Tình Tội Lỗi - Phần 7
Bước ra khỏi phòng thi, Thịnh vừa hoàn thành môn cuối cùng của kỳ thi chuyển cấp. Ròng rã gần cả năm chỉ để chờ đợi ngày hôm nay. Qua được một ải thi cử, nó ngước mặt lên trời, hai tay vươn vai một cách sảng khoái nhất. Bây giờ tận trung toàn lực cho kỳ thi Đại học với tỷ lệ chọi khá cao ở những trường mà nó đăng ký thi. Bách Khoa, Tài Chính Kế Toán, Kiến Trúc, toàn những trường danh tiếng. Học sinh khắp cả nước, nói đúng là học sinh tại tỉnh từ miền Trung đổ vào đều ước ao bước chân vào giảng đường của những ngôi trường đó.
Trước nay nó không có thói quen dò lại bài làm lần cuối cùng trước khi nội bài cho giám thị canh thi. May mắn làm sao vừa rồi nó cầm bài dò lại cẩn thận. Nhờ vậy nó đã phát hiện tất cẩu thả suýt làm hại chính bản thân nó. Đạp thả chậm rãi theo con đường lớn nhiều xe cộ qua lại. Vì số báo danh của nó theo tên là “T”, khác địa điểm thi khi tên thằng Điền là chữ”Đ”. Một thằng theo danh sách lớp ở gần đầu bảng, còn nó gần cuối bảng. Những tà áo trắng túa ra mọi ngõ ngách như những cánh bướm trắng bay rợp cả bầu trời.
Đang nằm chèo queo một mình trên căn gác, tiếng í ới của Điền vọng vào tai nó.
– Thịnh ơi!
Chồm đầu ra ban công, gương mặt nó ể oải nhìn thằng bạn.
– Gì vậy?
– Đi uống cà phê, thi cử xong rồi phải thư giãn đầu óc chứ mày!
Mặc vội cái áo thun, Thịnh leo xuống gác rồi lên xe theo Điền ghé qua quán Gió.
– Ẻm đâu rồi?
– Ai?
– Ai nữa, em Ly “điệu” bồ mày đâu?
– Nó làm bài không được, chiều giờ cái mặt một đống như cái mâm. Nản!
– Phải an ủi động viên người yêu chớ ta? Ở đó mà mâm với mẹt.
– Hôm nay làm chuyên gia tư vấn tình yêu nữa hả ta? Ghê thiệt nha. Tao không ngờ, tưởng mày chỉ biết có “cô giáo Thảo”.
Cái mặt kênh kênh rất đáng ghét của Điền, nhưng vẫn có gì đó hài hước làm nó bật cười.
– Mày đừng xem mặt mà bắt hình dong nha. Tưởng có một mình mày biết yêu thôi hả?
– Ủa này, mày đang yêu? Đứa nào dzậy, kể tao nghe coi? Bạn bè mà giấu diếm cái gì không biết nữa.
Mọi nơi đều nóng bức, nhưng riêng quán Gió thì luôn suốt ngày tháng. Đây là điểm tụ tập hẹn hò của đám học sinh cỡ như nó luôn cả cái đám choai choai bây giờ cũng hay kéo đến. Tụi nó thường tụm lại rồi chơi đánh bài, ồn ào đến phát bực.
– Ừm đúng là tao đang yêu, nhưng yêu… đơn phương.
– Tao tưởng mày với em Phương yêu nhau chứ. Đứa nào, tao có biết không?
– Chắc mày không biết đâu. Hiện giờ tao không thể tiết lộ gì hơn nữa được đâu.
– Cái thằng… thôi kệ mày. Cần “quân sư” thì nhớ tao không bỏ rơi bạn bè, nhất là mày nha Thịnh.
Kết quả học kỳ hai năm đó, Phương đạt được “Học sinh Tiên tiến”. Đó là thành tích ngoài mong đợi của bản thân cô bé, cũng như chính cô Chinh. Đóng góp vào thành công này, công lao của Thịnh không hề nhỏ chút nào. Ngoài việc giảng giải cho Phương về bộ môn Toán, nó còn hướng dẫn thêm hai môn Lý và Hóa đều là những môn cô bé cũng bị đuối sức. Cách giải bài vừa dễ hiểu lại vừa tận tình, Phương đã học hành tiếp thu tốt. Cũng chính nhờ việc kèm cặp cho cô bé mỗi khi nó rảnh rỗi, tạo thêm sự gần gũi thân thiết giữa hai đứa. Riêng Phương, cô bé dần có cảm tình với anh chàng đang cùng gia đình ở thuê trọ trong nhà của mẹ mình. Tình cảm đầu đời đẹp lung linh như giọt sương mai ban đọng trên mấy chiếc lá non của những cành hoa trồng trước hiên nhà.
Những ăn vặt thông thường của những đứa học trò cũng không phong phú gì nhiều. Cũng là phá lấu, cocktail, chè, kem lý hay gỏi khô bò đều là những món yêu thích và luôn thu hút được các cô các cậu học sinh sau giờ tan trường. Lần nào ăn hàng ở ngoài về, Phương cũng đều luôn phần về “tặng” cho “anh thầy” dễ thương của mình. Nhiều khi Thịnh cũng ngại, nhưng không thể chối từ lòng tốt của cô bé khi nhìn thấy gương mặt hay dỗi hờn pha lẫn chút lém lỉnh duyên dáng.
– Anh bỏ công sức ra giảng bài cho em, chẳng lẽ chỉ có chút xíu “quà mọn” của em như vậy mà anh… chê phải hôn?
– Anh không có chê à nghen. Vì em cứ cho anh ăn hoài, anh sợ… mình sẽ mập ú như con mèo Đô – rê – môn à.
– Hổng đâu! Em thích mèo Đô – rê – môn mà, nhưng em có thấy anh mập lên chút nào đâu hén.
Phương phụng phịu rất đáng yêu, làm cho nó bối rối miệng lưỡi.
– Anh dzậy mà không mập nữa sao? Tăng 2 – 3 ký lô rồi đó.
– Anh mà không ăn… thì em giận anh… luôn cả tháng…
– Thôi tự nhiên sao giận anh vô duyên cớ vậy nhỏ?
– Nữa, người ta sắp lên lớp 11 rồi mà cứ nhỏ nhỏ là sao? Hay là để em nói mẹ em gửi “học phí” dạy kèm cho anh hén?
– Ê, không được nói tầm bậy như vậy chứ. Đừng có kêu mẹ em làm vậy nha Phương. Em như em gái anh sao lại học phí học phiếc gì hả em?
Thịnh không hề để ý nét mặt xị xuống của cô bé. Tình cảm Phương dành cho nó bấy lâu nay không có phải tình cảm của anh em chứ. Mặc dù buồn nhưng chẳng biết nói làm sao được lòng mình cho Thịnh hiểu. Đôi mắt long lanh như muốn khóc, rồi bất chợt cô bé dẫu đôi môi cong vút nguýt nó.
– Không học phí thì… nhận đồ “dân dã” của em nha!
– Được rồi, được rồi. Anh chịu thành mèo Đô – rê – môn được chưa?
– Hihi… em sẽ là em mèo Mimi để chơi với anh mèo Đô – rê – mon.
– Bé mèo!
– Anh nha, lúc nào cũng chọc em mới chịu được ha.
Tình hình buôn bán của ba mẹ Thịnh được hanh thông, đắt khách đến mua quần áo. Lượng quần áo được tuyển dụng nước nhất đã mang lại nét nổi trội ở gian hàng của gia đình nó so với các gian hàng khác kề bên. Không chỉ lấy từ một nguồn hàng duy nhất, mà bây giờ ba mẹ nó đã có những mối cung cấp tốt hơn, chất lượng hơn cho dù có cao giá hơn ít nhiều.
Nhưng với mặt hàng quần áo si – đa này, tính “độc đáo” luôn là tiêu chí hàng đầu của những người khách “sộp” yêu thích nét cá tính riêng của mình khi diện trên người những bộ đồ “chất như nước cất”. Có những ngành nghề ban đầu chỉ mang tính tạm bợ, là “miếng cơm manh áo”, nhưng gặp “thiên thời, địa lợi, nhân hòa” thì có thể phát đạt vượt trội như “diều gặp gió”. Nó cũng vui lây cùng khi ba mẹ nó buôn may bán đắt. Không khí gia đình cũng càng vui vẻ, ba và mẹ cũng không còn chạy vạy khốn đốn khi thuở ban đầu vừa dọn về ở trên căn gác của gia đình cô Chinh.
Khi nhận được thông tin có nguồn hàng đẹp mới về, ba mẹ nó vội vàng thu xếp để chiều chạy lên tuyển chọn kẻo người khác tranh phần trước tiên. Mẹ nó chỉ kịp chạy về nhà gặp cô Chinh để nói lời xin lỗi vì tối nay không thể ăn bữa cơm thân mật với cô được.
– Chị Chinh thông cảm cho vợ chồng em nghen. Tụi em phải đi lấy hàng liền bây giờ luôn, không ngồi ăn được cùng với chị và hai cháu em cũng áy náy lắm. Cho em gửi lời chúc mừng bé Phương, nhà em có một quà nhỏ của cháu.
– Trời ơi, sao hai vợ chồng khách sao dữ vậy. Mình như chị em trong nhà mà bày vẽ quà cáp gì nữa. Lần này thôi chứ mai mốt làm vậy nữa là tui giận đó nghen.
– Dạ coi như tụi em vui với chị và mấy cháu thôi mà. Chị nghen?
Hai bà mẹ lại cười thân tình với nhau. Mặc dù chỉ có hai gia đình, coi như là 3 người lớn, 2 đứa tuổi thanh thiếu niên nó và Phương và 2 đứa nhỏ, mà cô Chinh làm bữa ăn thịnh soạn. Xôi gấc, chả giò chiên, mì xào bò, gà xé phanh bóp gỏi và cà ri gà ăn với bánh mì. Cô đã để phần lại cho ba mẹ nó đầy đủ cả các món không thiếu thứ gì.
Lần đầu tiên Thịnh với em gái ngồi ăn cùng cô Chinh, Phương và em gái Phương. Nó thầm để ý thấy hôm nay cô rất đẹp. Cô mặc cái đầm vải bông màu xanh tím nhã nhặn hơi ôm phần thắt lưng một chút và dài gần đến đầu gối, vừa đủ để che bớt vòng eo không được suông thon lắm của cô. Ngược lại phía trên ôm sát bộ ngực căng đầy gợi cảm của cô.
Vẫn màu son môi đỏ tươi càng làm cho cô thêm quyến rũ cùng mùi nước hoa mà nó đã say mê. Ánh mắt cô hình như đa tình hơn với cách kẻ mắt cũng duyên dáng. Trong suốt bữa ăn lại được ngồi đối diện với cô, nó phải cố giữ bình tĩnh để không phát ra những tia nhìn như mê mẩn cô. Thỉnh thoảng Thịnh cười nói quay lại Phương nhưng cũng lâu lâu quăng về phía một ánh nhìn vụng dại.
– Anh đi với tụi em đi. Tối nay ngoài ngoài nhà văn hóa có chiếu phim gì đó của Mỹ nghe nói hay lắm.
– Thôi ba chị em đi coi đi, anh ăn no quá nè. Đồ ăn mẹ em nấu ngon quá anh ăn gì đi hết nổi luôn rồi.
– Ngon thiệt hả anh? Có công của em phụ cùng với mẹ nữa đó nghen.
– Ngon thiệt mà.
Vừa nói Thịnh vừa đưa tay lên xoa xoa cái bụng “óc nốc” của nó cho Phương thấy.
– Đó thấy chưa, bụng anh giờ gần giống bụng bầu rồi. Với lại anh ôn bài còn mấy ngày nữa thi Đại học nữa mà. Mai mốt anh… bù lại cho.
– Thôi tạm thời em… ghi sổ cho anh nợ lại đó.
Cuối cùng Phương, em gái Phương và em gái Thịnh cả ba cô gái dắt nhau ra rạp phim ở nhà văn hóa sát bên chợ để xem phim. Ba chị em vừa đi khuất, nó đóng cửa rào rồi đi lên gác.
– Thịnh ơi!
– Dạ!
– Con giúp cô đem mấy dĩa đồ ăn cô để phần cho ba mẹ con với.
Một dĩa xôi gấc, một dĩa chả giò, một dĩa mì xào bò, một dĩa gỏi gà rồi một tô cà ri gà với hai ổ bánh mì.
– Bánh mì này chắc khi nào ba mẹ con về thì nướng sơ lại ha Thịnh. Mỗi lần đi lấy hàng vậy có lâu không con?
– Con thấy có khi mất cả buổi luôn đó cô. Nếu đi như khi nãy chắc tới khuya mới ba mẹ con mới về tới nhà.
Cô cùng nó bưng đồ ăn lên gác, nó để trên bàn rồi đậy lồng bàn lại cẩn thận. Đi gần bên cô, mùi hương quyến rũ của cô khiến nó phấn khích vô cùng. Nó mang đồ ăn lên trước, cô đi theo sau mà nó suýt vấp cầu thang đôi lần. Cảm giác vụng về của nó cũng chẳng thể qua mắt được một người đàn bà trải nghiệm cuộc đời nhiều như cô.
– Con đem chai nước cam này luôn nha.
– Con xin phép thay mặt ba mẹ con, cảm ơn cô. Đồ ăn hôm nay cô nấu ngon quá.
– Vậy hả con? Nếu ngon vậy thì thỉnh thoảng cô nấu nữa, chịu không?
– Dạ, thôi được rồi cô. Mỗi lần nấu con thấy… cô vất vả chuẩn bị mệt quá chừng.
– Con khách sáo như vậy là cô không thích đâu đó. Người cảm ơn phải là cô, con bỏ công kèm bài vở cho bé Phương như vậy mới mất công nhiều của con mà Thịnh.
– Dạ không có gì đâu cô. Mấy môn đó cũng là sở trường của con, với lại con hướng dẫn cho em như em út trong nhà thôi mà cô.
– Năm nay con phải thi đủ thứ mà bỏ thời giờ dạy cho bé Phương, thật sự cô với em nó phải cảm ơn con không hết nữa đó.
– Dạ con… thu xếp thời gian được mà.
– Ừ sắp tới đây con thi trường nào hả Thịnh?
Cô Chinh trò chuyện vui vẻ với nó, nên nó cũng dần thấy thoải mái hơn. Nhưng với một người mà mình đã có tình ý thì cũng không hoàn toàn ở trạng thái tự nhiên lắm, Thịnh phải cố làm dịu ánh mắt hừng hực như lửa khi nhìn gương mặt gợi tình của cô.
– Dạ con thi 3 trường.
– Ba trường luôn hả con? Bé Phương không biết mai mốt có thi đậu được một trường hay không nữa.
– Dạ con thi Bách Khoa, Kiến trúc với Tài chính Kế toán.
– Ồ toàn trường nổi tiếng ha.
– Dạ tại con thích mấy ngành học đó.
Thịnh vừa bắt đầu thao thao thì đột nhiên nó nhìn thấy cô đang ngồi bắt chéo chân liền đổi qua chân khác. Khi chân này hạ xuống để chân kia đưa lên, nó kịp nhìn thấy sâu bên trong cái đầm cô đang mặc. Ở điểm giao nhau của cặp đùi cô xuất hiện một khoảng không đen tuyền. Nét mặt nó đỏ au lên, cố giấu sự ngại ngùng nên nó cúi gằm xuống nên không thể thấy được một nụ cười mỉm của cô Chinh vừa vụt qua.
– Thịnh thấy sao?
– Dạ?
Nó vẫn chưa hiểu ý cô hỏi.
– Thịnh thích màu gì?
– Con thích mấy màu nổi bật, như đỏ, cam, xanh ngọc…
– Còn màu đen với trắng hổng có thích hả?
– Dạ hai màu đó thông dụng mà cô.
– Sao hôm đó Thịnh lại chọn cái màu đen với cái màu trắng?
Đến lúc này nó mới tỉnh ngộ được, cô đang muốn ám chỉ đến việc nó đã lấy trộm quần lót đen và áo ngực trắng của cô. Nó trầm ngâm không biết nên phải ứng phó làm sao trong tình cảnh này.
– Dạ, ý cô là…
Giọng Thịnh hơi run, vẻ mặt nó cũng nhợt nhạt đi. Trái ngược hoàn toàn với nó, cô Chinh rất bình thản tiếp tục ra đòn tấn công. Như trên võ đài đánh bốc, cô liên tục ra những cú knockout này hạ gục đối thủ vì choáng váng, không kịp phòng thủ hay phản đòn.
– Thịnh chắc phải thích hai cái đó lắm phải không? Lấy trộm… đồ lót của phụ nữ là việc làm xấu xí lắm biết không? Nếu mọi người biết được thì làm sao?
Nó líu lưỡi, miệng muốn mở ra nhưng chẳng thể thốt nên một lời nào được nữa. Bây giờ nó như một phạm nhân đang bị đưa ra xét xử với những chứng cứ không còn có thể chối cãi. Gục mặt xuống nhìn bàn chân, mặt mày nó đã chuyển sang trắng bạch.
Bên dưới sàn nhà hiện tại không phải chỉ có hai bàn chân của nó, đã xuất hiện thêm hai bàn chân nhỏ nhắn hơn nằm gần bên. Mùi hương nước hoa đầy cám dỗ len lỏi vào sâu trong khứu giác của Thịnh, cô Chinh đã bước qua ghế sa lông ngồi sát bên nó. Một tiếng gọi nghe như xa văng vẳng mà cũng thật gần kề.
– Thịnh ơi!
Hơi thở cô thơm ngọt và nóng bỏng phả lên mang tai và trên má nó. Thịnh như bềnh bồng trên chiếc phao trong làn sóng biển, tâm trí nó hoàn toàn chao đảo và hệt một kẻ mộng du bước đi không tự chủ, nó đáp lời cô với giọng lí nhí.
– Dạ!
– Lấy rồi giờ nhớ giữ cẩn thận nha. Cô… cho Thịnh làm kỷ niệm luôn đó.
Sức quyến rũ của cô chuyển sang bàn tay mềm mại đang đặt lên đùi nó mà vuốt nhè nhẹ. Cơ thể Thịnh từ lạnh rung đang ấm dần lên từ nơi bắp đùi lan đến bộ phận gần đó nhất, vùng hạ bộ và con cu. Mặt hơi liếc nghiêng về bên cô Chinh đang ngồi, từ vị trí đó nó nhìn thấy khe vú cô lấp ló trong cổ áo đầm hơi rộng. Gò má cô tựa sát mặt nó, che mất tầm nhìn xuống vú, rồi phớt nhẹ làn môi đi lướt qua mặt Thịnh đầy si dại.
Môi nó bỗng trở nên ướt át vì đôi môi gợi cảm của cô vừa chạm vào. Trong đời, đây là nụ hôn ngọt ngào nhất mà nó được đón nhận. Môi cô hối hả ngậm môi nó, lưỡi cô cũng lùa qua để trêu chọc chóp lưỡi non nớt của nó. Lưỡi cô uốn lượn trơn tuột như con lươn luồn lách quấn quýt lưỡi nó. Một thằng con trai lần đầu tiên được hôn môi được nếm trải sự hưng phấn tột độ cùng với một người đàn bà sành sỏi, Thịnh đã đờ đẫn cả người, thân nhiệt tăng cao cùng nhịp tim nó đập mạnh đang múa mây theo từng hồi môi cô mút lưỡi nó.
“Chụt… chụttt…”
Nét đoan trang có pha lẫn lạnh lùng thường ngày của cô biến mất từ lúc nào, thay vào đó là sự gợi cảm của thân xác đầy cháy bỏng trong cách cô vuốt ve khuôn ngực nó. Cô như con hồ ly chín đuôi trong truyền thuyết Trung Hoa, đang ra sức quyến rũ chàng thư sinh nai tơ khờ khạo. Thịnh như hồn xiêu phách tán, môi nó cứ gắn chặt môi cô đầy khát khao.
Đôi môi cô mềm mại, thơm ngọt liên tục bậm mút không ngớt hết môi trên rồi đến môi dưới của nó. Miệng cô kéo mạnh lưỡi nó ra, mơn trớn tràn trề ham muốn dục tình. Bàn tay cô đang lòn vào trong áo thun nó mà xoa chà lên da thịt, lên đến núm vú nhỏ xíu của nó mà se se gãi gãi khiến nó nổi cả gai ốc rạo rực toàn thân.
Thịnh chỉ mới có mớ lý thuyết suông đọc được trong truyện “cô giáo Thảo”, giờ là lúc nó cần phải mang ra áp dụng thực tế. Đưa cánh tay lên, bàn tay nó chạm lên ngực cô bóp nhẹ. Tiếng rên khẽ của cô nhẹ nhàng như làn khói mơ màng. Cô bấu mạnh ngực nó, thều thào không ra hơi.
– Ơ… ơ… Thịnh… ơ…
Áo ngực mềm nhũn lúc nó bắt đầu nhào nắn ngực cô. Mặt ngẩng lên, ngước nhìn nó đầy âu yếm. Đôi mắt đa tình long lanh lên, cho đến mãi về sau này nó vẫn luôn khắc ghi trong tâm trí. Nước bọt của cả hai hòa quyện vào nhau trong hừng hực như nắng hè. Cô dịu đầu tựa lên ngực nó, thổn thức. Tay cô nắm kéo bên áo nó xếch lên cao, nó tiếp sức cho cô, hai tay vuốt vội áo thun qua khỏi đầu. Lồng ngực nó tuy không vạm vỡ nhưng cũng săn chắc, chẳng phải ông bà ta đã nói “tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu” đó sao. Trong lúc đó một tay nó vén váy đầm của cô rồi sờ sâu vào trong đùi, tay còn lại cũng không thừa thãi khi lướt dọc khe ngực sâu hoắm.
Cô thỏ thẻ bên tai nó, chất giọng ngọt lịm như mía lùi.
– Thịnh… ơ… cô thích… thích quá… ơ… ơ…
Bất chợt tiếng cười đùa của mấy chị em Phương gần lên, có vẻ đã về ngay trước cửa ngoài hiên nhà. Cả hai bừng tỉnh, nó hốt hoảng vơ tay lượm ngay cái áo thun nằm vắt vẻo trên thành ghế sa lông.
– Đi ra cửa sau đi… Thịnh.