Tình Tội Lỗi - Phần 14
Gió từ sông thổi mạnh xô mấy nhánh ổi xào xạc vào ngôi nhà, còn bên trong phòng ngủ dưới căn gác thì cặp đôi cô cháu tằng tịu đang nằm âu yếm nhau.
– Anh đói bụng chưa? Để em đi nấu cơm rồi bắt thêm nồi canh.
– Có phần bún bò giò heo lúc nãy mẹ đưa cho anh ăn trưa. Hâm lại rồi hai đứa mình cùng ăn.
– Mẹ mua cho anh ăn mà.
– Có sao đâu, anh chia phần với… vợ anh chứ có phải ai xa lạ.
– Xì… ai vợ của anh chứ?
Cô cười lúng liếng, hai má ửng hồng tình tứ. Mặt anh chàng bí xị tội nghiệp trước câu bông đùa của cô. Nựng yêu lên má người tình trẻ, lời cô như rót mật vào tai nó.
– Giận em hả?
– Đâu có.
– Tưởng em nói chơi mà giận em chứ. Nhìn cái mặt thấy ghét quá đi nè!
Giọng cô kéo dài nhão sệt, mắng yêu người tình nhỏ, ngón tay thon thon dí dí xỉ lên mũi nó. Nó ôm riết cô, cô nằm nghiêng gác một chân đè trên ngang bụng nó, bốn mắt âu yếm nhìn nhau, dù không nói gì nữa nhưng đã trao hết cho nhau trọn suy nghĩ trong lòng của nhau. Con cu nằm ngả đầu rũ rượi nơi hạ bộ, nó vẫn như ngập chìm trong giấc mơ, ước mong của ngày nào đã đến thật tuyệt vời chẳng nào dám tưởng tượng. Bà chủ của căn gác nơi gia đình nó thuê trọ hiện giờ đang rút người nằm gọn trong vòng tay thư sinh của nó.
Hâm lại phần bún bò mà mẹ mua cho lúc sáng nay, giờ dùng để làm phần ăn trưa, xong xuôi đâu đó hai người nghỉ ngơi một chút rồi lại vầy cuộc chơi thêm một lần nữa. Kết thúc cuộc vui hai người ôm nhau ngủ. Nằm chập chờn một lúc, cô Chinh là người thức dậy trước, chàng người tình thì đang nằm phè xuôi tay thẳng chân ngủ say, tiếng ngáy khe khẽ đều đều bên tai cô.
Ngước nhìn đồng hồ treo tường, cô vạch ra ngay một kế hoạch nho nhỏ cho buổi chiều hôm nay, chạy qua nhà bố mẹ cô để đón các con rồi chở chúng dạo quanh chợ một chút, mua thêm một vài thứ gì đó. Lao ra khỏi giường, hai chân vừa đặt xuống sàn nhà, cô có cảm thấy mệt rã rời. Cúi nhìn xuống bên dưới chỗ ngã ba, lồn cô đã khô ráo hẳn nhưng lại hơi ê ẩm, hai phát chứ đâu phải chơi, đôi tình nhân nữ già nam trẻ đụ nhau hai lần trong sung sướng.
Nằm trở mình qua bên, tay nó quờ quạng cùng tiếng xối nước xa xả trong phòng tắm, Thịnh mơ màng mở mắt nhìn quanh giường nằm. Không thấy bóng dáng cô Chinh đâu, thì ra cô đã thức dậy và đang tắm. Phảng phất mùi hương của cô, nó hít nhẹ hơi thở, mắt lại lim dim. Tiếng cửa phòng tắm mở, nó giả vờ ngắm mắt như vẫn còn ngủ. Cô đẩy cửa phòng ngủ đi vào, khoác cái khăn tắm hờ hững vắt sau lưng qua hai bên vai, cặp vú nẩy lên tưng tưng liên hồi. Toàn thân cô trần truồng ngúng nguẩy bước đi mà không hề hay biết nhất cử nhất động của cô đều không qua được đôi mắt mở hi hí của nó. Đám lông lồn lỉa chỉa, chắc do sau khi tắm cô đã lau khô nên bây giờ cứ dựng đứng hết ra, nhìn lùm xùm rậm rạp khủng khiếp.
“Ngủ gì mà ngủ như chết”. Cô nhủ thầm trong đầu.
Cô đi lại tủ quần áo nằm gần sát cái giường ngủ, mở cánh tủ tìm kiếm đồ mặc. Cặp mông to căng của cô nằm ngang tầm mắt nó, lượn lờ qua lại khiến Thịnh chẳng thể nằm im mà không động tay động chân. Nâng người lên, nó vươn tay tới quàng ngang hông kéo cô ngã ngửa ra giường.
– Ai da…
Nó trườn lên, da dẻ cô thơm thơm mùi xà bông tắm ngào ngạt, mát lạnh sảng khoái vô hạn. Cặp núm vú cô ễnh lên khiêu khích nó, tham lam như đứa bé khát sữa mẹ, nó vục đầu vào đó mà ngậm mà mút thỏa thích.
– Thôi anh, để em đi đón con.
– Cho anh ôm thêm chút nữa đi.
– Cái mặt ham hố lắm rồi nha. Nhớ giữ sức cho em đó.
Sự bức rức chạy dọc xuống nơi ngã ba, dừng lại thôi thúc chất lỏng nơi cửa mình cô sắp túa ra. Giật mình vì vừa mới tắm xong sạch sẽ, nếu cô còn chần chừ nằm trong vòng tay nó thì chắc chắn cô phải đi tắm thêm lần nữa. Vùng mình ngồi dậy, đẩy Thịnh lật ngửa ra giường chổng vó.
– Thôi để em thay đồ đi đón con.
Dù tiu nghỉu nhưng nó cũng phải nằm yên, nhìn cô thay đồ mặc đàng hoàng. Vẫn trang phục thông dụng mà cô ưa thích, quần jean xanh nhạt hơi ôm đi cùng áo sơ mi nữ may bằng vải voan mỏng kiểu tay phồng duyên dáng màu đen huyền bí.
– Anh lên gác đi, để em khóa cửa.
Nó mở cửa phòng ngủ đi xuống gian bếp, cô Chinh vừa định cài then cửa thì bất ngờ nó nắm cánh tay kéo cô ra theo vào sát người, ôm chầm lấy cô. Cô đứng im cho nó ôm thật lâu, trước khi rời nhau vẫn không quên trao nụ hôn ngọt ngào.
Lưu luyến đứng ôm nhau sau bếp, nó tần ngần.
– Tối nay có gặp được em nữa không?
– Cẩn thận anh, lúc đó có con em ở nhà, không tiện đâu.
Bộ dạng buồn bã của nó cũng làm cô chùn bước, phải lựa lời an ủi.
– Thôi mà, để em đi. Khi có dịp, em sẽ chìu. Ngoan nghen!
Cô Chinh chạy xe đi rồi, nó thất thiểu lê chân lên gác. Đặt lưng dựa vào hông cửa sổ, ngắm đăm chiêu ngó ra bờ sông. Ánh nắng phản chiếu trên mặt nước, khi đó một chiếc ghe máy vừa chạy qua, tạo thành những con sóng bạc lấp lánh. Rồi nó đánh một giấc khi đã chiều muộn.
Sau khi qua nhà ngoại đón hai đứa con gái về nhà, ba mẹ con nói chuyện cười đùa vui vẻ, bữa cơm tối quây quần như vậy không có được nhiều. Nên hai đứa em Phương vừa được dịp hỏi han, rồi nũng nịu với mẹ đủ điều.
– Sáng mai mẹ chở hai đứa đi chợ Bến Thành mua sắm ít đồ.
– Ôi chợ Bến Thành hả mẹ? Con thấy trên tivi chứ chưa đi vô đó bao giờ, thích quá chị hai ơi.
Con bé nhảy cẫng lên vui sướng, Phương cũng vui. Nó chưa từng đi chợ Bến Thành, ngôi chợ là biểu tượng của thành phố Sài Gòn với bốn cửa ở bốn hướng nằm ở vị trí đắc địa.
Thịnh cứ lượn lờ ngoài đường luồng bên hông nhà, hết đi tới rồi lại đi lui, nghe tiếng nói cười từ trong gian phòng ngoài của nhà cô Chinh vọng ra. Nó thèm mùi hương nước hoa trên cơ thể cô, thèm mùi da thịt đến bức rức khó chịu. Ngựa quen đường cũ, nó chỉ muốn được ôm cô quá đi thôi.
Bên ngoài con hẻm, đám con nít chạy nhảy la hét um sùm mà nó lại lặng lẽ như kẻ trộm đang rình rập mục tiêu.
Linh tính đàn bà mách bảo với cô, Thịnh đang lãng vãng ngoài hông nhà. Cô cũng chộn rộn trong người, cả buổi sáng rồi qua quá trưa được ở bên nhau hình như vẫn chưa đủ vơi đi cảm giác ham muốn, mà còn gợi dậy mãnh liệt khi đêm về. Chén bát được dọn xuống bếp, cô đang tìm cách nhắn nhủ nó. Dù Phương muốn phụ mẹ rửa chén, nhưng cô không cho.
– Để đó mẹ làm cho. Con lên trên nhà chơi với em đi.
Nhưng con bé em Phương lại lăn xăn chạy lên chạy xuống bếp, nó quấn quýt lấy mẹ. Cố nhoài người nhìn ra đường hông nhà, có vẻ như Thịnh đã biết cô đang ở sau bếp, cô thấy bóng nó thập thò ở bên ngoài. Cô tìm cách đánh lạc hướng con gái.
– Bộ đồ hàng hôm trước mẹ mua cho con chơi có thích không?
– Dạ thích lắm mẹ ơi.
– Nếu thì trổ tài nấu nướng cho mẹ với chị hai ăn đi.
Con bé cười mừng lắm, nó lại líu lo.
– Mẹ thích ăn món gì?
– À… con nấu phở bò được không?
– Dạ được chứ.
– Chị hai thích ăn gì hả mẹ?
– Con phải hỏi chị hai chứ sao hỏi mẹ, mẹ đâu biết được.
– Dạ con biết rồi.
Con bé lại chạy ù lên nhà trên, giọng nó cất to vọng xuống nhà bếp oang oang.
– Chị hai ơi, chị hai thích ăn món gì ăn nấu? Mẹ ăn phở bò rồi đó?
– Hả?
Đang ngồi đọc cuốn truyện Đô – rê – mon say sưa, Phương ngạc nhiên ngước nhìn đứa em gái.
– Em chơi đồ hàng, nấu ăn cho mẹ với chị hai.
– Ồ, bà chủ nấu cho tui heo quay ăn với bánh bao đi.
– Có ngay, quý khách.
Cô bé giả hệt như giọng một người bán quán ăn thật thụ. Thịnh vừa chui vô bếp, cô Chinh giật mình khi nó tiến đến gần. Thình lình cánh cửa phòng ngủ thông xuống gian bếp bung ra, cô bé em Phương chạy vù ra, giọng hớn hở.
– Mẹ ơi, chị hai ăn bánh bao với thịt heo quay, mẹ ơi!
Cô suýt đứng cả tim, lạnh cả người, giọng lắp ba lắp bắp.
– Ừ… ừ… con… con lên nấu đi. Chút xong mới ăn được chứ.
– Dạ!
Cũng không biết Thịnh trốn chỗ nào mà nhanh quá, không thấy bóng dáng khi cô gái út cô chạy xuống. Cô bé vừa lên nhà trên, nó thình lình đúng lù lù trước mặt cô. Tay dính đầy xà phòng rửa chén, cô vẫy vẫy ra giấu nó đi chỗ khác. Cái thằng vẫn liều lĩnh lao đến hôn nhanh vào má cô, nó còn tính đưa tay ôm cô nữa chứ. Hai đứa con gái cô có thể xuống bếp bất kỳ lúc nào. Mặt cô nghiêm lại, hất mạnh nó về phía cửa hông. Nó suýt nữa va vào vách tường, lảo đảo, may thay kịp chụp hông cửa ghì lại. Nó nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Vừa kịp xong, cô chồm về phía nó nói vừa đủ mình nói nghe.
– Ra gần khu villa mới chờ em.
Cô nói khẽ vào tai nó, rồi đi như chạy, còn chưa rửa sạch sẽ hết nhớt xà phòng trên hai bàn tay. Nó chưa kịp hỏi thêm chi tiết, cô Chinh đã đi nhanh vào phòng ngủ.
Khu villa mới mà cô nói, chính là khu biệt thự mới nằm cách xóm Đáy hai con đường, là khu biệt thự cực kỳ sang trọng mới được mọc lên chỉ vài năm gần đây. Nguyên thủy trước đó là đồng ruộng, ao tù đã được san lấp quy hoạch thành một khu biệt thự khang trang. Đất đã được phân lô thành những mảnh vuông vắn, nghe nói đều đã có chủ nhân. Rải rác nhiều mảnh đất đã được xây dựng, những ngôi biệt thự hai tầng lầu trắng toát, lợp mái ngói đỏ theo phong cách châu Âu hiện đại.
Còn những mảnh đất nào chưa xây dựng cũng hầu như cũng đều đã được xây tường bảo vệ xung quanh, còn sót ít mảnh trống không, cỏ mọc um tùm mà thôi. Hệ thống đường nội bộ đã hoàn thiện, nhưng hệ thống đèn chiếu sáng vẫn chưa được lắp đặt xong xuôi. Nên từ góc đường rẻ vào khu biệt thự này, đèn đường sáng rực nhưng bên trong tối tăm, trừ ánh sáng hắt ra từ đèn của một số ngôi nhà đã có người vào trú ngụ. Khung cảnh tranh tối tranh sáng khiến con đường đi xuyên khu này rất hiếm người qua lại. Người ta sẽ đi con đường vòng phía bên ngoài, có thể xa hơn một chút nữa an toàn hơn rất nhiều.
Nó còn nhớ như in, thời còn học cấp hai nó thường hay cùng đám bạn sau giờ học tranh thủ đi qua đây để vớt cá bảy màu. Bây giờ thỉnh thoảng vào ban ngày nó cũng đạp xe ngang qua, ngắm nhìn sự đổi thay theo từng ngày của một vùng đất đang thay da đổi thịt. Sài Gòn đang dần chuyển mình, cuộc sống thay đổi nhanh chóng. Là đứa được sinh ra và lớn lên ở thành phố lớn nhất cả nước này, nó yêu quý từng con đường, góc phố và khí hậu dễ chịu thuộc hạng bậc nhất trên toàn quốc.
Không có bốn mùa rõ rệt và những lúc giá lạnh như cắt da ở các tỉnh miền Bắc, không có cái nắng khô hanh và quanh năm phải gồng gánh mưa bão triền miên như các tỉnh miền Trung, hay sông nước mênh mông phù sa phì nhiêu màu mỡ ruộng lúa xanh tốt cùng nạn nước lũ tràn về như ở các tỉnh đồng bằng sông Cửu Long. Chỉ có hai mùa nắng và mưa, thời tiết Sài Gòn đơn giản như vậy.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng nó quyết định sẽ đi bộ. Phi ngay lên gác, thay vội cái quần short vào, mặc một cái áo thun, rồi xin phép ba mẹ ghé qua nhà thằng bạn một chút. Liếc nhìn đồng hồ cũng sắp chín giờ tối, mẹ nó dặn dò.
– Nhớ đừng có về khuya nghe chưa?
– Dạ.
Lơn tơn rời khỏi nhà, đi bộ ngang qua ngôi trường cấp 1, 2 của em gái nó đang theo học, đi tiếp một đoạn đường đến ngã ba rẽ phải rồi đi thêm một đoạn hơi xa một chút. Gặp ngã ba đầu tiên, nếu rẽ trái thì đây là trục đường chính chạy dọc theo khu biệt thự. Lúc này các căn nhà dọc hai bên đường gần như đã đóng kín cửa ngủ rồi. Căn biệt thự ở lô đất rộng nhất khu này, nằm ngay ngã ba phía bên tay trái, với nhiều cây dạng cổ thụ cao lớn được chuyển từ nơi khác về trồng, những nhánh cây đồ sộ với những tán lá rộng um tùm che bớt ánh sáng của ngọn đèn đường vốn vàng hoe giờ lại thêm phần âm u tĩnh mịch.
Thịnh dừng chân đứng lại chờ đợi. Đường phố vắng bóng người qua lại, mà nó cứ hướng mắt trông chờ một ánh đèn xe từ phía trường học đi lại. Mãi gần mười phút sau, một chiếc xe gắn máy chạy từ từ đến, nó giương mắt nhận ra người lái chính là cô Chinh. Vừa định giơ tay lên vẫy gọi thì cô cũng đã nhận ra nó trong ánh sáng chập choạng đó. Cô rề xe sát vào lề đường rồi dừng lại ngay trước mắt nó. Nó tiến lại gần bên, đưa tay ra cầm tay lái, ngụ ý để nó điều khiển. Cô thả tay lái, ngồi nhích về yên sau nhường yên trước cho nó leo lên. Dự định sẵn trong đầu, cô muốn nó chạy thẳng xe về hướng gần bờ sông mát mẻ hơn.
– Ra gần bờ sông cho mát.
Nhưng nó vốn rành hơn cô về khoản này, dọc bờ sông vốn có khá nhiều quán cà phê tình nhân, bố trí dọc bờ kè sông là những chiếc ghế đôi dành cho các cặp muốn tâm sự, không có đèn đuốc gì, một màu đen đặc quánh. Khi thấy bóng xe chạy ngang qua, những ánh đèn pin của những người bắt khách huơ huơ rọi thẳng vào người đi đường để mời mọc, hành động thô thiển này đã khiến những người vô tình chạy dạo chơi ngang qua rất khó chịu, nhưng không dám phản ứng vì sợ trả thù. Sống gần đây, rồi qua đám bạn bè nữa nên nó biết khúc sông đó không yên bình như người dân mong muốn.
– Có chỗ này được hơn.
Nó cho xe quay ngược lại rẽ vào khu biệt thự. Chạy một đoạn đến nhánh rẽ thứ hai, quẹo phải chạy chừng khoảng năm mươi mét nữa rồi dừng xe lại hẳn. Chỉ có một chút ánh sáng từ xa chiếu lại, lô đất này được xây tường rào cao nhưng bên dưới lề đường lát đá tấm sạch sẽ.
Cô hoảng sợ nhìn quanh, thì thầm hỏi nó.
– Sao chọn cái chỗ gì thấy ghê vậy? Không ra bờ sông đi.
– Ngoài bờ sông toàn cà phê đèn mờ còn ghê hơn.
– Mình… mình… ngồi đây hả?
Cô ngập ngừng, đánh mắt nhìn lên lề đường, nhưng nó lại lắc đầu.
– Em xuống xe đi.
Cô theo lời nó, bước xuống khỏi xe, nó cũng vậy, đứng xuống bên hông xe rồi đẩy xe lên lề đường. Cô lẽo đẽo theo sau. Nó đẩy xe đi tiếp một đoạn, ồ, có một mảnh tưởng bị sập hẳn như tạo ra một lối đi vào bên trong. Thịnh men theo đó đẩy chiếc cub 86 của cô Chinh vào hẳn bên trong. Cô bước theo sau, tay nắm chặt yên sau chiếc xe không rời. Tiếng lạo xạo dưới chân vang lên, bên trong này người ta rải đá dăm khắp hết lô đất nên không thấy cỏ mọc um tùm như mấy chỗ khác.
Bất ngờ với chốn hẹn hò kín đáo như vậy, cô thắc mắc.
– Sao anh biết chỗ này?
– Anh với mấy đứa bạn tình cờ phát hiện ra, thỉnh thoảng hay vô đây chơi đá banh.
– À.
Vị trí lô đất này nằm tận cùng, nên khó ai phát hiện ra bí mật mà bọn nhóc học trò của nó tìm ra được. Không hiểu chủ nhân muốn làm gì, dù chưa xây nhà nhưng lại trải một lượng đá dăm lớn như vậy, phủ đầy mặt nền. Thịnh dựng chân chống giữa chiếc cub lên, lắc lắc thử xe có bị nghiêng ngã hay không rồi gọi cô Chinh.
– Mình ngồi trên xe nha.
– Ở đây không có chỗ nào ngồi được hả anh?
– Có nhưng mặt nhám sì à, ngồi châm đau đít lắm.
Nó chỉ tay về phía góc trong, có vài tấm đan bê tông nằm ngang dọc, bề mặt lởm chởm những cạnh đá nằm lộ ra, thô ráp khó chịu. Cô đi lại đưa tay sờ kiểm tra.
– Ui, sao nhám đau dữ vậy.
– Thì đó, ngồi không được đâu. Về đến nhà lủng lỗ xẹp mông hết trơn.
Cô cười với câu nói vui của nó, đành chấp nhận lên ngồi trên yên xe.
– Em ngồi yên trước cho êm.
Đúng vậy, các dòng cub, nhất là các đời càng về sau thì yên xe được làm vừa dày, rộng bề ngang ngồi rất êm mông. Còn yên sau phẳng mỏng hơn, ngồi lâu sẽ cảm thấy ê buốt.
Lần đầu tiên hẹn hò với nhau ở bên ngoài, địa điểm quá ấn tượng với cô. Cô buông thả khi chịu cùng nó ra đây, một nơi thanh vắng, mà không hề lãng mạn chút nào. Nếu có ai mà biết cô hẹn trai ở đây thì chắc cô chết mất, không còn biết giấu mặt mũi đi đâu. Nhưng được gần người tình, cô cũng không nặng lòng suy nghĩ nhiều. Cô ngồi dọc theo xe, như khi ngồi cầm lái điều khiển xe vậy. Nó leo ngồi sau, vòng tay ôm chặt quanh bụng cô. Cô trách nó.
– Sao hồi nãy liều quá vậy? Lỡ đứa nào đi xuống thì sao?
Thịnh cười hề hề, giải thích.
– Nhớ quá không chịu nỗi.
– Mới hồi chiều mà đã nhớ như vậy rồi hả?
Nó lặng thinh không trả lời, thay vào đó nó hôn lên gáy làm cô nhột nhạt rút cổ lại.
– Chinh ơi!
– Gì vậy nè?
– Chinh nè!
Nó lại gọi tên cô thêm lần nữa, lần này cô không hỏi ngược lại mà ngoan ngoãn như một chú mèo con nằm trong tay cô chủ dễ thương.
– Dạ!
Nó bất ngờ trước tiếng “dạ” quá đỗi nhẹ nhàng, cảm tưởng mong manh như một làn khói mỏng mơ hồ. Cô đã tìm cớ nói dối hai đứa con gái để rời khỏi nhà ra đây với người tình trẻ, cô còn gì e ấp ngại ngùng nữa khi mọi ngóc ngách trên cơ thể cô đã đều được chàng âu yếm và nâng niu. Cô biết quần lót cô lại ướt ngay trũng giữa, tại nó, tại nó làm cô vừa mê mẩn si dại vừa hừng hực lửa xuân. Cô mặc quần lửng jean, áo thun ôm sát người gợi cảm. Quần jean hơi bó, phần do ngồi nên siết chặt thắt lưng lại càng làm phần ngấn mỡ cô phình to. Nó thích xoa bóp nhẹ bụng mỡ cô. Cô sợ nó chê bai, khéo léo tỏ bày.
– Tại em ít tập thể dục nên… mập bụng quá phải không anh?
– Em mặc quần hơi chật.
Vừa nói hai tay đang xoa bụng cô trượt xuống tìm khuy nút quần cô. Cô cũng phụ trợ, bụng hóp lại để khuy nút dễ bật ra hơn. Nút bật ra, dây khóa kéo trượt dần xuống, cô thấy khoảng da thịt gần háng mình phơi ra man mát. Tay Thịnh trườn vô trong quần lót cô, hơi ngửa đầu ra sau cô thều thào.
– Anh làm em… ướt hết quần lót rồi đó.
– Chinh ơi!
– Dạ! Em đây.
– Anh yêu em!
Đồng thời nó móc ngón vào trong khe lồn cô, nước nhờn ướt sũng hết cả lóng tay nó.
– Em cũng yêu anh!
Cô vừa nói yêu nó đó, tin được không, sự chìu chuộng của nó dành cho cô, nhẹ nhàng lãng mạn của một chàng trai tuổi mới lớn pha lẫn sự mạnh mẽ thiên tính vốn có của đàn ông, đánh tan ranh giới tuổi tác, xã hội giữa cô và nó.
– Vọc hoài sao em chịu nỗi anh ơi… anh hư quá à!
– Mình… “ấy” chút hả em?
Cô cố nhịn cười với từ ngôn từ của nó nói, “ấy” là gì thì cô cũng hiểu nhưng cô muốn chọc nó một lúc mới được.
– “Ấy” là sao? Người ta không hiểu từ lóng đâu nha.
– Hihi… mình… đụ nhau đó.
Chợt nghe tiếng cười khúc khích, nó biết cô cố tình trêu mình, liền ngắc ngay lên bụng mỡ cô.
– Ui da…
– Hiểu rồi mà còn giả bộ hỏi anh nữa hả?
– Bày đặt văn vẻ, em không giỏi đâu. Muốn gì… cứ nói thẳng hay hơn không nè?
Chẳng thể chờ đợi lâu thêm một khắc nào nữa, hai tay nó vịn hông nhấc cô lên, cô cùng đồng lõa với nó, chân đặt xuống hai thanh gác chân bên dưới và nhổm mông khỏi yên xe. Nó kéo tuột quần lửng jean cô xuống, tiện tay kéo luôn cả quần lót. Lột hẳn quần lửng ra khỏi người cô, lúc đó quần lót rơi tự do xuống vướng ngang mắt cá hai chân cô mang đôi giày da bệt, bít mũi. Nó cúi xuống kéo hẳn ra khỏi chân cô rồi móc vào tay lái chiếc cub.
– Kiểu gì giờ anh?
Chần chừ giây lát, nó hối cô đứng ra phía đằng sau đèn hậu chiếc xe gắn máy. Úp ngực lên yên sau, hai chân chạng ra, ôm chặt thân xe để giữ cho xe khỏi bị ngã ngang qua một bên. Nó đặt tay vịn eo cô, tay còn lại cầm thân cặc rà dọc khe mông tròn lẳn của cô, lướt ngang qua lỗ đít cô rồi đến đúng ngay mép lồn rồi đẩy mạnh một phát vào trong. Nước lồn cô trơn tuốt tiếp sức cho những cú hích chanh chách vào khe háng cô. Hai tay nó bám hai bên eo hông cô, ra sức thốc người về trước tới tấp. Nhìn cô tội nghiệp lắc lúc cùng chiếc xe máy, cặp mông tưng lên.
Chỉ có tiếng côn trùng rỉ rả xa xa, lô đất giữa bốn bức tường tối mịt, cô không bao giờ có thể tưởng tượng ra một địa điểm cùng ân ái với người tình lại kỳ quặc như thế này. Xung quanh yên tĩnh quá nên cô không dám mở miệng rên to, cứ ư ư trong cổ họng rất khó nghe. Nó rất thích vuốt ve cặp mông của cô, mát tay mịn màng lại êm ái. Khi thế làm tình này cặc nó không thể đi vào sâu nhất trong lồn cô, nhưng do môi trường lạ lẫm kích thích nên nó chẳng thể trụ lâu được.
– Anh lấy cái gì hứng đi, khoan rút ra đã, nó chảy ra tùm lum hết đó…
Quần lót cô đang đong đưa trên ghi đông chiếc cub, chẳng nói chẳng rằng nó cầm lấy đưa xuống bụm ngay dưới khe lồn của cô. Nó thể hiện rõ sự tinh nghịch của lứa tuổi học trò, sau khi đã lau chùi sạch sẽ cho cô, tém gọn quần lót lại rồi đưa lên mũi hít hà. Cô ngoái đầu giãy nảy.
– Trả lại đây, lấy của người ta một cái quần lót rồi mà…
Thịnh lách người né cúi chụp của cô Chinh, nó cười hề hề.
– Cho anh kỷ niệm lần đầu… hẹn ở ngoài.
– Thấy ghét ghê, đồ dâm dục.
Mặc kệ lời châm chọc của cô, nó nhét vội quần lót đã vo tròn vào sâu xuống đáy túi sau quần short.