó nhìn ngực mình đến rơi cả nước miếng. Hạnh hất đầu ra sau vén tóc buộc lại. Trên khéo môi đỏ như son của cô kín đáo có một nụ cười khó nhìn ra, khuôn mặt cô đã hơi có những rặng mây hồng. Không ai nói gì, gian nhà trở nên yên ắng. Những tiếng xe, tiếng người như cách ly khỏi không gian quanh cái bàn này. Cũng không lo người ngoài nhìn nên khi tắm rửa xong, cô mặc thoải mái hơn, áo sơ my cụt tay bó sát, quần ngắn khoe đôi chân dài trắng hồng, nguyên nửa cái đùi ngọc kheo hết sự quyến rũ chết người của người phụ nữ đẹp.
Cô suýt bị sặc nước khi nó nói :
– Cô không mặc áo lót à ?
Cô quay đầu đi không nhìn nó che đi cái lúng túng.
– Cô định đi ngủ, mặc không thoải mái.
Đôi đùi hồng hào tròn chắc đang siết lấy nhau, miết hai đầu gối để lộ cái tâm trạng của cô, tiếc là Tuấn không chú ý đến chi tiết này, nó chỉ quan tâm đến đến vẻ đẹp của nó mà thôi. Quả thật là đẹp, nơi không ra nắng bao giờ non mỡn, sờ vào tuyệt đối cực phê. Bàn tay Tuấn đặt trên đầu gối vô thức mà xèo rồi bóp.
« gầm cao, máy thoáng ». Đây là ý nghĩ léo lên trong đầu Tuấn. Hai đùi cô không khép khít, khoảng giữa trống rất lớn. Tuấn nhìn vào giữa như tò mò. Phần « giữa » chiếm 1/3, không cần cởi cũng biết đó là nơi mà khao khát của mọi giống đực lấy lầm mục đích phấn đấu trong đời. Học để làm, làm để có tiền, có tiền mục đích cuối cùng chung quy cũng vì có được mỹ sắc vậy quanh.
Quần bó có lẽ làm bằng vải co dãn, phần « giữa » u lên một khố hình cầu, lại bị xẻ một cái khe vô cùng câu dẫn, nó chỉ cách có hai lớp vải thôi. Tuấn đã căng đến đau do bị gò bó quá. Lại nói lại, nguyên do có một tai nạn ở mấy năm trước, khi đang tuổi dậy thì và được « cấp cứu đúng cách » nên giờ Tuấn phát triển rất tốt và rất dọa người. Cái lồng giam nhỏ không đủ khoảng không nhốt con rồng lớn.
– Ờ, hừm…
Hạnh hắng giọng lôi mắt nó lên. « cái thằng này sao cứ nhìn là quên trời quên đất như vậy ? » Một mặt khác cô cũng thầm tự hào về vẻ đẹp của mình. Đã là phụ nữ ai cũng vậy cả. Thí dụ như nếu bạn khen đẹp thì người ta lại cau mày mà nghĩ tán tỉnh linh tinh, không xem lại bản thân à. Thế nhưng nếu không khen thì lại nghĩ mắt chó không biết thưởng thức. Tương tự, nhìn thì nói sắc lang, dê cụ, không nhìn lại nói có mắt như mù, uổng công mình giữ gìn sửa soạn.
Cô hắng giọng làm nó giật mình thầm mắng mình như trẻ chưa biết mùi đời. Quần thảo trên người Hương mãi rồi mà như mới thấy lần đầu. « nhưng thật sự, đùi cô đẹp thật, cái chỗ kia kinh dị vãi, cả người cô đều đẹp ».
– Bố mẹ cháu làm gì ?
– À, mẹ cháu bán đồ dùng hàng ngày… Bố làm ở nhà nước
Tuấn nói sơ sơ, cô cũng không hỏi kĩ. Thấy cô quay mặt liếc cái lều của mình, Tuấn ngượn ngùng chụm chân xê ghế lại gần cô, ngồi ngang với cô tránh tầm nhìn. May mà cô không truy tới nữa.
Tuấn hít hít, hương thoang thoảng của sữa tắm trộn với hương tự thân của cô có thành phần hoocmon làm tim nó đập dữ dội. Hô hấp của cô hình như cũng nặng hơn, bộ ngực cao ngất lên xuống như cánh tay ngoắc ngoắc nó. Tuấn nhìn vào cái cúc của cô, màu đỏ rực lửa tương phản với màu xanh hiền hòa. Theo cái khe giữa cái cái cúc là khoảng trắng ngần nổi lên trên nền xanh, đó là hình cầu.
– Mà mẹ cháu ở một mình với cháu, bố ở với dì…
– Ừ…
Cô biết đụng tới việc riêng nên không hỏi về quan hệ trong đó.
– Mẹ cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi ?
– Hơn cô một chút ạ !
– Một mình mẹ cháu bán hàng chắc cực lắm, cháu… có phụ mẹ không ?
– Ừm… mẹ có thuê nhân viên nên chỉ quản lý thôi. Thi thoảng ở nhà cháu cũng phụ
– Một mình cô với em làm vất quá, sao cô không thuê thêm người ?
– Bán có vậy thôi, thuê thêm sao đủ trả ? Với lại cô không muốn có người khác… tuy cực nhưng hai mẹ con vui vẻ, ít lời tiếng…
Cô liếc nhìn Tuấn không nói tiếp. Lắc nhẹ cổ, đấm đấm vai. Cô không nói tiếp tức là đã thừa nhận sự giúp đỡ của Tuấn, với sự có mặt của Tuấn trong gia đình cô không có sự bài xích.
Tuân sô ghê nhựa đứng lên, mạnh dạn đi đầu :
– Để cháu bóp vai cho cô.
– Ừ, khéo nịnh. Ừ bóp …
Cô luyến giọng.
Tuấn cười hì hì chạy ra sau lưng cô. Vừa đặt tay tới là nó biết được ngay sự đàn hồi. Nhẹ nhàng như gió xuân lại đôi lúc siết lại nóng bỏng. Một bên bóp, bên này Tuấn dừng tay mà đưa vào vuốt lên chiếc cô thiên nga trắng của cô. Với hành động này, cô không phản đối, cô hưởng thụ mà nhắm mắt lại, đầu hơi dướn lên.
Hướng đầu lên trước, Tuấn thất vọng rồi. Chiếc cổ tròn của chiếc áo ôm trọn một vòng quanh cổ, quy lại một điểm là chiếc cúc đỏ rực. Nhìn bộ ngực căng đầy với đôi núm đội lên trên làn vải, Tuấn như quân du kích nhẹ nhàng tách một tay đang bóp do dự mà đưa xuống.
– Thỏa mái ! Cháu có bóp vai cho mẹ bao giờ không ?
Quân du kích thấy động vội rút lui.
– Dạ, ít. Nghĩ lại thấy có lỗi quá, về sao cháu phải năng bóp vai cho mẹ mới được.
– Ừm…
Đôi tay Tuấn thôi bóp mà xoa, xoa bờ vai mảnh dẻ yếu đuối của cô, trong lòng Tuấn dấy lên một cảm giác muốn che trở. Dọc theo cổ mà lướt qua cằm tới tai cô làm cô ngứa ngáy mà hơi lắc nhẹ cái đầu. Với hành động như âu yếm này cô không có phản đối gì cả. Tuấn làm bộ như mát xa mà vuốt lên rồi lại xuống. Ngón tay út khẽ tách ra mà càn đều dưới xương quai xanh.
Một lát, cô đã yên lặng. Tuấn lại đánh du kích xuống dưới. Chiếc cúc màu đỏ rực lửa thứ nhất, vô cùng hồi hộp, cô mà phản ứng là ngày hôm nay bắt hụt. Cô khẽ giật nhẹ người làm trái tim nhỏ bé của Tuấn đang làm việc hết công suất suýt chút thì bị nổ vì quá tải. Hữu kinh vô hiểm. Một cái khe tối sâu không thấy đáy, hút hết tầm mắt non dại của nó. Chiếc cúc thứ hai nằm ở đỉnh núi vô kinh vô hiểm bị chiếm đóng.
Chưa thỏa lòng, định làm một lần ăn no cả năm. Tuấn lần nữa liếc nhanh cái cửa, kiểm định sự an toàn, lại liếc nhanh nhìn cô. Cô như đang phê bởi những cái vuốt ve của nó, đầu vẫn khẽ lắc nhẹ khe tai cô bị nó khẽ điểm vào. Chiếc cúc thứ ba bị đánh hạ.
Tuấn thu tay về ôm sát hai bên cổ cô, khẽ lách vào trong lớp vải của chiếc cổ tròn. Chậm mà nhẹ, lướt sang hai vai mang theo hai tà áo. Da thịt cô dần lộ diện, đôi quả núi sau khi giằng co với với vải cuối cùng như nụ hoa ương ngạnh cuối cùng cũng đón nắng mà nở bung làm họng Tuấn nghẹn lại. Tay không kịp phanh lại mà kéo ra hết tầm rồi đi xuống.
Cả hai đều có những cảm xúc mạnh mẽ cuộn trào. Tuấn cuối cùng cũng xứng đáng là đàn ông. Với con cái nằm im mà chịu trận, mình chỉ việc bước đến mà không xong thì về thiến đi. Áp tới người cô, Tuấn vòng tay ôm trọn đôi con thỏ trắng béo ú ụ mà nâng nui chiều chuộng.
– Hơ hơ hơ…
Cô khẽ hé miệng mà khẽ rên lên những tiếng trong trẻo nhẹ nhàng nhưng ẩn trong là ngọn lửa rực cháy. Đánh lâu dài, Tuấn ngồi xuống chiếc ghế ban nãy mới xô ra, cái chân này giờ vì run mà mỏi nhừ rồi.
Ngồi sát, ôm ngay cô. Hai con thỏ cụ được Tuấn hết sức nâng niu, nắm bóp thỏa thê. Mền mại, mịn màng thì khỏi nói, ấm áp, rắn chắc thì khỏi bàn. Người cô cũng không to mập, mà nhỏ nhắn yêu kiều, hiện đã trọn trong vòng tay của nó, tùy nó yêu thương.
Nửa chiếc áo đã bị lật úp xuống, nửa trên cô đã trần truồng. Tuấn ghì đầu vào cổ cô mà nhìn đôi vú méo rồi lại tròn. Thật mãn nguyện hết sức, cô đã chịu nó, từ nay trở đi không phải lén lút như ăn trộm nữa, chỉ cần không có ai là cô chiều liền.
Tuy nhiên, lòng tham con người không có điểm cuối, vì điểm cuối còn ẩn giấu rất sâu. Tuấn đã đánh chủ ý tới chiếc quần màu lông chuột của cô. Quần ngắn chỉ che phần trên, đôi đùi gần như để phơi ra ngoài, trắng hồng thon dài không thể khép khít vì có bộ phận chen vào giữa. Cách vải mà quan sát, nó béo mũm, có dáng tròn như một phần trái cầu. Liếc nhanh phía trên, Tuấn thấy nó y như một phần trên của vú cô vậy. To lớn phi thường, béo mập vô đối. Phía bên ngoài nó bị một cái rãnh chẻ xuống một đường sâu hun hút. Nơi đó đã có một dòng chảy âm ỉ mà thầm kín.
Tuấn bóp mạnh một cái làm cô tê dại tới nhấc đầu mà hé ra một tiếng rên nhỏ xíu. Nhanh và quyết đoán, một bàn tay còn thủ, một bàn tay công xuống mần mò trên đôi đùi ngọc của cô như khám phá về chất liệu của sự tươi mát. Ngoài việc hé miệng run rẩy mà khẽ rên những tiếng thư sướng rất khẽ, cô đã giao mình cho nó cho đến khi Tuấn mạnh mẽ áp tay lên cái bộ vị thầm kín của cô.
– ứ !
Như con mèo bị giẫm phải đuôi. Cô tách người ra khỏi người nó, giằng tay nó ra, nhanh chóng chỉnh lại áo.
– Ư hừm…. Cháu vô phép quá rồi đó.
– Xin lỗi cô, tại cháu… cháu… cháu mê mẩn quá