Tình - Yêu! (LL, MC, CTr, CCh, Loli) - Chương 4
Phải trong sáng mà thưởng thức, không được chờ mong những thứ đồ trụy :p
Chương 4: Cô Hạnh mở miệng với Tuấn, chuyện người lớn.
Cô Hạnh có thói quen là tắm rửa sau khi dọn dẹp xong. Phải thôi, đứng ở bếp suốt, người không bẩn thì cũng đầy mồ hôi. Cô đang ngồi ở bàn trong cùng, là bàn không dùng tiếp khách, thường để mấy đồ lặt vặt và là bàn để cô và con ăn nhanh lúc khách vãn.
– Nãy sao không bảo Linh lấy đồ cho ăn. Ngồi đi, cô dọn cho. Ăn gì ?
– Cho cháu tô bún ạ !
Tắm rửa xong, cô đã thay đồ. Áo sơ mi lộ nửa cánh tay trắng như ngó sen. Tay cô không to mập như mấy bà sồn sồn canh bếp các quán ăn khác mà thon nhỏ. Vì mở hàng ăn nên lúc nào cô cũng ăn mặc đoan trang. Nếu như bình thường thì phải là một bộ pija hoặc bộ thun nào đó rồi. Dù gì từ giờ đến tối cũng không có khách nữa. Hàng cô chỉ mở phục vụ bữa sáng và bữa trưa. Dù sao nhà cô cũng ít người, cô lại không muốn mướn thêm người làm, thành ra muốn phục vụ thêm bữa tối cũng không có sức. Với lại, cô cũng không muốn cả ngày tối mặt.
Nhìn cái mông tròn căng của cô đảo qua đảo lại mà nó lâng lâng như say. Ba mấy rồi mà dáng cô vẫn đẹp quá. Không già, mà càng ngày càng có hương vị chín mọng.
Khá đói, quá giờ ăn hơn tiếng rồi. Tuấn chỉ vét một cái là thỏa mãn mà vỗ bụng. Tuấn tự thu dọn, cô vẫn yên lặng ngồi hong tóc. Một lát, có vẻ thấy khá yên tĩnh, cô mở miệng.
– Bữa nọ cô nói cháu đừng tới nữa….
– Cháu không làm ảnh hưởng tới công việc hàng ngày của cô đâu. Cô cứ kệ cháu.
Tuấn nhanh nhảu. Lại im lặng một lúc. Ánh mắt cô không nhìn nó mà chuyên tâm hong tóc. Một lúc cô mới mở miệng nữa :
– Cháu không để cô quên đi cái chuyện kia được sao ? Cháu cứ xuất hiện cô lại nhớ lại… Cháu nghĩ chuyện đó tốt đẹp hay sao mà bắt cô cứ phải nhớ mãi không quên ? Hay cháu nghĩ cô hiền lành không kiện cháu nên cháu nghĩ cô dễ… bắt nạt
Giọng cô hơi lớn hơn một chút. Tuấn móm không trả lời được. Đầu cúi, cứ ấp úng mãi. Nó không nói được gì nữa, cô cũng im lặng không nói gì cả. Nó liếc nhanh khuôn mặt tươi trẻ của cô thầm nghĩ cô còn trẻ hơn mẹ nữa. Mải suy nghĩ miên man nó quên mất là cô đang đợi nó nói gì đó. Cũng không thể ngồi mãi thế này.
Chợt Tuấn sực nhớ ra. Lúc đi học về, nó lửng lơ nghĩ về cô, về cáng dáng mềm mại đầy đặn của cô. Không biết nếu cô mặc mấy bộ đồ tre trẻ thì đẹp đến độ nào. Nghĩ tới việc mình chưa từng mua đồ tặng ai, kể cả Hương – người yêu cũ của nó.
Tuấn chạy ra xe, lấy vào một cái bịch. Ban đầu nó được đựng vào một cái hộp đẹp lắm nhưng nó thấy phô trương quá, mới lại sợ cô không nhận nên nén cái hộp đi rồi.
– Cô… cháu…. Cháu…
– Gì ? Tặng quà à ?
– Dạ, dạ, có món quà nhỏ, mong cô nhận cho ạ.
Sợ cô chối. Dù gì thì cũng đường đột quá. Tuấn vội nói nhanh :
– Món quà này tuy nhỏ, nhưng tâm ý của cháu lớn lắm. Cô… cô… xin cô hãy nhận lấy, không cháu… cháu… buồn lắm
Tuấn nâng đến tậy mặt cô. Hạnh cứ mông lung nhìn cái bịch quà, tay vuốt tóc chẳng nói gì. Nó cứ giơ giơ mãi. Giờ mà rút lại, ngượng lắm.
– Cô nhận, nhưng từ giờ cháu đừng đến đây nữa ? được không ?
Cô nhìn nó nói. Tuấn ngẩn ra, đầu cúi xuống không nói gì nhưng hay tay cứ dâng dâng mãi.
– Haizzz
Cô cần lấy, dặt xuống nhìn.
– Quần áo à ?
– Dạ. Là một bộ đô. Tại lúc cháu nhìn dáng cô, thấy nếu cô mặc bộ này thì đẹp lắm, cô ạ.
Cô cười khẽ nhưng mặt chẳng có tí cười nào, giống như người ta nói là dửng dưng hoặc lạnh lùng cười vậy.
– Cậu nhìn tôi làm gì ? Hay cậu chú ý đến tôi à ? Cậu nghĩ gì vậy ?
Thái độ của cô làm Tuấn lúng túng. Thầm ra xoát lại xem có gì làm cô phật ý không.
– Không….
Giọng Tuấn nhỏ như không nghe thấy nữa
– Tại cô đẹp nên cháu nhìn thôi. Mà cháu thấy ai cũng vậy à, ai chả yêu cái đẹp. Cô xấu thì cháu nhìn làm gì ?
– ừ được rồi
Cô hòa hoãn xuống. Hay cũng có thể là do cô chẳng thèm để ý đến thái độ của nó nữa. Nhưng nó thấy hình như cô rất tò mò về món quà của mình. Nhìn sơ thì thấy không giống như quần áo bình thường gì nên cô tò mò là đúng thôi.
– Cô mặc thử xem có hợp với mình không ?
– Không hợp thì thế nào ? Cháu đã tặng quà cho ai bao giờ chưa ?
– Chưa cô.
– Ai lại đi tặng cái này. Cô là gì của cháu chứ ?
Thấy mình nói nhỡ miệng cô vội quay đầu đi che đi cái lúng túng của mình. Càng nghĩ lại thấy câu nói của mình ám muội quá. Hạnh lúng túng cầm bọc đồ đi nhanh vào trong.
– Để cô thử mặc
Mãi một lúc lâu sau cô mới đi ra. Mắt Tuấn sáng như đèn ô tô. Đập ngay vào là cái đùi trắng hồng của cô, cô có đôi chân thẳng và đẹp thật. « gái chân dài ». Chiếc áo phía trên lộ ra đôi vai nhỏ nhắn của cô cũng trắng không kém. Đúng là do cô suốt ngày ở trong nhà, chẳng ra ngoài bao giờ nên không bắt nắng, trắng là phải. Áo mà trắng, chân váy màu đỏ. Cô như đóa hoa bung cánh nở rực rỡ làm sáng trưng cả một góc.
Hạnh có chút bối rối, dù gì thì cô cũng chưa mặc bộ đồ dạng như thế này bao giờ. Nó hơi lộ liễu, ngực hơi thấp, chân váy lại hơi ngắn. Thi thoảng cô cũng nhìn thấy nhưng khi tự mình mặc cũng thấy không được tự nhiên. Nhưng bản tính phụ nữ yêu cái đẹp, cô thích thú đứng trước gương mà lắc qua lắc lại mãi. Nghĩ tới việc muốn người nào đó khen một tiếng, cô mới đi ra cho nó thưởng thức. Thấy miệng nó có dòng nước miếng chảy ra, cô mới sực tỉnh mà luống cuống.
Dù gì cũng lớn tuổi rồi nên cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
– Sao ?
– Đẹp !!!!!!!!!
Tuấn ngân lên, mắt không rời mà quét lên quét xuống vô số lần.
– Đẹp ! Cháu yêu cô !… À ý cháu là cô mặc bộ này đẹp lắm. Làm cháu cứ ngỡ như cô gái nào lạc tới đây vậy, đẹp hệt xẩy
Miệng mỉm cười mãn nguyện, cô ngồi xuống :
– Miệng cũng dẻo, dành để tán mấy cô gái mới lớn đi.
Tuấn ngồi cạnh mà suýt xoa mãi làm cô như lên mây. Từ 9 tuổi đến 90 tuổi, ai cũng thích được khen đẹp. Ngồi cạnh cô Tuấn giờ mới nhìn kĩ phía trên. Có lẽ ít mặc những đồ bộ như thế này hay sao mà cô quên chưa buộc cái dây trước ngực. Chiếc áo trên này mặc thì không mặc thêm đồ lót được nữa. Đủ mọi duyên cớ, đủ mọi trùng hợp mới khiến cho Tuấn được rửa mắt.
Một nửa hai quả đào sáng bóng lộ ra làm mắt nó cứ căng ra nhìn đến lúc mắt cay xè đi nó mới thu hồi thì lực. Cũng may nó không bị cô phát giác. Cô còn đang mải cười thỏa mãn trước nhưng lời tâng bốc của nó.
– Thôi. Xách cho cô cái thùng nước kia vào rồi về đi. Cô đóng cửa nghỉ chút.
– Dạ
Lúc quay ra, Tuấn chần chờ mãi rồi cũng tiếng gọi.
– Cô Hạnh ơi !
– Gì thế
Cô đang ở trong phòng, cứ ngỡ nó về rồi. Tuấn nghe tiếng cô trong phòng, lòng miêng man về cái khoảng trắng muốt kia mà mạnh dạn hẳn lê. Đường đột gõ cửa một cái rồi đi vào. Cô đang ngồi trên mép giường, là cái giường hôm nào đã từng phát sinh một hồi tai nạn. Tuấn bước đến ngồi cạnh.
Cô cũng không kịp phản ứng trước sự đường đột của nó, chỉ trừng mắt ngạc nhiên mà nhìn.
– Xin lỗi cô !
Tuấn cúi đầu thành khẩn, cô ngạc nhiên thêm mà hỏi
– Có chuyện gì nữa ?
– NGhĩ lại cháu thấy nãy mình.. mình… vô lại quá…
Cô còn chưa đi nghỉ, vốn đang định ngắm nghía chút nữa nên chưa thay đồ. Vẫn bộ đồ vừa rồi.
– Là chuyện gì nữa, nói đi xem nào. Ấp úng mãi vậy
– Bộ này, cái áo đó…
– Hử ?
Cô không nhìn lại mình mà nhìn thẳng vào nó, đợi nó nói hết. Tuấn chỉ vào :
– Cái dây này phải buộc lại, nếu không khẽ ngồi xuống là nó bung sang hai bên. Ban nãy…. Cô lộ ra, cháu chót nhìn mà không nhắc cô…
Giờ Hạnh mới cúi xuống. Đập vào mắt cô là một nửa đôi vú trắng muốt, cao ngất. Một nửa này thật hoàn mĩ, một vòng cung hoàn mỹ. Cô kinh hai vộ lấy tay che lại, liếc nhanh nó thấy nó cúi đầu không nhìn nữa. Cô cứ giữ như vậy nhìn chằm chằm vào nó như trách cứ. Nó thì cúi đầu không nhìn cô. Có lẽ cô đang giận.
Khuôn mặt cô đỏ bừng lên trông kiều diễm hết sức. Cô nhìn xuống nữa, khi ngồi xuống, chiếc chân váy bị kéo cao lên, chỉ còn cách chút nữa là cái nơi thầm kín cũng lộ ra. Kinh hãi qua đi, trong cô lại gợn lên nhiều làn sóng. Những kí ức về tai nạn nọ lại hiện về sống động mãnh liệt.
– Ban nãy cháu nhìn… thấy gì rồi ?
Cố bình tĩnh nhưng giọng cô không thể bình thường lại được, trong thanh âm còn có chút run rẩy làm nó tưởng cô giận.
– Không thấy gì hết, không thấy…
Tuấn vội phân bua. Nhìn cô không thấy mặt giận nó mới yên tâm. Nhẹ nhàng cô buống tay, hơi chống ra sau, miệng khẽ nở nụ cười thú vị :
– Vừa tỏ ra thành thật, giờ lại nói dối rồi. Nói vậy cô mới giận đó.
– Dạ !
Hai bên áo cô rủ xuống, theo dáng người nghiêng ra sao mà lộ ra nhiều hơn nữa. Chiếc cổ thiên nga thanh tú, vòng ngực trắng như sứ, và nửa đôi vú lại hiện ra. Lần này đôi vú được giải phóng sâu sắc hơn, nó nhìn kĩ còn thấy một phần cái quầng màu hồng nhạt nữa.
– Còn nói ! Vừa nãy thành thật nhận lỗi, giờ xem cháu kìa.
Tuấn một trận luống cuống mà xin lỗi liên tục nhưng mắt thì không nhịn được mà liếc tới liếc lui trông thật buồn cười.
– Cháu chẳng có thành ý xin lỗi nào cả. Miệng nói xin lỗi nhưng mắt lại nhìn
– Cháu… tại cô đẹp quá, cháu… cháu… không nhịn…
– Ài…. Thôi, thôi, đừng xin lỗi nữa đi. Cô cho nhìn đã một lần, sau không nhìn trộm nữa được không. Chứ miệng thì xin lỗi nhưng mắt cứ liếc trộm vậy chẳng ra sao nữa.
Tuấn mừng lắm dạ vâng liên tục. Cô túm lại, che đi cảnh xuân.
– Ra đóng cửa ngoài.
– Dạ
Rất nhanh Tuấn quay lại. Gõ cửa :
– Cháu vào được chưa ?
– Rồi.
Tuấn tiến tới ngồi sát cô hơn như muốn nhìn kĩ hơn nữa.