Tình Như Hư Không - Chương 10
Vừa coi World cup vừa viết, không biết có bị lẫn cái không khí đá banh vào không 😀
Ba ngày sau khi từ Đà lạt về Hải mới mò vào công ty với cái mặt khờ câm, râu ria lởm chởm.
Tổng giám đốc đi vắng chưa vào, anh gọi Trưởng phòng thiết kế vào phòng họp để bàn giao công việc thiết kế chi tiết cho ngôi nhà của chị Hoa.
Đây không phải lần đầu làm việc với Hải về cách triển khai ý tưởng, tuy nhiên tay trưởng phòng thiết kế có chút chịu không nổi nên làu bàu:
– Nhà mà thiết kế kiểu này chỉ có nước tiệc tùng cả ngày chứ nghỉ dưỡng quái gì.
Hải nhướn mắt:
– Ai nói mày đây là nhà nghỉ dưỡng?
Anh chàng trưởng phòng cũng nhướn mắt nhìn Hải, lắc đầu, vẻ không hiểu.
Hải bật cười:
– Ý tưởng ban đầu chỉ là tạo nên một không gian có tính thơ mộng, lãng mạn. Vậy thôi, phần còn lại tùy vào trí tưởng tượng của mỗi người.
Anh dừng lại một chút để anh chàng trưởng phòng theo kịp ý mình, rồi mới nói tiếp:
– Mày cứ nghĩ là sẽ dắt người yêu lên đây mỗi cuối tuần, rồi cứ vậy mà làm tới. À thêm nữa, đây là điểm người ta đến mỗi tuần, chứ không phải cả năm mới đến một lần. Hai mục đích khác nhau.
Trưởng phòng gật đầu:
– Hiểu rồi. Có gì thắc mắc sẽ hỏi sau.
Hải lắc đầu:
– Trong vòng tuần tới không liên lạc được đâu, tao xin nghỉ phép.
– Cũng không sao, tụi này sẽ hỏi chị Ngọc.
Hải về phòng mình rà soát lại mọi việc để chuẩn bị nghỉ phép. Mấy ngày vừa qua vùi đầu vào công việc để quên đi phần nào những cảm giác nặng nề, tuy nhiên điều đó cũng làm anh cảm thấy mình đang vắt kiệt đến chút sức lực cuối cùng.
Mình cần được nghỉ ngơi, đi đâu đó, câu cá, bơi lội, nghe nhạc, nằm ườn ra lười lĩnh… và nhất là đừng có ai quấy rầy.
Nấn ná đến chiều anh mới quyết định gọi cho chị Ngọc. Sau một hồi khá lâu chị Ngọc mới bắt máy, trong điện thoại hơi ồn ào như tiếng gió:
– Hải về SG rồi à?
– Dạ, em bàn giao công việc cho anh em ở công ty rồi, em tính xin nghỉ phép một tuần.
– Đi đâu? Một lúc sau chị Ngọc mới hỏi lại, giọng chị cố thản nhiên.
– Em cũng chưa biết nữa, chắc xuống biển vài ngày, rồi lại lên rừng… Hải cũng ra vẻ tự nhiên.
Mà quả thật anh vẫn chưa quyết định nên đi đâu, chỉ để xả stress thôi, mọi chuyện cũng không cần chọn lựa nhiều quá. Nhiều lần chọn lựa trong đời rốt cuộc cũng không được gì.
– Chị đang ngồi câu cá một mình ở Ao Đôi, Hải tới đi.
Trời đất, tự nhiên lại nổi cơn lãng mạn vầy nè. Anh cười nhẹ:
– OK, khoảng 30 phút nữa em tới.
***
Hải đốt điếu thuốc thứ hai, lơ đãng đưa mắt nhìn qua phía chị Ngọc đang ngồi trầm ngâm trước cần câu, bó gối, mái tóc đổ xuống lưng, chảy tràn qua một bên vai và che khuất nửa khuôn mặt xinh đẹp. Vẻ đẹp nồng nàn của một người đàn bà đã từng là giai nhân đầy vẻ đam mê quyến rũ.
Và quyến rũ hơi nữa là người đàn bà đó lại đầy quyền lực. Đối với những chàng trai có vẻ ngạo đời như Hải thì chất quyền lực đó chỉ mang lại cảm giác say mê khó cưỡng.
Mà mình đã không thể cưỡng lại một lần rồi còn gì.Hải hơi mỉm cười. Cái cười bất giác đó không qua khỏi mắt chị Ngọc.
– Sao cười?
– Không có gì – Hải lắc đầu. Anh nhìn vào gương mặt có vẻ nghiêm nghị của chị Ngọc – Còn chị sao lại ra đây ngồi?
– Cũng không có gì quan trọng, chỉ là thích tận hưởng cảm giác cô đơn một chút.
Khi nào thì một người muốn hưởng thụ cảm giác cô đơn nhỉ? Có phải khi người ta đã không còn tin tưởng vào một điều gì tốt đẹp trên đời này nữa? Có phải khi người ta nhận ra cái thế giới này đầy rẫy lọc lừa không đáng tin? Có phải ngoài những việc làm đã được lên chương trình hàng ngày, người ta không còn biết phải tìm kiếm điều gì khác để làm?
Anh cũng đã nhiều lần ngồi một mình trong bóng tối, gặm nhấm nỗi cô đơn nặng nề như thế, và lần nào anh cũng cần lắm một người nào đó có thể ngồi với mình lặng lẽ, chỉ để sẻ chia cái cảm giác tồn tại trống rỗng trong đời.
Anh nhìn dáng ngồi rã rời mỏi mệt của chị Ngọc và bất giác lòng chùng xuống, lòng đã chùng, đối diện với một vẻ đẹp buồn bã lại càng chùng xuống hơn.
Anh nhìn quanh, khung cảnh khu vườn câu cá khá vắng vẻ, mọi người xung quanh cũng đang lục tục ra về khi ngày đã tàn.
Nhưng chị Ngọc chưa có vẻ gì muốn về. Anh hiểu cái cảm giác trở về ngôi nhà cô đơn của mình chỉ để thấy xung quanh mình đang không có ai.
Anh đứng dậy, nói nhỏ:
– Đưa chìa khóa cho em, mình đi.
– Đi đâu?
– Ra biển.
***
Biển đêm.
Suốt chặng đường hơn trăm cây số chạy ra Vũng Tàu cả hai đều lặng lẽ không ai nói lời nào. Nhưng cái lặng lẽ đã khác, nhẹ nhàng, bảng lảng. Vẫn nỗi cô đơn ấy, nhưng đã có một người để sẻ chia.
Có những lúc tâm trạng không ổn, dẫu cho có ai đó bên cạnh đang quan tâm chăm sóc, người ta vẫn cảm thấy cô đơn. Nhưng cũng có những giây phút chỉ cẩn cảm giác được sự có mặt của một người có thể cảm nhận nỗi buồn với mình, người ta sẽ cảm thấy nhẹ nhàng, thanh thản.
Hải đưa xe vào bãi gửi, rồi bảo chị Ngọc chân trần xuống biển. Biển về đêm ồn ào tiếng sóng và gió ***g lộng. Chiếc váy chị bay lất phất trong cơn gió khiến Hải phải cầm giúp chị cái túi xách để chị dùng tay giữ váy.
– Cái gì mà nặng vậy chị?
Chị Ngọc khẽ cười:
– Cho phép Hải tìm hiểu đó.
Hải không cần nói lần thứ hai, anh kéo dây kéo và lôi ngay một chai rượu ra, cười hớn hở:
– Em nghi là rượu lắm mà, đúng thiệt. – Nhưng ngay sau đó anh chàng xịu mặt – Chỉ có điều em đang giảm rượu, không uống bét nhè như trước nữa.
Chị Ngọc nhìn Hải không cười:
– Đâu có sao, chỉ cần đừng để cho say. Rượu 18 năm, chỉ dành cho người tinh tế.
Hải thở ra, tính nói điều gì đó nhưng rồi lại im lặng. Anh tự nhiên đưa tay nắm tay chị, cả hai người cùng đi xuống bãi cát êm êm, gần với con nước đang lên dập dềnh tiếng sóng.
Hải đứng đợi chị Ngọc trải váy lên cát ngồi xuống trước rồi mới ngồi xuống bên cạnh. Bất giác anh muốn nằm dài xuống, ngửa mặt lên ngắm nền trời đêm đen đang đầy sao lấp lánh. Gió thổi tóc bay lất phất vào mắt. Chị Ngọc ngồi, dáng thẳng lưng, nhìn ra biển sóng miệt mài, cũng khe khẽ thở dài.
Cách hai người một khoảng vài chục mét có một đám lửa nhỏ, có người đang nướng tôm cá, mùi mực nướng thơm lừng bay lại khiến Hải nhận ra mình đang đói bụng cồn cào. Không cần anh ra hiệu, một đứa bé gái chạy lại hỏi:
– Anh chị dùng món gì không ạ?
– Em có những gì?
– Dạ tôm, mực và cua ghẹ.
– Cho anh một hộp mực nướng, hai con ghẹ nữa.
– Dạ.
Không có gì thú vị bằng ngồi uống rượu cạnh biển đêm như thế này, thành phố ồn ào sau lưng, những toan tính ngày thường cũng gác lại, chỉ còn cảm giác nhàn hạ. Nhấm nháp từng hớp rượu mạnh với đồ biển có vẻ không hợp lắm, nhưng vẫn đầy thoải mái, thanh thản.
Vẫn không ai lên tiếng nói gì, chai rượu đưa qua đưa lại dần vơi xuống. Một lúc Hải cũng cảm thấy bát đầu váng vất và chị Ngọc đã thấm mệt. Anh ngồi sát lại cho chị dựa đầu vào vai. Lặng lẽ nhấm nháp một mình.
Bất giác chị Ngọc nói nhỏ, tiếng nói tan trong tiếng gió:
– Chị cảm thấy êm ái quá.
Hải quay sang nhìn chị, chị không nhìn Hải, chỉ vùi đầu vào vai Hải, như muốn trốn tránh ánh mắt anh, bẽn lẽn như một cô gái trẻ ngượng ngùng trước người yêu.
Anh không kiềm lòng được, bàn tay anh đưa qua nắm lấy tay chị, nắm lại nhẹ nhàng, chia sẻ, không phải lòng anh cũng đang thanh thản, nhẹ nhàng và như là hạnh phúc đấy sao.
Không nhất thiết là tình yêu, đôi khi chỉ là một cảm giác diệu vợi, mơ hồ mà đồng điệu cũng khiến tâm hồn người ta tan ra.
– Chị muốn Hải ôm chị. – Nàng ngồi hẳn vào lòng anh, cho anh vòng tay qua thân hình mỏng manh của chị.
Làn hương tóc nhẹ nhàng thoang thoảng, ôi trời, làm sao ta chịu nổi cảm giác này. Hải đặt chai rượu xuống, khẽ ôm sát nàng vào lòng, hai bàn tay anh hư đốn đặt lên bộ ngực nàng, siết nhẹ.
Chị Ngọc ưỡn người lên, giọng nàng run rẩy:
– Ước gì mình được yên nhau trên bãi cát này Hải ơi.
Hải trầm giọng nói nhỏ:
– Hôm nay không phải cuối tuần, chắc còn phòng khách sạn nhìn ra biển, mình sẽ mở cửa sổ cho gió biển lùa vào, và cùng đứng đó nhìn ra biển đêm cũng được mà.
***
Vào phòng khách sạn, việc đầu tiên là tắt đèn, mở cửa sổ. Rồi Hải nắm tay chị Ngọc dắt đến cửa sổ, cả hai đứng ngây người ra trong cơn gió ***g lộng thổi vào từ biển, ở trên tầng cao này gió mạnh hơn, và mặn hơn, nồng nàn như biển lớn ngoài kia.
Anh đứng sau lưng chị, vòng tay ôm sát chị vào lòng. Vòng tay đàn ông rắn chắc, chỉ siết qua người mà không chạm lên ngực nàng. Chính điều đó khiến chị càng cảm thấy nôn nóng hơn. Nhưng bất giác nàng chết lặng người khi cảm thấy đôi môi anh đang chạm khẽ vào phía sau cổ nàng, cảm giác đến rợn người, chị có thể thấy toàn thân nóng lên, gai ốc nổi khắp người. Môi anh say mê quá, nồng nàn quá, chỉ khiến có thể đi, mà không có về.
Bên ngoài chỉ là biển đêm lấp lánh lân tinh, không có một ánh mắt nào được chiêm ngưỡng nàng, khi anh nhẹ nhàng kéo chiếc dây kéo phía sau lưng chiếc áo váy xuống. Bàn tay anh mơn man trên bờ vai trần, ve vuốt, đẩy hai sợi dây mỏng manh của chiếc áo ngực xuống, rồi cái khóa cũng bung ra, hai bầu vú căng tròn cũng thoát ra, căng cứng, hai chiếc núm vú xinh xắn vểnh lên, rung rung.
Chết mất, biển dường như biến mất, chỉ còn lại thứ ánh sáng chập chờn xa lắc. Những cái vuốt ve của anh dịu dàng không vội vã mà như thiêu đốt, chị không nhận ra cái quần lót của mình cũng đã được anh tuột xuống từ lúc nào.
Khi anh áp sát cơ thể trần truồng của mình vào chị, hai tay đưa lên nâng niu hai bên vú, những ngón tay dịu dàng se lấy hai đầu vú cũng là lúc chị gục đầu xuống bệ cửa sổ, chị không biết mông mình đang ưỡn ra, mời mọc, dâng hiến. Và khi dương vật anh len qua mép âm hộ ướt đẫm của nàng, xuyên vào chậm chạp, nàng nấc lên như mê đi:
– Ôi…. em chết mất….
Hải chậm chạp từng nhịp đút vào thật sâu, rồi rút ra… rồi lại đút vào. Cảm giác cọ sát khi dương vật anh đi hết chặng đường khiến người nàng run bắn lên. Nàng chỉ còn biết thả người vào cơn sóng cảm giác.
Khi nàng bắt đầu tan ra trong cơn khoái lạc thì Hải cũng tăng tốc, anh nắm lấy hông nàng dồn dập thúc mạnh… cuốn phăng nàng đi trong cơn bão tình. Nàng rã rời gục hẳn xuống đất sau khi cả người nàng thắt lại, âm hộ nàng cũng siết chặc dương vật gân guốc của người đàn ông phía sau nàng, và cảm nhận những cú bắn mạnh mẽ của chàng vào tận cùng cơ thể.
Hải cũng thở dốc, anh bế xốc nàng lên, nhẹ nhàng đặt xuống chiếc giường êm ái. Anh nằm xuống với nàng, ôm nàng âu yếm. Nàng rên rỉ nhẹ nhàng và cuộn người vào lòng anh. Lần đầu tiên sau một lần làm tình nàng cảm thấy cả người rã rời và cơn buồn ngủ ập tới sập đôi mi mắt của nàng. Anh âu yếm hôn nàng:
– Ngủ ngon!
– Ngủ ngon.
Ngoài kia biển lại trở lại, tiếng sóng dạt dào lẫn vào tiếng gió đêm êm như tiếng hát.