Tình - Yêu! (LL, MC, CTr, CCh, Loli) - Chương 41
Chương 41: Về nhà
Mai ngồi trong phòng quản lí nhỏ chống cằm nhìn ra ngoài. Thanh âm ngược xuôi bên ngoài bị lớp kính màu ngăn cách, cô thấy mình cô đơn quá. Đã cả tuần rồi, mặc cho cô có ngon ngọt năn nỉ thế nào nó cũng không chịu về, nó tính ở luôn ở nhà bố nó hay sao. Một cảm giác uất nghẹn làm sống mũi cô cay cay.
“thôi, hay bảo ông Nam là cho thằng Nam về nhà nó…”
Đang suy tư thì bóng thằng Nam vác cái cặp sách bước vào. Mai chán nản chẳng buồn nhìn nó mà quay đầu đi, không biết là nó vẫn đang đi tới chỗ mình.
– Chào cô, cháu mới về
– Ừ
Mai phiền muộn không buồn nhấc mặt lên nhìn nó nữa, không biết đến cái khe chữ V trước ngực mình cho bao nhiêu sâu đều lọt vào mắt nó hết, mãi đến khi cô đứng dậy nó mới thu hồi thị lực, miệng còn vương chút nước miếng nữa.
– Hử? Cháu không lên nhà đi?
– Vâng, cháu lên trước đây, cô ở lại làm việc ạ
– Ừ
Ngồi thêm lát nữa cũng chán, Mai chả còn hứng thú làm gì nữa. Động cái thân thu xếp sổ sách cô lết thân lên nhà. Cửa phòng đóng kín, là thằng Nam còn ở trong đó, đó là phòng của con cô. Không biết nó giờ đang ở đâu, mấy ngày này ăn uống thế nào? Nhẹ khép cửa phòng mình, ngồi mép giường ủ rột mãi một lát cô mới đứng dậy lấy đồ tắm rửa, xong rồi còn cơm nước nữa.
Làn nước ấm áp sối tới làm lòng cô nhẹ dịu đi, Mai thở dài lần nữa.
“khổ cái là đã hứa với ông Nam rồi, giờ lại nói không cho nó ở đây nữa cũng không biết mở mồm thế nào nữa”
Mai hồi tưởng lại cái cảnh cô xúc động mà giáng cho con một cái tát. Tát trúng nó mà lòng cô đau như cắt nhưng tay đã hạ rồi sao vãn lại được. Cái tát đó như một đao hạ xuống thành cái rãnh sâu ngăn hai mẹ con, chẳng lẽ từ giờ hai người mãi đứng ở hai phía sao.
Chợt Mai mở bừng mắt. Liệu con mình nó nói đúng không ? Mai chợt rùng mình. Nếu nó nói thật…. Với nhanh khăn tắm quấn chặt lại, Mai bước nhanh ra mở toang cửa. Là thằng Nam, nó đang cầm một cái gương nhỏ xíu, thân bò bẹp xuống nhà
Chỉ bất ngờ 1 giây, cơn giận như một quả bom nổ bùng, đầu Mai như bốc khói. Không nghĩ đến việc mình lộ hàng, Mai co cẳng đạp mạnh vào mặt nó…
5 phút sau, ông Nam tiếp một cuộc điện thoại, không biết ông nghe được những gì ở đầu bên kia, ông cũng không nói được tiếng nào thì điện thoại đã cúp. Mặt ông xanh như đít nháy…
…
Đang ở nhà Hương thì mẹ gọi.
– Tuấn à! Sao con không về nhà nữa vậy ? Con không cần mẹ nữa ư ?
Cái thanh âm hiền dịu của mẹ đã méo đi nhiều. Lòng Tuấn cũng đau. Vì thằng Nam, nó đối với mẹ hình như quá đáng quá.
« mẹ ơi, con xin lỗi ».
– Mẹ…
– Mẹ xin lỗi… về với mẹ đi…
– Mẹ ơi, con…
Tầm nhìn của Tuấn mờ đi rất nhanh. Đôi mắt ngập nặng tình cảm mẹ con. Ngay lập tức nó muốn mình có một đôi cánh để bay vê với mẹ, nằm gọn trong vòng tay của mẹ. Bao ấn tượng về cái đẹp, những đường cong, độ đàn hồi, vẻ mềm mại bị vùi lấp. Nhưng hình ảnh thằng Nam nhìn trộm mẹ và thái độ của mẹ hôm đó lập tức ập tới. Dù biết là không phải như sâu trong tâm nó vẫn ám ánh một suy nghĩ « có lẽ mẹ biết nó nhìn trộm mình tắm ». Cái cảm giác căng tức nơi trái tim làm mặt nó nóng lên. Bên đầu dây kia tiếp làm nó mềm nhũn và đưa ra quyết định
– Mẹ xin con, về với mẹ đi…
Mẹ đã nói về việc thằng Nam, chiều hôm nay mẹ đã gói hành lý cho nó ra về rồi. Ở cùng một thời gian, dù nó rất kín đáo, rất cẩn thận nhưng không thoát khỏi linh cảm của người phụ nữ. Nghĩ lại thái độ của con mình, chỉ vì bảo vệ mình mà cô đã gay gắt, cho rằng vì nó ghen tị với thằng Nam, thậm chí còn đánh nó. Cô hối hận không thôi. Cô nghĩ lại, tình cảm mẹ con bao năm cô lại không tin ? Nhớ lại cảnh lúc đó, tức giận và thương con cô đã trở mặt với thằng cháu mà đuổi một cái bay ra ngoài, mặc xác nó tự lo.
Thằng Nam ! Ngờ đâu, dưới cái mặt non choẹt, ngây ngô của nó là cái mồm đỏ lòm của con quỷ dâm dê. Đá nó ra, cơn giận còn chưa nguôi, đã gọi ngay cho ông Nam chửi một tăng mới nhớ đến con mình. « thương con quá… chắc nó tủi thân lắm… ».
– Mẹ !
Với con mắt đỏ hoe, cô lao đếm ôm chặt lấy nó….
Bữa cơm chiều lâu rồi mới « đông đủ » hai mẹ con.
– mẹ ăn đi, cứ nhìn con mãi vậy sao con ăn được
Mai như 10 năm mới gặp con, con mắt cứ chiếu tới chiếu lui muốn kiểm tra thật kĩ xem nó có giảm bớt miếng thịt nào không, cứ sứt mẻ miếng nào không làm nó đến nhai cũng không được tự nhiên. Lời xin lỗi con từ chiều đến giờ nó được nhận không biết bao nhiêu lần rồi, mọi ấm ức trong lòng nó đã bay sạch từ lâu, đâu cần mẹ xin lỗi mãi vậy.
– Hừ, con phải phạt mẹ. Phạt mẹ phải ăn thật nhiều, và phải… è hèm… mặc thật đẹp
Mai cười rạng rỡ xúc lấy miếng lớn mà ăn. Ngoài cảm giác ấm áp đến tận tim ra thì cơm nước giờ đối với cô vô vị, miếng lớn vào miệng mà nhạt hơn cả nước lọc, một giọt nước tràn mi lăn xuống được cô lén lút lau đi
« thằng nhóc này, phạt gì mà bắt ăn nhiều, y như người lớn phạt con nít phải ăn thêm nhiều cơm vậy, mặc thêm… »
Nhớ tới nãy nó nói vì việc cô mặc đồ. Từ hồi thằng Nam đến ở đến giờ, cô đã khôi phục lại những bộ đồ « ấm áp » ngày trước. Nhìn lại mình, đúng chuẩn một người mẹ hiền hậu, lại liếc nhìn nó thấy nó đang úp mặt mà ăn to uống lớn. « chắc nó vô ý nói thôi ».
Mặt cô chợt nóng lên khi những ý nghĩ miên man lóe lên. Cúi đầu sâu xuống vờ ăn đề giấu đi cái khuôn mặt đỏ hồng, liếc nhanh nhìn nó…
Nay thoải mái nghỉ ngơi, không úp đầu vào bài vở nữa. Tuấn nói với vào phòng mẹ :
– Mai con nghỉ, mẹ con mình đi chơi đâu đó nhé. ?
– Ờ, đi đâu ?
– Đi đâu đó cho khuây khỏa, lâu rồi mẹ chưa ra khỏi nhà, ở nhà lắm thiu người ra đó
Việc học cũng dần gấp rút, ăn xong, Tuấn tập trung úp đầu vào các con số, công thức… Mẹ có qua phòng nó động viên, xoa đầu nó trìu mếm rồi đi xuống. Căn nhà – tổ ấm của hai mẹ con nó lại như xưa, ấm áp và tĩnh lặng, nhưng sẽ có nhiều sóng gió và bất ngờ gì phía sau? Tạm không nói tới.
Mẹ chỉ xuống một lát rồi lên. Một lát là cảm nhận của nó thôi, chứ với Mai, cô đã ở dưới đó hai tiếng rồi. Không muốn con gián đoạn học tập nên cô cố ý xuống dưới. Ngồi ở dưới mà tâm cô cứ ngóng trông lên trên này, có lúc cô muốn chạy lên liếc nó một cái rồi xuông cũng được, nhưng may mà cô cầm lòng được.
Đúng là Tuấn sẽ mất tập trung, mẹ vừa lên là tâm nó lại sao nhãng ngay rồi. Những kích thích, những cảm giác hồi hộp, những tiếp xúc nóng bỏng làm tâm nó không yên. Vắng đi bao lâu không sao, giờ vừa quay về ở chung với mẹ, những kích thích mờ ám lại nhen nhóm, có dấu hiệu bùng lên. Cứ một chốc mẹ lại thò đầu vào, lúc thì đưa nước vào, lúc thì đưa trái cây…
« không được, cứ thế này làm sao mà học ».
– Ăn đi con rồi học tiếp
– Vâng, mẹ cứ kệ con. Mẹ đi nghỉ trước đi, cứ để con yên tĩnh tự học. Cứ 1 tí mẹ lại vào…
Cả tuần nó mới về, cô sốt sắng vô cùng, nếu không phải nó không thích bị giám thị thì cô đã ngồi luôn ở đây xem nó học rồi. Nó là bảo bối của cô, cô nhìn nó mãi không thấy đủ. Nó nói vậy, thôi thì cô đi ngủ cho nó đỡ suốt ruột. Xoa đầu nó một cái cô bước về phòng.
Nằm trên giường mãi cô không ngủ được. Tin nhắn zalo làm sáng màn hình điện thoại, cô không xem cũng thừa biết nội dung rồi. Cô không để ý, không trả lời nữa. Những gì trước đây đã qua rồi, cô không muốn buông thả nữa. Vì…
Mặt Mai nóng lên, những suy nghĩ, những hình ảnh của con ùa tới. Cô rúc mình vào trong trăn, không phải để trốn tránh, mà là để cho mình chìm sâu vào trong đó. Cô biết ý nghĩ của nó là gì, biết rõ nó đúng sai ra sao nhưng cô không muốn thoát ra mà muốn những thứ này như chiếc chăn này, vùi lấp mình đi. Cũng có lúc cô đã tự hỏi mình về cái sự sai đúng, nhưng cô vốn là người phụ nữ có một mặt thầm kín rất mạnh, thay vì muốn thoát ra thì ngược lại, cô càng muốn trầm mình vào cái kích thích sai trái này.
« cốc, cốc, cốc »
– Mẹ tắt điện, ngủ say lắm rồi
– Con định chúc mẹ ngủ ngon, hì hì… thấy mẹ ngủ say rồi, con đi ngủ đây
Nó đã về phòng một lúc rồi nhưng Mai không thể nào ngủ được. Phòng mở điều hòa mà cô thấy người mình ngày một nóng hơn, cô vùng dậy rửa mặt cho tỉnh táo. Đi ngang qua tủ đồ, cô dừng lại. Phía trước là hình ảnh một người phụ nữ, một mẫu người mẹ hiền dịu. 2 phút sau, hình ảnh người mẹ đã biến mất. Đây là một cô gái gợi cảm, quyến rũ. Mai đưa tay lên giữ lấy trái tim đang nhảy loạn của mình. Rất lớn, rất đầy, không hề chảy, nó rất tròn. Chìm vào những suy nghĩ đang loạn một đống trong đầu, mãi cô mới thoát ra được thì phát hiện một ngón tay của mình đã đi sâu vào. Cô đã quá ướt rồi.
« không biết nó đã ngủ chưa ? » cô muốn qua xem một cái…
« cạch »
– Ngủ chưa con ?
– Mẹ, chưa mẹ. Con vừa đặt người xuống. mẹ chưa ngủ được à ?
– Ừ. Mẹ qua xem con một cái… ngủ đi
Mai vừa xoay lưng. Nó đã bật dậy
– Mẹ!
– Ừ?
– Lâu rồi con chưa được hôn mẹ
Mai có chút lúng túng, nó nói thẳng toẹt ra như vậy…
– Hừ! Anh còn thiếu, mà cô Hạnh sao rồi ?
– À. Từ hôm con sang nhà bố tới giờ chưa có tới… thăm cô, à mà có 1 lần tới…
Xa nhau 1 tuần nhiều ngọn lửa cũng tắt bớt, hai người tuy trong lòng lửa rất vượng nhưng vẫn còn hàng rào mỏng ngăn giữa, cố thế nào cũng khó gạt đi được
– Con… với cô Hạnh… có… thấy như thế nào ?
Căng thẳng, cô nói hơi loạn. Nghĩ tới cô Hạnh mà cô thấy hơi ghen.
– Dạ, chuyện kia là…
– nói đi rồi mẹ cho… hôn
Đâu phải trao đổi điều kiện, Tuấn mang một thân kích thích đến tê cả gót chân đi tới ôm lấy mẹ. « ôi thần thánh ơi ! » thật mềm mại, thật là ấm áp. Người mẹ mềm như bông, êm như lụa và… mẹ mặc váy ngủ. Nó tham lam siết chặt lấy người mẹ, muốn hòa tan cả thấm thân nhung huyễn này vào mình. Thật ra, việc nó muốn nhất giờ là bật điện lên. Không biết trong ánh sáng chiếu rọi mẹ đẹp nhường nào.
đôi môi của mẹ còn cách mười phân thì bị mẹ cản lại. Nụ cười tinh nghịc của mẹ làm nó tỉnh lại.
– Hôm nào bảo cô Hạnh tới đây nhé. Mẹ muốn nói chuyện với cô
– À… chắc cô không chịu tới đâu
Chuyện này còn phải thương lượng nữa sao ? có thách cô cũng chẳng giám tới.
– Hai người làm những gì rồi ?
– Hết, mọi thứ
– Thấy sao ?
– Ừ.. thích !
– Hừ, không nói thật gì hết. Nói cho mẹ biết đi, hai người làm gì, cảm giác ra sao ?
Những lời dụ dỗ dịu ngọt, Tuấn như say như mê, còn cô kích thích và kì vọng. Hai trái tim nhảy lên những nhịp cuồng dại.
– Con làm cô, rồi thấy… thích lắm… là đó…
Miệng Tuấn khô khốc. Nó có cảm giác cái thân thể mềm nhũng trong vòng tay nó như nhẹ nhàng chuyển động, dùng cái bề mặt tươi mát mà mà sát với nó. Không biết là mẹ có phát hiện ra cái nó cất giấu rất kĩ đang nhe răng trợn mắt gầm rú trong trói buộc kia không.
– Nói cụ thể. Nói như con và cô Hạnh nói với nhau đó. Nói đi rồi mẹ cho hôn
Mai đang chờ mong điều gì ? chính cô cũng không rõ nữa, nhưng cô đang đợi. Cái bản tính vốn hoang dại của cô rục rịch như đang muốn phá tan trói buộc mà thể hiện mình.
Lấy được dũng khí, Tuấn nói nhỏ như sợ chỉ lớn một chút thôi sẽ làm mẹ kinh động :
– Con làm vào chỗ này của cô…
– Hơ…
Mai giật bắn mình. Mọi suy đoán chờ mong về câu trả lời của nó đều sai, cô rất bất ngờ, con cô… Tuấn úp nguyên bàn tay vào giữa chân mẹ. Dù mẹ cố gắng giằng tay nó ra nhưng nó vẫn kiên trì bám sát. Chỉ một lát, người mẹ đã mềm nhùn phải tựa đầu vào vai nó, tưởng chừng nếu nó không ôm lấy thì cô sẽ xịu lơ xuống.
Cả người cô như bị điện cao áp trích mạnh. Hơi thở hổn hển. Nhưng kích thích trong lòng cô mãnh liệt hơn bao giờ hết. Như đồng thời, hai đôi môi tìm đến với nhau. Không có những khúc nhạc êm dịu ngay lập tức chạm vào nhau đã nảy lửa, cô ôm lấy đầu nó mà căn xé. Đôi lưỡi đua nhau dùng những đường dẻo dai của mình mà quấn lấy nhau những vòng siết đam mê nhất.
Tuấn tốc hẳn váy mẹ lên. Đôi mông căng mọng của mẹ được nó thăm hỏi ngay lập tức. Nó mát lạnh, trơn bóng như ngọc. Đang ngây ngất đam mê với nụ hôn, chợt Mai mở bừng mắt. Một ngón tay của nó nhanh như chạch đã chui vào bên dưới cô. Một cơn rợn người từ dưới ấp tới.
– Ư……………
Mắt cô hoa lên vì thoải mái, cô càng ghì chắc cổ nó mà hôn tới tấp. hành động của mẹ như mở đèn xanh, Tuấn tuốt cao áo váy của mẹ lên, mở rộng háng mẹ ra lách qua cái quần lót mà đâm vào liên tục. Mẹ thật nhiều nước, chỉ một lát thôi là tay nó đã nhầy nhụa. Những thớ non mềm được phủ trơn ôn lấy ngón tay nó sao mà thích thế.
– Ư.ư.ư.ư.ư…ư………………….
Nhanh quá. Mẹ đã lên tới rồi. Người mẹ cứng lại rồi giật tung lên, đã vậy ghì đầu nó rõ chặt, suýt ngột. Mẹ buông, thả đầu xuống vai nó thở như chưa bao giờ được thở. Hai ngón tay nó vẫn giữ nguyên bên trong, nó cảm giác, bên trong mẹ cái non mềm đang siết vặn lấy ngón tay cứng rắn của nó.
– Lồn mẹ sướng không ?
Mẹ như xấu hổ vì mình đã đạt tự khoái dưới tay nó, giấu mặt vào vai nó không dám ngẩng lên, mặc dù nó có nhìn thấy gì đâu :
– Sao con nói bậy thế!
Không phải câu hỏi. Cặp vú của mẹ bắt đầu được bàn tay kia của nó quấy phá. Thật là đẫy đã, tròn căng săn chắc, nó suýt phải out khi mẹ thốt lên một tiếng ngân tiêu hồn, xến sương nó còn nhũn ra.
– Người mẹ đẹp quá, chỗ nào cũng đẹp. Vú mẹ này, vừa to vừa mềm, bóp thích quá, con muốn bú sữa
– Ừ, lớn đầu rồi còn muốn bú nữa?
– Lồn mẹ nhiều nước quá
– Lại nói bậy này
Mẹ đập đập vào ngực nó mấy cái, chẳng có lực gì cả. Tuấn hưng phấn hơn mà chọc sâu vào bên trong mẹ hơn làm mẹ nhũn cả người, vô lực tựa vào lòng nó thở dồn dập
– Mẹ này?
– Gì!
Cái tiếng mẹ nghe mới phê làm sao, phụ nữ làm từ nước, không phải mỗi lý do là hay chảy nước mà giọng nói cũng êm dịu như nước. Mẹ ngân lên một tiếng nghe thật là mềm dịu. Tuấn ghé tai nói nhỏ dụ dỗ:
– Lồn mẹ địt chắc sướng lắm
– Sao con nói bậy thế
Mai đẩy nó ra chạy mất. Cô sợ chỉ ở lại một chút nữa thôi cô sẽ không kìm chế được nữa. Biết nó muốn gì, cô cũng hiểu lấy chính mình nhưng cô chưa sẵn sàng.
Sớm mai, nó sảng khoái vươn vai. Vệ sinh xong thì đã có mùi thơm trong bếp, nhưng nó chú ý đến cái khác nhiều hơn. Buổi sáng mẹ có thói quen tắm rửa, làm đồ ăn cho nó xông Mai mới tắm rửa, tính đánh thức nó dậy ăn, vừa bước ra ngoài thì nó đã dậy rồi.
Với cái nhìn chăm chằm của nó, có tí nữa thì lấy tay bưng giấu mấy chỗ kia lại, nhưng rồi cô lại buông tay, tự nhiên mà cười với nó. Cái hàng nước dãi chảy dài của nó làm lòng cô nhộn nhạo những ham muốn nghịch luân.