Tình Như Hư Không - Chương 6
Hì hì, mới đi công tác về, hì hục viết tiếp nè 😀
chương 6: hạnh phúc không tên
Cơn mưa lúc gần sáng làm Hải giật mình tỉnh giấc. Anh chưa mở mắt, chỉ nằm lắng nghe tiếng mưa. Những cơn mưa buổi sáng cộng với khí trời lành lạnh dễ khiến người ta thích nằm vùi mình ngủ nướng. Hệt như Ngọc đang nghiêng qua rúc vào lòng anh lúc này vậy.
Anh nhìn xuống thân hình còn khá thon thả của chị, anh hơi bất ngờ khi ở tuổi này mà chị vẫn còn giữ được nét thanh xuân.
Chị vẫn vùi vào giấc ngủ bình yên, đôi môi hơi cong như nũng nịu, dỗi hờn. Anh nhớ mình đã từng tự hỏi chị thế nào hai mươi năm trước, người con gái này chắc là kiêu sa lắm.
Mưa vẫn đổ như trút nước bên ngoài. Cái cảm giác được thức dậy trong cơn mưa sáng sớm bên một người con gái thật tuyệt, Anh nhè nhẹ trở mình để dễ nhìn ra ngoài trời mưa mù. Vừa được ngắm thân hình trần truồng gợi cảm của chị, vừa được ngắm mưa bên ngoài, cái cảm giác hưởng thụ chợt làm anh thấy thèm một hơi thuốc lá. Anh với tay lên cái bàn bên cạnh giường, lấy gói thuốc, rút một điếu đưa lên môi mà không châm lửa. Mùi thuốc sống tạo cảm giác phê phê cay cay nơi đầu lưỡi.
Anh kéo cái mền đắp ngang người cho chị. Cái mền mỏng che hờ tấm lưng thon thả. Che đi đôi bầu vú tròn tròn, che đi khoảng tối mờ mờ bí ẩn giữa hai đùi đang khép lại. Anh chợt mỉm cười, cuộc sống này, đôi khi, cũng tràn đầy hạnh phúc. Chỉ có điều niềm hạnh phúc kiểu này cần điều kiện, và bị giới hạn bởi thời gian.
Cảm thấy hơi mỏi, anh hơi cựa mình một chút, tuy nhiên sự di chuyển dẫu nhè nhẹ cũng đủ làm chị tỉnh giấc.
Chị tỉnh giấc nhưng vẫn nằm yên, vùi mặt vào ngực anh, rồi lại cuộn người như muốn vùi sâu hơn nữa. Xen lẫn cảm giác hạnh phúc ngọt ngào là chút xấu hổ khi nhận ra mình vẫn đang ôm anh trong tình trạng cả hai đang khỏa thân bên nhau!
Anh cũng nhận ra chị đã tỉnh giấc, anh đưa tay vuốt dọc mái tóc chị. Cả hai yên lặng, như cùng nhớ về những giây phút nồng nàn vửa qua.
Anh biết cũng một phần do ảnh hưởng của rượu, nhưng sâu trong thế giới cảm giác, cả hai đều hiểu họ vẫn dành cho nhau một thứ tình cảm thân thương, rất khó nhận thức đầy đủ bằng lý trí.
Đơn giản hoang sơ như bản năng, nhưng mặt khác cũng ngập tràn cảm xúc thần tiên. Cho dù không phải tình yêu, cho dù cả hai vẫn không gọi đó là tình yêu.
Ngọc nằm yên tận hưởng những cái vuốt ve nhè nhẹ và bàn tay anh nóng ấm. Bàn tay anh vuốt ve từ mái tóc xuống vai trần, xuống dọc lưng thon, xuống hai mông tròn căng. Ngọc không nói gì nhưng lại dụi mặt vào ngực anh, khe khẽ um um…
Hải hơi nhích người lên phía trên, dựa người cao hơn lên đầu giường cho đỡ mỏi, và động tác này làm chị bị nhích xuống dưới bụng anh một chút. Bất giác chị nhận ra mình đang ở rất gần dương vật anh bên dưới cái mền mỏng. Như bản năng, chị bất giác kéo mền ra, và sững sờ ngắm dương vật anh đang hùng dũng ngóc lên, mạnh mẽ, đầy quyến rũ.
Hóa ra nãy giờ vuốt ve thân hình chị anh cũng đã đầy cảm giác.
Chị không biết anh bất giác ngừng lại. Bàn tay anh đang vuốt ve nơi mông chị cũng ngừng lại. Mấy ngón tay anh bấu nhẹ vào mông chị, chờ đợi.
Chị từ từ cúi đầu xuống… Đôi môi chị gặp “nó” trước tiên. Chị ấn môi mình lên đầu dương vật, để cái đầu bóng lưỡng tự tách môi mình ra và đi vào miệng chị ấm áp.
Anh tê điếng người vì cảm giác tuyệt vời lần đầu tiên trong đời được tận hưởng. Sững người, chết lặng, anh chỉ biết rên lên:
– Ui…. Ui…..
Chị không gục gặc đầu tạo cảm giác cho Hải, thay vào đó là môi và lưỡi chị xoắn lấy nguyên dương vật anh, từ cái đầu khấc đến tận gốc. Bàn tay chị cũng ve vuốt khắp vùng háng anh. Anh trân mình rên lên:
– Em ra mất…
Nghe tiếng anh, chị nhận ra mình đang kích thích anh quá, chị ngừng lại, quay lên nhìn anh, rồi từ từ trườn người lên, chị nằm lên anh… Cả thân hình trần truồng chị trườn lên chậm rãi, chị vừa trườn vừa hôn từ bụng lên ngực, lên cổ anh. Và đến khi âm hộ chị trườn đến đúng cái đầu dương vật cương cứng, chị vừa nhìn anh vừa thả mình ngồi xuống. Dương vật anh một lần nữa lại được len lỏi đi vào hai mép thịt mum múp mịn màng của chị.
Anh ưỡn người lên trong cơn sướng, hít hà khe khẽ.
Chị quàng tay qua cổ anh, ép mặt anh vào ngực, rồi bắt đầu nhún nhún, âm hộ chị ôm lấy dương vật anh, ngọ ngoạy, sàng sẩy, cho sự cọ sát đi vào từng ngóc ngách. Chị thầm thì trong hơi thở nặng nhọc:
– Là mộng hay thực đây?
***
Nghe đâu ảnh hưởng bão, hình như bão đang vào miền Trung. Chỉ là ảnh hưởng bão mà mưa tầm tã suốt ngày.
Hải mặc quần áo vào rồi bước ra ban công đứng hút thuốc, bầu trời tối sầm trong cơn mưa, từng đợt hơi nước ẩm ướt phả vào mặt anh mát lạnh. Anh thấy lòng mình chợt bình yên. Mưa là kỷ niệm. Được đứng ngắm mưa luôn làm lòng Hải dịu lại. Những nỗi buồn cũng nhẹ hẫng như mây bay.
Chợt có tiếng lục đục làm Hải quay lại. Một bà già đang đứng lúi húi dẹp cái chổi vào góc hành lang. Chắc là bà người ở mà đêm qua chị Ngọc có nhắc tới. Hải gật đầu chào bà, bà nhìn Hải hơi cười:
– Cậu là bạn của cô Ngọc?
Hải hơi gật đầu. Bà già không hỏi thêm, chỉ quay đi. Trước lúc đi xuống cầu thang, bà nói nhỏ:
– Cô Ngọc tội nghiệp lắm.
Cô Ngọc tội nghiệp lắm. Chỉ mấy chữ thôi mà nói lên nhiều điều. Hải nhìn bà đi khuất rồi lại quay nhìn ra cơn mưa.
Ngọc cũng bước ra, đứng bên cạnh Hải. Im lặng. Nàng hơi co người trong cái lạnh của cơn gió đang quật vào phía hai người. Hải nhẹ nhàng vòng tay khoát lấy eo chị, kéo vào sát người mình. Ban công hơi khuất nên chắc không ai thấy họ đang lặng lẽ đứng bên nhau.
Bất giác Ngọc ngả đầu lên vai Hải, nhỏ giọng thầm thì:
– Chị không muốn Hải đi Đà lạt gặp chị Hoa.
Chị Hoa, khách hàng sang trọng của công ty, người sẽ đầu tư cho một công trình mấy trăm ngàn đô la. Hải không nói gì, chỉ siết nàng vào mạnh hơn.
Không nhìn qua, nhưng anh có thể cảm nhận được Ngọc đang khóc. Nàng khóc lặng lẽ không thành tiếng, không nước mắt.
Là vì hạnh phúc, hay vì ray rứt ăn năn?