Tình - Yêu! (LL, MC, CTr, CCh, Loli) - Chương 3
Chương lành mạnh, nói trước tránh anh em thất vọng!
Chương 3: Tai nạn do rượu!
Căn phòng trống!
Sau những sự việc không như kịch bản vừa rồi, Tuấn mới tỉnh lại. Đầu tiên mà tự trách mình bệnh hoạn mà bị kích thích khi người yêu cùng thằng khác ân ái điên cuồng. Thứ hai là trách mình vô năng khi điên cuồng mà yêu người con gái như vậy. Thứ 3 là trách cái sự đời cay đắng. Nó đâu phải nghèo hèn lắm đâu, chẳng qua nó vốn cần kiệm thôi. Hương còn chưa từng hỏi đến gia cảnh nó cơ mà. Những lời trách móc theo ngón tay chỉ thẳng vào mặt nó, Tuấn như ngốc trệ. Nó có nói nó nghèo đâu? Tuấn chỉ nhớ duy nhất 1 câu “liệu anh có đủ để lo cho cuộc sống sau này của em?”. Tuấn tin là nếu nó năm nỉ, 1 chiếc xe vừa vừa sẽ có ngay.
Điều cuối cùng! Thật là vô năng! Thay vì “đánh ghen”, nó lại bị “ghen đánh” cho bần dập. Thằng chó chết kia sắp bắn thì bị nghẹn lại, bao nhiêu năng lượng nó dồn hết lên Tuấn. Thật thất bại, may mà Hương can. Cô trước khi dứt khoát dứt áo đi còn dữ lại cho nó chút mặt mũi…
Ra khỏi khách sạn! Những giọt nước từ trên trời thi thoảng rớt trúng nó. Những ánh mắt hướng vào nó như mĩa mai. Tuấn cũng chẳng còn tâm trạng mà để ý nữa. Lặng lẽ hướng về trước chìm vào dòng người thưa thớt, không mục đích. Tuấn thở một hơi dài bất lực, trong tâm anh vẫn còn hình bóng cô, dù sự thật tan nát đã trải ra trước mặt. Nhắm mắt, ngửa mặt lên trời, những giợt nước mát lạnh thay cho những dòng lệ thất tình của anh. Nhìn những đám mây nửa đen nửa xám, nhuộm cho bầu trời một mảnh u ám, Tuấn chợt liên tưởng tới bài hát mình từng nghe “quên- KV”.
Đạp mạnh cái cột đèn. Tuấn hùng hổ đi về phía cái quán nhỏ phía xa.
– Cho…. Đĩa nạm, chai rượu!
“Việc gì mà phải vác cái bộ dáng lôi thôi, nhếch nhác mà lên khắp đường, bày ra cái dáng khóc lóc mà than “thất tình”. Uống một chầu sau đó quene mẹ nó đi”
Cái quán này phục vụ ăn là chính nhưng nếu có khách gọi thì cũng có rượu.
Tâm lý thất tình bị Tuấn mạnh mẽ đề xuống, nó đề cao cái uất ức khi bị “ghen đánh”. Nhưng cái tuổi mới thích chuyển sang yêu này, cái tâm còn non dại dễ bị tổn thương, càng uống Tuấn càng đau. Ngực anh thắt lại, những nhịp tim như những tiếng trống dội vào ngực. Đau!
Một cô bé ôm cái cặp chạy từ trong nhà ra, lướt qua dáng vẻ của nó rồi xì mũi một cái.
“Mẹ nó, một con nhóc, ngực còn chưa nó mà dám coi thường tao?”.
Tuấn uống hết 1 chai! Hình như là thế. Hình như nó ngủ luôn ở nhà vệ sinh của người ta nữa.
Trong cơn mê man, Tuấn mơ một giấc mơ thật sáng khoái. Lòng nó điên cuồng mà cười vang. Nó đã điên cuồng mà chơi Hương, chơi như cưỡng hiếp cô. Nhìn những giọt nướt mắt của cô Tuấn càng khoái trí.
“Bố thì cho mày loạt đạn này con đĩ, mày thèm lắm đúng khống? Hay mày chê tao nghèo? Nói cho mày biết, 1 chiếc xe thôi mà, tao chỉ cần cố xin, 1 chiếc xe thôi mà, có gì ghê gớm. Mọi ngày tao chi xài tiết kiệm, đâu phải tao nghèo?”.
Tuấn nhắm mắt thiếp đi rất lâu với nụ cười đắc thắng còn đọng mãi trên khuôn mặt nhếch nhác của anh.
…
Tuấn lắc lắc cái đầu, lần đầu uống rượu nên say nhanh quá. Người nặng chịch, nó chẳng muốn di chuyển tí nào, miệng thì lúc nào cũng muốn ói…
– Dậy nhanh rồi về đi!
“hử?”
Cái quần nó mất tiêu, người còn mỗi áo?
“trời! Vậy nãy không phải mơ?”
Người phụ nữ kia… là cô chủ quán. Vậy ban nãy những hành động của nó là hướng vào cô. Và… Nó không dám nghĩ tiếp nữa. Việc bây giờ là phải đối diện với cô. Nhanh chóng chỉnh chu lại, Tuấn cố gắng bình tĩnh, bày ra bộ dạng mà nó cho là hợp lý nhất lúc này.
– Xin lỗi cô! Sau rượu, cháu không làm chủ được… ban nãy có chót dại mà làm gì… mạo phạm cô, mong cô…
Lén hướng mắt lên. Cô vẫn bình tĩnh nhìn nó làm chò, không có bất kì phản ứng nào. Tuấn định suy nghĩ làm sao đó hướng tới cô những điều thành khẩn nhất nhưng cô đã lạnh lùng mà cắt ngang.
– Cậu và tôi không có bất kì chuyện gì hết. Con gái tôi sắp về, cậu nhanh chóng đi về đi
Giọng cô lớn mà rõ ràng, không cho nó bất kì cơ hội biện giải nào. Lòng nó cứ thấp thỏm không yên. Tuấn ngập ngừng muốn nói ra những lời ăn năn nữa nhưng nhìn cô cau mày lạnh giá nhìn thẳng vào nó, ý không còn kiên nhẫn thì nuốt lại. Trước khi ra khỏi phòng, nó không quên đứng ngoài xả ra một loại những lời mà nó nghĩ là hợp lý. Đáp lại nó là:
– Nhanh đi đi, tôi nhắc lại là nãy giờ giữa cậu và tôi không có bất kì cái gì. Nhớ chưa? Nếu cậu không nhớ thì tôi sẽ nhớ. Đến lúc đó cậu đừng hối hận…
Tuấn lùi một bước rồi vắt chân lên chạy. Cái đầu còn liêng biêng của nó khiến cho những bước chân vào vượt thế kỉ mới của nó cứ siêu vẹo, may mà không bị cái gì tông vào.
Hạnh cố dựng nốt cái nét lạnh giá đến khi bóng nó khuất thì vộ đóng mạnh cánh cửa. Dựa lựng vào cửa, cô muốn cái sự cố kia vĩnh viễn lùi xa phía sau lưng mình.
Đôi núi vẫn chưa được núp vào chiếc áo lót theo hơi thở của cô mà phập phồng dữ dội. Hạnh cắn chặt môi. Khuôn mặt vẫn chưa lui nét kiều diễn dần hiện những đường sóng, những giọt lệ như đập chứa được tháo cống mà tuôn ra như dòng lũ. Cô ngồi xụp xuống, bưng mặt.
Cuộc đời cô đủ thảm. Lần thứ 2 khi quan hệ với “đàn ông” vẫn là bị cưỡng hiếp!
Lau đi những dòng nước uất ức, cô mệt mỏi đi lại giường mà nhẹ thả người xuống. Cô dạng thẳng cẳng, căng mắt nhìn trần nhà. Lần thứ 2, việc sẽ qua đi giống như với lần đầu. Chỉ khác là chắc chắn sẽ không có thứ kết tinh nào được sản sinh ra.
Vốn dĩ tính cách cô mạnh mẽ, nên rất nhanh cô đã ổn định được cảm xúc. Cuối cùng cho sự việc vừa rồi chỉ là một tiếng thở dài chán nản.
“số mình chẳng ra sao cả”
Nằm một mình, tâm hồn cô thả vu vơ. Bất chợt trong phút giây chợt hiện về cái cảnh xuồng xã kia, Hạnh chợt thấy ngứa ngáy như có cái gì chảy ra. Cô Cúi đầu nhìn cái mu hơi vồng lên. Kéo chiếc quần thoát ra, bên trong cô vẫn chưa mặc gì. Nhìn cái mu nổi cao thật bắt mắt, thật kì dị. Đã vậy còn chẳng có một cọng lông nào.
“có lẽ số của mình?”
Car cuộc đời cô đều bị cô đổ lỗi cho cái điểm kì dị của mình. Một sự mê tín càng ngày càng tô đậm hơn. Từ xưa đến nay, tướng Bạch Hổ sẽ đem vận rủi đến cho người đàn ông. Cũng vì vậy, cô cam chịu cảnh đìu hui trống vắng bao nhiêu năm nay. Cô thấy rõ ràng không phải đem vận rủi đến cho người đàn ông mà là vận rủi cho cô thì có.
Lại nghĩ đến cảm giác đau, thốn ban nãy tim cô đập thình thịch. Chính tại khi đó, cô đã giằng co với nó đến khi nó đâm một phát vào cô. Đau lắm! Nhưng là cái đau của miền cực lạc. Cùng với cái đau, rồi sau đó cái thốn đó là một miền cực lạc với cô.
“Thật là sướng lắm, ông trời ơi!”
Chỉ ngay sau khi thằng nhóc đâm vào, cô đã dạng to ra để tiếp nó. Và yên ổn mà tiếp nó nguyên cả tiếng đồng hồ. Nó đã cho cô hết sung sướng này đến khoái lạc kia. Trong một tiếng, cô rã rời, đến cái ngón tay cũng lười động nữa. Trong đầu cô chỉ còn mỗi suy nghĩ “thật là sướng quá!”.
Khẽ đưa tay xuống ấn nhẹ vào, cô phải nhăn mặt mà cong người lại. Nó lợi hại quá, giờ chỉ chút va chạn tới là rát tới thấu tim.
Nghĩ tới đứa con gái nhỏ cô vội ngồi dậy thu dọn phòng rồi nhanh chạy đi tắm. Ban nãy khi nó về, cô vội chạy ra sai nó đi mua chút đồ. Không thể để nó thấy cảnh này được. Tắm xong mà con chưa về, cô thầm thở phào một cái. Thầm nghĩ mọi chuyện đã được thu xếp tối
Con bé Linh đang ở tuổi dậy thì, nếu nó chứng kiến cảnh này thì thật tai họa. Tâm lý nó sẽ bị ám ảnh thật lớn.
…
Về tới nhà, Tuấn đã bình phục. Cái “tai nạn” kia đã dần bị nỗi bi thương do thất tình chiếm cứ. Lại nghĩ tới mẹ, Tuấn chợt thấy thương mẹ quá. Ba đã có dì rồi, mẹ cũng như mình vậy, thậm chí còn hơn nữa. Bao năm nay thi thoảng ba lại tới nhưng ba đã là của người khác.
Chạy một mạch lên tầng, bỏ mấy anh em nhân viên ngơ ngác nhìn. Vừa thấy mẹ trong bếp Tuấn vọt tới, không một lời mà ôm chặt lấy mẹ làm Mai luống cuống một trận. Lại ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, định la trách nó nhưng thấy nó òa khóc lòng cô lại mềm nhũn lại.
– Sao rồi? Để mẹ đoán nhé. Thất tình à?
Tuấn gào lớn hơn, cánh tay khỏe khoắn chẳng hợp gì với tiếng khóc của nó lại càng ôm chặt lấy mẹ.
– Con thương mẹ quá mẹ ơi! Hu hu…..
Cả tối Tuấn không học hành gì. Mà có học cũng chẳng vào. Thất tình ở tuổi mới biết yêu có một cái đau khó nói lên lời, nó không tĩnh lạng thâm trầm như người trưởng thành. Hành động của nó nói lên một điều: nó còn cách “trưởng thành” một đoạn xa. Mai cũng không tập trung công việc nữa, cô xuống thu xếp cho nhân viên nghỉ sớm mà lên với con. Nghĩ tới việc con thất tình mà cô thầm bật cười. Cái tuổi này của nó cũng thật buồn cười quá. Không chắc buồn được mấy ngày nữa, không biết chừng mai nó lại dính tới con bé nào khác cũng nên.
Ngồi sofa ôm con, nghe nó dãi bày những sự tình của tuổi tình yêu mới lớn cô cũng thầm xót xa cho cuộc lương duyên của mình. Nam đã lấy Hoa, tuy nhiên cô biết ông vẫn yêu cô. Nhưng cô đâu có chấp nhận được việc đó. Dù Nam thi thoảng vẫn tới nhưng…
Tuấn đúng là thành thật với mẹ. Từ khi đẻ ra đến giờ, chưa có gì là nó chưa kể với mẹ cả. Mai cũng âm thầm kinh hải về lối sống của lứa trẻ hiện giờ, thầm nghĩ phải tăng cường bồi dưỡng về giới tính cho nó không thì đùng một cái người ta vác bụng tới thì toi.
Đến đoạn về cô Hạnh, Tuấn ngập ngùng mãi rồi cũng nói ra, kết quả làm Mai nhảy dựng lên. Thương con, cô đẩy nó ra mà đi qua đi lại suy tính mãi. Người ta mà kiện thì thôi rồi. Tuấn vội kể về thái độ của cô Hạnh về sau làm Mai thở hết ra sự kinh hãi ban nãy. Cô dặn con phải đối mặt với người ta như thế nào cho đúng, nếu sự việc lớn lên cô sẽ phải đứng ra nói chuyện. Dù nó chưa 18 nhưng nếu người ta kiện thì đúng thật là hỏng hết.
…
Một tuần yên lặng học tập, dù gì cũng không cùng lớp, Tuấn nhanh chóng phục hồi cảm xúc. Còn vài tháng nữa là nó sẽ phải đưa ra lựa chọn một con đường cho tương lai, y theo mẹ dặn, nó cũng phải cố gắng giành giật thời gian.
Siêu thị ở nhà bận rộn nên mẹ không có thời gian nấu bữa trưa cho nó nên sau khi tan học thì nó cà lơ phất phơ tới chiều. Bước chân của nó chợt đến gần cái quán ăn của cái tai nạn kia. Do dự lúc lâu nó quyết định ưỡn ngực bước tới.
Cô bé con cô chủ nhanh nhảu kêu nó dùng gì và rất nhanh suất ăn của nó được đưa lên. Ngồi ăn mà mắt nó thi thoảng liếc nhanh về phái quầy bếp. Hôm nay nó quyết đối mặt.
Quán vãn, khách tan, cô bé nhỏ lấy túi xách chạy đi, có lẽ là đến trường. Tuấn rón rén tới quầy, một lần nữa bày ra bộ mặt dũng cảm đối diện rồi đưa ra những lời ăn năn. Cô coi như không nhìn thấy nó là bắt đầu dọn dẹp. Sáng ý rất nhanh đến, Tuấn nhanh nhẹn phụ cô dọn dẹp, quét tước. Cô nhìn cũng chẳng để ý, mặc kệ nó nhảy nhót.
Hai người ngồi xuống, cô kéo chiếc khăn chùm lên mái tóc xuống lau qua mặt.
– Một lần nữa, cho cháu xin lỗi cô. Cháu không phải đứa hư hỏng, thật sự hôm đó cháu gặp chuyện buồn nên mượn rượu giải sầu. Thật là quá say, sau khi tỉnh lại, cháu rất khổ tâm. Chỉ vì chuyện của mình mà kéo cô khổ sở lây. Nói thật với cô, đây là lần đầu tiên cháu uống rượu.
– Rồi sao?
– Mặc dù cô vị tha nhưng trong lòng cháu không thể nào yên bình được. Vì cháu mà cô… Cháu thấy mình nên đối diện với cô….
– Tôi nói, tôi không muốn nhắc lại. Tôi coi như giữa cậu và tôi không xảy ra bất kì cái gì? Sao cậu cứ giằng co mãi vậy?
Cô lớn giọng là nó co rúm lại. Thấy nó có lòng cô cũng không muốn tính toán với nó, dù gì cô cũng mang số khổ.
– Cô không được nói chuyện này với bất kì ai, nghe chưa?
– Dạ, vâng!
Hai người hết lời. Một lúc, Tuấn phá tan bầu không khí khiến số phận hai người sau này sẽ cùng ngã sang một lối khác:
– Nhà cô…. Không có…?
Nhắc tới làm cô ỉu xìu xuống. Có lẽ đã từng có sự gắn kết trước đó, cô đã giãi bày cho nó cái hoàn cảnh của cô. Cô không ngại nói về quá khứ và cuộc đời của mình. Về Tuấn, ngoài cảm khái về số phận của cô thì nó chỉ nghe được mỗi một câu “cô không có chồng”.
NGhĩ tới việc đã từng lằm việc kia với cô, ánh mắt Tuấn hướng về cô kĩ hơn. Cô trông cũng khá đoan trang, có lẽ ít ra ngoài nên cô rất trắng, khá trẻ trung, trẻ hơn mẹ nữa. Số thế nào, nó chợt phát hiện chiếc cúc thứ hai của cô bung ra. Một ít cảnh xuân khó kiếm trên người cô hiện ra. Chiếc áo lót không che hết được quả núi trắng muốt của cô làm Tuấn không nhịn được mà nhìn mấy lần. Ho khan mấy tiếng, Tuấn thành thật mà nói nhỏ:
– Cô Hạnh! Áo cô….
Hạnh liếc nhanh:
– Có gì?
– Cái cúc nó bung
Hạnh cúi xuống, nhìn cái cúc mà lòng chợt vu vơ. Đầu cô lập lèo cái hình ảnh nó điên cuồng dập xuống. Cô cúi xuống làm cái khoảng không hở ra lớn hơn nữa. Nhưng sao cô không nhanh chóng, hay luống cuống mà che nhanh lại? Mặc kệ, Tuấn cũng không quên mà giật lấy những hình ảnh tươi mát này.
Cô liếc nhìn cái mặt thộn ra với cái mắt trố tròn, bên mép còn như chảy ra hàng nước miếng của nó mà ung dung cài lại.
– Cô thấy hình như ban nãy cháu xin lỗi không có chút thành ý nào.
Tuấn vội giật mình
– Không.. không… là cháu… à….. Tại cháu thấy cô đẹp, đúng ! Ai bảo cô đẹp làm gì, câu xấu thì cháu thèm vào nhìn
– Cô già rồi, không phải đám nít ranh đâu.
– Không già, không già. Trẻ lắm….
Tuấn nhìn thẳng vào cô làm cô không thấy tự nhiên phải vờ lau mặt mà quay đi.
– Cô Hạnh à ! Cô đẹp quá !
Hạnh quay mặt đi rồi, cô hơi luống cuống trước lời khen của nó. Cô đứng dậy đi vào :
– Xách cho cô cái thùng nước kia vào đây.
Nhìn cái dáng đi uyển chuyển như rắn nước của cô, Tuấn đã siêu lòng rồi. Cái eo nhỏ làm trụ cho bờ mông căng mọng mà cong ưỡn ra sau của cô lắc lư làm nó thấy như mình cũng lắc lư theo.
Trước khi ra về, cô Hạnh nói :
– Từ sau đừng tới nữa, cô không muốn thấy cháu. Cứ thấy cháu cô lại nghĩ tới cái chuyện kia
Tuấn thành thật vâng dạ nhưng từ đó, quán ăn của cô đã có thêm vị khách quen kiêm chân dọn dẹp. Cách ngày Tuấn lại tới ăn trưa rồi ở đến khi khách hết thì tự giác đứng dậy dọn dẹp cho cô. Mấy lần đầu, Hạnh bày ra vẻ lạnh lùng rồi buông ra câu « lần sau đừng tới » với cái lý do « trông thấy nó lại nghĩ tới sự việc lần trước ». Tuấn lần nào cũng dạ, vâng rồi cách hôm hoặc vài hôm lại tới. Lòng Hạnh cũng thở dài bất lực.
Việc cô nói là thật. Cứ lần nào trông thấy nó lòng cô lại trăm mối ngổn ngang. Cái tuổi của cô, cái việc kia nó day dứt lắm. Lần nào nó đến rồi quện quanh mãi làm người cô khó chịu lắm. Cô đành làm mặt lạnh tanh với nó, từ đó cũng chẳng nói với nó câu nào, coi nó như không khí.
Với Tuấn, nó mê cái vẻ đẹp thành thục của cô rồi. Lần nào cũng đợi cái dáng uyển chuyển với cái eo nhỏ, cái mông căng tròn vểnh cao của cô lắc lư đi vào trong nhà nó mới mãn nguyện mà ra về.
Với cô thì vẫn vậy, mà với cô bé Linh thì từ là người xa lại mà dần giờ đã thân quen. Nói quá thì thân như anh trai rồi. Cô bé Linh đã 14, năm nay lớp 8 rồi, năm sau là lớp 9. Một bộ dáng như chú chim sẻ bay qua bay lại, ríu rít bên nó. Lắm khi đang bận khách mà nó bỏ lại mà chạy vào nhà lấy một bài toán hay bài tập nào đó mà đưa cho Tuấn giảng giải.
– Chết, mải nói, chết muộn rồi !
Linh như con thỏ với chú sư tử sau lưng mà chạy vào tắm rửa thay đồ đi học.
– Anh có xe, để anh trở đi
– Trở em đi rồi về đây cô có chuyện cần nói với cháu.
Lần đầu tiên sau nhiều ngày cô mở miệng với nó. Tuấn mừng rỡ vâng dạ. Rồi lao đi.