Tình Say - Chương 2
[Chapter 2] — Những mảnh ghép cảm xúc
Chệnh choạng lết lên tới phòng, mở tủ lấy bộ đồ ngủ đi thay rồi lăn ra đất nằm…ngủ. (Tôi say và mệt lắm rồi, đầu quay vòng vòng).
Sáng hôm sau dậy cũng khá sớm, thấy tin nhắn của anh…
A : Em dậy chưa?
Tôi đọc…rồi úp điện thoại lại.
Đầu tôi còn đau vô cùng, người thì uể oải. Nghĩ về những gì vừa trải qua, tôi ko biết nên đối diện với anh như thế nào. Tự an ủi mình, xong tôi quyết định nằm ngủ thêm tí nữa rồi rep anh sau.
“Không có gì cả, mọi thứ chỉ là nhất thời, và không có gì đi quá xa cả. Cả mình và anh đều say, cứ thế thôi mà…”
Tôi nhớ là mình đã không suy nghĩ quá nhiều đến vấn đề này. Với tôi ngay từ đầu, từ lần chạm môi đầu tiên…trong đầu tôi đã khẳng định rằng mọi thứ chỉ là đêm đó.
Lại thấy tin nhắn đến:
A: Dậy chưa đấy, có sao không? Uống lắm vào.
T: em mới dậy. (Tôi đang cố gắng bình thường hóa mọi thứ)
A: Dậy đi ăn sáng với anh.
T: Ủa, anh ở đâu mà đi ăn với anh. Nhưng em đau đầu, lười đi ăn quá. Anh đi ăn đi.
A: Đi ăn đi. Nhậu mà không ăn gì đau ruột đấy. Anh đang ở công ty này.
T: Uhm, lát em kiếm gì ăn được rồi.
A: Đi với anh. Anh đói bụng, mà lười đi ăn mình quá. Đi ăn xong anh chở lên cty lấy xe luôn.
T: (Suy nghĩ 1 lát)…Vậy anh đợi em tí, em giờ mới dậy. Lát xong em báo anh.
A: Ok nè.
Nói rồi, không biết cảm xúc của tôi lúc đó như thế nào. Vui có (vì anh đã ko lơ luôn chuyện hôm qua), ngại ngùng…(cũng ko biết gặp nhau sẽ nói chuyện gì)…
Tôi dậy tắm gội sạch sẽ, mặc bộ đồ đẹp nhất tôi có…(Cũng ko có ý gì đâu, dù sao đi với trai thì cũng nên mặc đẹp chút thôi…Là cái quần đùi đen và áo thun đen không tay, nhìn cũng cá tính…thêm cái áo khoác jean ngầu lòi :v )
Nhắn tin cho anh xong, tô tí son rồi ngồi đợi anh…chả nhớ mình đã làm gì trong lúc đấy…
Lúc anh đến, mọi thứ rất bình thường, chúng tôi đi ăn phở ở gần chỗ tôi, mọi chủ đề là do anh khởi xướng hết, tôi chỉ đáp trả và tự nhiên đến không ngờ. Anh nói về việc nhậu vô nên ăn uống như thế nào, tối qua thấy tôi chỉ uống thôi mà không ăn (thói quen khi nhậu của tôi), rồi điều đó không tốt như thế nào, rồi anh hay nhậu nhẹt ra sao, chú ý điều gì…cho đến khi xong. Anh chở tôi về công ty lấy xe.
Tôi và cả anh không nói gì chuyện đêm qua, tôi không biết mình nên làm gì lúc này…trong đầu tôi, tôi nghĩ là nên rủ anh ghé quán café nào đấy, rồi nói rõ về chuyện đêm qua em và anh chỉ say thôi…em mong là chúng ta sẽ coi như không có gì và vẫn là anh em, đồng nghiệp như trước đây….Nhưng tôi không mở miệng được. Cứ thế, tôi ngồi sau nghe anh nói (anh nói nhiều chuyện lắm …nhưng đều không liên quan gì đến chuyện đêm qua cả), cho đến khi tới công ty, rồi tôi lấy xe và tạm biệt anh về nhà…
(Tôi nghĩ thôi cả hai coi như tự hiểu…nhưng)
Về đến nhà, nằm vật ra rồi lôi điện thoại chơi, lại thấy tin nhắn của anh…
A: Về đến nhà chưa?
T: Em về rồi đây a…Qua say quá Chắc em ngủ lại đây. (Tôi cố tình bảo anh là hôm qua tôi say thôi).
A: Uhm, anh cũng say quá.
T: (Ok..vậy là chúng tôi đều hiểu rằng đêm qua do say thôi). Vâng …Uống quá mà.
A: Mà anh không phải say bia, anh say cái khác.
T: Say gì?
A: Anh say em quá.
T: anh đừng chọc em. Qua lần đầu em đi bar ak, nhờ anh mới biết bar là gì :v Thanks anh nhá. (Tôi thật sự nghĩ anh đang trêu tôi thôi).
A: Anh nói thật. Hôm qua tất cả những gì anh nói với em đều là thật.
…(Tôi lúc này không biết nói gì cả)
Anh xin lỗi nếu như làm em khó xử. Anh cũng nghĩ đã quá muộn cho anh và em nên trước giờ anh vẫn im lặng, Nhưng hôm qua uống vô hơi say, lại lỡ nói ra hết với em. Nên bây giờ anh không biết sao nhưng anh không kiềm lại được.
T: Hôm qua anh say thôi. Không sao đâu anh, em hiểu mà. Chúng ta vẫn là đồng nghiệp như trước đây thôi.
A: Uhm. Anh sẽ cố gắng
…(Tôi không trả lời lại gì nữa)
“Đêm định mênh” – Tuấn Hưng…Anh gởi tôi bài hát này.
…(Tôi nghe, và nghĩ bâng quơ, rồi thôi…tôi không rep lại anh.)
…
Gặp nhau lại ở công ty vào thứ 2. Tôi và anh không làm cùng team, nên không giao tiếp gì nhiều…Nhưng mỗi khi anh nói chuyện trong nhóm, thỉnh thoảng có nhìn tôi…(tất nhiên tôi cũng lén nhìn anh nên mới biết). Thế là tôi lại lơ đi chỗ khác và tiếp tục công việc….
Ngày đầu tiên như thế, tối về thấy anh nhắn tin…
A: Em đừng như vậy, em như vậy chắc anh chết mất…
T: Em bình thường mà Ok anh, mai em sẽ bình thường hơn với anh nhá.
A: Vâng, em cứ bình thường thôi, đừng tránh mặt anh.
T: Ok anh (Tôi đã không biết rằng…cái bình thường này không nên sảy ra…giá như…)
Ngày tiếp theo (Thứ 3), tôi lại bình thường hơn cái bình thường của ngày hôm qua…tôi cười với anh. (Sau này anh bảo, cứ thấy tôi cười hoài nên anh thích).
Anh lại tám chuyện với nhóm, thỉnh thoảng trêu tôi…và tôi chỉ biết cười thôi, nhưng tôi không tránh mặt anh nữa. Hôm đấy nhóm tôi lại có party đi nhậu….lại uống…và chúng tôi thân thiết hơn sau buổi nhậu đó (kiểu chúng tôi thoải mái với nhau hơn, giống như bạn tâm giao…không phải chỉ là đồng nghiệp đơn giản như trước đây…cũng không ngại ngùng chuyện đêm đấy nữa…và không phải quan hệ yêu đương gì để gọi là sai trái). Anh nói chuyện với tôi nhiều hơn, cả tin nhắn zalo lúc về nhà, và cả trên công ty…với mọi chủ đề trên đời.
Khoảng đấy anh giành khá nhiều thời gian cho tôi, anh hay về trễ, là anh đợi tôi về rồi rủ đi ăn tối cùng…xong đi café. Chỗ tôi 11h đóng cửa và chúng tôi lê lết đến 11h mà không nỡ về, phải đến khi quán café tắt dần những ngọn đèn như đuổi khéo chùng tôi thì tôi và anh mới chấp nhận tạm ngưng câu chuyện dang dở…
Tất nhiên tôi có suy nghĩ của tôi về gia đình anh chứ, nhưng tôi không dám hỏi.
Ở buổi nhậu, tôi nghe mọi người hỏi anh dạo này nhậu nhiều ha…không sợ vợ phạt à…(Tôi chỉ cười).
Ở buổi nhậu, tôi nghe mọi người hỏi anh câu gì đấy, anh trả lời tầm cuối năm sinh…(Tôi không hiểu gì…anh đang nói về ai vậy…là sư phụ của anh sao…hay là anh????)
Dạo này anh đi chơi với mình nhiều, nay khoảng hè nữa…chắc vợ về quê hay là vợ đi du lịch cùng công ty vài ngày, nên anh có thời gian…
Bởi vì tôi cho rằng chúng tôi chỉ là bạn, nên tôi không có quyền hỏi về những chuyện đấy…Tuy nhiên, anh tạo cho tôi thói quen ở bên anh, gặp anh mỗi ngày và chuyện trò với nhau mỗi ngày…và cả đi xem phim cùng nhau…
Đấy là lần đầu tiên trong rạp phim, có người nắm chặt tay tôi như vậy…Tôi nhớ đến tất cả những lần tôi đi xem phim cùng bạn bè, chưa bao giờ tôi có cảm giác này. Có lẽ với tôi, anh hơn 1 người bạn…tất cả chỉ là tôi tự huyễn hoặc bản thân, dùng tư cách bạn bè để tiếp tục ở bên cạnh anh…
Tuần đấy dường như ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau sau giờ làm…Chúng tôi thân thiết dần…nhưng cũng chỉ mới nắm tay nhau, rồi anh chia sẽ cho tôi mọi thứ xung quanh anh. Cho đến cuối tuần sau, anh rủ tôi đi dạo SG sau 1 ngày làm việc căng sthẳng. Tôi đi chứ…vui lắm chứ. Tôi mới vô SG chưa được năm, cũng cắm mặt vào công việc nên SG với tôi nhiều điều hứng thú lắm. Anh chở tôi dạo quanh SG, rồi dừng lại ở cầu SG ngắm cảnh đêm…
Tôi đừng dựa vào lan can, quay người nhìn về màn đêm hướng về quận Bình Thạnh, tôi hỏi anh vu vơ chuyện này chuyện kia. Anh cũng bắt đầu đứng lên, sau tôi, anh chỉ tôi về hướng Bình Thạnh, Quận 2, rồi kể về chuyện của anh thời sinh viên….anh đưa tay ra sau eo tôi và giữ chặt…rồi vừa kể chuyện cho tôi nghe, người anh cũng lui dần ra sau tôi, hai tay ôm chặt lấy tôi…mọi hành động của anh diễn ra rất từ từ, rất tự nhiên khiến tôi không dứt ra được, cho đến khi tôi lọt thỏm trong lồng ngực anh. Anh cao hơn tôi cái đầu, người anh cũng thuộc dạng nở nang…cao 1m76 nặng 76kg. Anh ôm gọn lấy tôi, khiến tôi cảm thấy mình nhỏ bé lại (dù tôi cao 1m62 – 55kg, thuộc dạng cao to nên xưa giờ chưa từng được cảm thấy mình nhỏ bé lần nào, hihi). Cả người anh dần dần đè nặng lên tôi, anh dựa hẳn vào tôi, tựa cằm lên vai tôi và kể chuyện thời sinh viên của anh, chúng tôi như đang chứng kiến nhau từ lúc sinh viên vậy…và như cặp tình nhân vậy, lúc đấy tôi ao ước rằng, giá như chúng tôi chỉ là tôi và anh,,,như ngay lúc này…và tất cả mọi thứ khác không có gì liên quan đến tôi hay đến anh…
Chúng tôi nói chuyện đến đêm khuya, tôi chưa muốn về…Anh hỏi tôi muốn đi đâu…tôi không biết, tôi chỉ muốn bên anh…tôi không muốn về…
Tôi bảo anh là tôi biết có quán café “Thức”…mình có thể ở đấy đến sáng luôn…Anh hỏi quán ở đâu, rồi cứ nói chuyện đâu đâu chứ không tìm quán, chúng tôi chứ nói chuyện mãi không hết, rồi rủ nhau mai đi Cần Giờ chơi…Nhưng đi chơi thì anh phải nghỉ ngơi chứ…anh nói về nghỉ…rồi chở tôi chầm chậm về hướng nhà tôi, lúc đấy tôi có chút hụt hẫng…
Rồi anh sẽ sang ngõ khác, tôi mừng trong lòng….nhưng anh lại chở tôi vô khu Trung Sơn (thời đấy thì tôi chưa biết đấy là khu Trung Sơn đâu…nên anh chở đi thì tôi cứ đi vậy thôi). Anh đi vòng vòng, tôi thấy xung quanh đều là nhà nghỉ là tôi biết anh muốn đi đâu…Nghĩ cho anh nghỉ ngơi đêm rồi mai đi Cần Giờ chơi, nên tôi không nói gì cả. Anh cũng không hỏi tôi gì cả và chở thẳng vô nhà nghỉ Hoàng Long ở khu Trung Sơn…tôi cứ như 1 con ngốc đi theo anh vậy, không nói gì…anh nắm chặt tay tôi, dắt lên đăng ký phòng, rồi vô nhận phòng…
….