Tình Già - Chương 96
Chương cuối này, tôi sẽ kể nốt cho các bạn nghe đoạn cuối của câu truyện về chú Tình và cô Oanh, chắc chắn là cô chú ấy sẽ làm đám cưới rồi, điều đó không còn gì phải bàn cãi và cũng chẳng có điều gì có thể cản trở được họ. Gia đình bà Oanh thì không nói làm gì, đặc biệt là Thủy Tiên, con gái bà Oanh rất ủng mẹ đi bước nữa, trước đám cưới mẹ mấy ngày, Thủy Tiên và chồng đã đáp máy bay về Việt Nam, cô muốn mình được chứng kiến ngày hạnh phúc của mẹ. Là đàn bà cô biết, sống cô đơn một thân một mình khổ cực trăm bề, mẹ cả đời đã vì cô mà không màng đến hạnh phúc bản thân, nay khi bước đến đoạn cuối của cuộc đời tìm được cho mình một người bạn tâm giao, đó là phúc phận, là phần thưởng mẹ xứng đáng nhận được, bố đẻ cô ở nơi chín suối cũng mỉm cười mà đồng tình ủng hộ cuộc hôn nhân này.
Duy chỉ có ông Tình là có chút buồn. Ngày mai đã là ngày chính thức tổ chức lễ cưới rồi, vậy mà ông vẫn chưa nhận được sự nhất trí ủng hộ của hai đứa con trai. Bà Oanh tinh tế lắm, mặc dù ông vẫn cố tình che dấu nhưng không lọt qua được đôi mắt tinh tường của bà. Bà chỉ biết an ủi ông như thế này:
– Anh à, anh buồn lắm phải không? Nếu anh buồn anh cứ nói với em, san sẻ với em đi. Chúng mình đến với nhau ngoài chuyện tình yêu đôi lứa ra thì cái chính vẫn là tìm chỗ mà san sẻ niềm vui nỗi buồn mà. Em muốn chuyện vui vẻ gì cũng có anh và em, rồi chuyện buồn phiền gì cũng em và anh chia sẻ cho nhau. Như vậy mới thực sự là hạnh phúc anh ạ. Em tin chắc rằng một thời gian ngắn nữa thôi, các con sẽ hiểu và ủng hộ hai đứa mình. Anh cứ chờ mà xem.
Ông Tình thở dài một cái rồi đưa tay mình lên kéo đầu bà xuống vai mình:
– Uh, anh cũng biết thế, nhưng không hiểu sao vẫn cứ có cái gì đó nằng nặng trong lòng mà không dứt ra được. Hy vọng rằng cái Thủy và cái Vân biết đường mà khuyên nhủ được chồng nó. À, mọi thứ chuẩn bị xong hết chưa em?
– Xong hết rồi anh ạ, ngày mai chúng mình chỉ việc đến bệnh viện thôi. Em chỉ lo mỗi một việc là căng tin của bệnh viện chật quá, không đủ chỗ cho khách mời.
Nói về địa điểm tổ chức đám cưới, lúc đầu ông Tình và bà Oanh cũng dự định tổ chức ở một nhà hàng nào đó, nhưng đồng chí Toàn, giám đốc bệnh viện Thiên Ngọc nằng nặc đòi ông bà tổ chức đám cưới tại bệnh viên luôn, không gian chính làm lễ là căng tin bệnh viện, rộng chừng khoảng 300 m2, cũng đủ chỗ cho khoảng một hai trăm người:
– Đừng lo, anh đã bàn bạc và tính kỹ với Toàn rồi. Em yên tâm.
———
Tèn ten ten, tèn tẽn tèn ten!
Một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, trời mùa hè nhưng cái nắng không quá chói chang, căng tin bệnh viện hôm nay quá khác so mọi khi, không gian được tự tay các nhân viên bệnh viên trang trí với hai tông màu chủ đạo là đỏ và trắng. Chữ HỶ được dán lung tung khắp mọi nơi. Ở phía cuối của căn phòng, một sân khấu nhỏ cũng được dựng lên để lấy chỗ cho cô dâu chú rể làm lễ thành hôn, ở đó có đầy đủ cả dàn đèn, hai bộ loa ở hai bên. Các bàn ăn thường ngày đã được phủ một tấm vải trắng, giữa bàn là một lọ hoa hồng nở thắm, bên cạnh là bánh kẹo, hạt hướng dương. Một bữa tiệc ngọt là minh chứng cho tình yêu của đôi trẻ.
Ở tại phòng khám của bà Oanh, cô con gái Thủy Tiên đang trang điểm cho mẹ, cô ghé vào tai mẹ thì thầm khi vừa cài xong một bông hoa nhỏ lên mái tóc:
– Hihihihihihi, mẹ của con hôm nay thật là đẹp.
Bà Oanh đứng dạy tự nhìn mình trong gương, bà Oanh cũng cảm thấy hôm nay mình đẹp thật, một nét đẹp mặn mà, quý phái, nhất là khi được trang điểm theo phong cách Pháp, chiếc váy cưới hở vai mầu trắng đơn giản không quá cầu kỳ nhưng chính sự giản đơn lại mang đến một vẻ đẹp nền nã, đằm thắm nhưng cũng ẩn hiện sự sexy quyến rũ.
– Cha bố nhà cô, mẹ già rồi còn đẹp đẽ gì nữa.
Thủy Tiên mặc một bộ áo dài trắng, cô trêu mẹ thêm:
– Mẹ còn lâu mới già nhé, già mà tối hôm qua …………… hihihihihi, ở tầng 1 con vẫn …………… nghe thấy.
Bà Oanh đỏ ửng mặt, đúng là đêm hôm qua ông bà vẫn làm 1 nháy tung giường bạt chiếu, báo hại tiếng rên còn vang xuống tận tầng 1, nơi hai vợ chồng con gái kê tạm cái đệm ra ngủ, thật là ngượng ngùng quá đi à.
– Đâu có ………….. gì đâu. Tiên sư con mới chả cái, dám trêu mẹ…………………
——–
Tại phòng khám của ông Tình, chàng rể Pháp đang chỉnh lại cho bố dượng vợ chiếc cavat mầu đỏ thắm, anh nói bằng Tiếng Việt sõi như người Tây …….. Nguyên:
– Ái dà dà, bố đóng bộ vest nhìn cũng đẹp quá ha. Ai bảo bố đã sáu mươi tuổi rồi nào.
Ông Tình quay một vòng chổng mông vào gương rồi ngoảnh đầu lại tự nhìn mình:
– Thế không sáu mươi thì là bao nhiêu?
– Lục tuần ạ.
– Ha ha ha ha ha, đúng là Tây học nói tiếng Việt. À Frank này, còn bao nhiêu lâu nữa thì được sang phòng cô dâu?
Frank tủm tỉm:
– Á à, có người sốt ruột muốn lấy vợ này, còn 1 tiếng nữa cơ bố ạ.
Ông Tình nghĩ thầm trong lòng: “Mẹ nó chứ, gì mà còn những một tiếng, ở trong phòng khám này biết làm cái gì cho hết giờ đây, giá mà có một cái lồn để khám giết thời gian thì tốt nhỉ”.
———
Trở lại với buổi sáng sớm ngày chủ nhật này, lúc ông Tình và bà rồng rắn đèo nhau đến bệnh viện để tổ chức hôn lễ. Thì cũng đúng lúc đó, Vân lừa lừa thế nào mà dẫn được Phong và hai đứa con đến nhà của Lưu, Vân nói với Phong rằng cần họp gia đình về chuyện của bố. Phong không nghi ngờ gì.
Chuyện này không phải một mình Vân thực hiện, có có sự giúp sức của Thủy nữa. Hai chị em đã bàn bạc và đi đến thống nhất đánh một đòn quyết định vào hai tên chồng đúng vào cái ngày bố làm đám cưới.
Chủ nhật hôm đó Thủy bảo Lưu ở nhà chờ vợ chồng anh Phong đến để họp gia đình, nghe giọng Thủy khá là nghiêm trọng nên Lưu cũng đồng ý ở nhà chợ vợ chồng bác cả.
Ba đứa trẻ con gồm Lan và Quang Anh con của Phong cộng với Gia Bảo con của Lưu nữa đang chơi trên tầng. Ở dưới phòng khách, hai đôi chia nhau ngồi đối diện ở bàn uống nước. Vân mở lời trước:
– Anh Phong và chú Lưu có biết hôm nay là ngày gì không?
Phong và Lưu ấp úng không dám nói, thực ra hai người biết hôm nay là ngày bố tổ chức đám cưới. Tin nhắn của bố vẫn còn nguyên trong máy điện thoại. Thấy hai người ngập ngừng, Thủy nói thay lời chị:
– Là ngày bố tổ chức đám cưới với cô Oanh.
Phong và Lưu nhìn nhau không nói, trong lòng hai người thực ra đã quá nửa là đồng ý cuộc hôn nhân này. Từ khi biết chuyện đến giờ đã xảy ra nhiều sự kiện, nhất là chuyện cô Oanh đã dẫn mẹ con Minh Trí đến tòa án góp phần quyết định đến thắng lợi, con mắt của họ nhìn cô Oanh đã đổi chiều dần dần. Hơn thế nữa, trong thời gian qua, không đêm nào là Thủy không thủ thỉ với Lưu, Vân thì thầm với Phong về chuyện của bố, họ còn kể rõ chi tiết từng ngóc ngách cuộc sống và hoàn cảnh của cô Oanh cho chồng nghe, rằng không có chuyện vì tài sản hay tiền tài vật chất gì trong mối quan hệ này. Mưa dầm thấm lâu, rồi họ cũng nhìn nhận vấn đề này theo một cách khác.
Ấy thế nhưng đàn ông vẫn là đàn ông, tính cố hữu, bảo thủ và gia trưởng vẫn luôn luôn tồn tại ở trong họ mặc kệ cho bị muôn vàn tác động. Phong nói, nhưng giọng không còn mạnh mẽ, hùng hồn dứt khoát như xưa nữa:
– Nhưng còn mẹ, mẹ sẽ nghĩ thế nào nếu bố đi bước nữa. Mọi người chỉ nghĩ đến bố thôi mà không nghĩ đến mẹ. Bố đi bước nữa chính là danh chính ngôn thuận phản bội lại mẹ.
Vân nghe chồng nói thì bốp chát lại luôn:
– Mẹ mất đã lâu rồi mà anh. Không phải là bố phản bội mẹ, em tin chắc rằng mẹ cũng sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này. Anh phải nghĩ rằng bố rất cần một người bầu bạn. Chúng ta tuy là con nhưng để nói chuyện với bố cũng có khoảng cách nhất định.
Nói đến đây Vân lại nghĩ thầm mà không dám nói ra miệng trước cuộc họp: “Con chỉ có thể giúp bố chuyện địt thôi, còn chuyện tâm sự thì con chịu”.
Phong tắc tịt, nhưng Lưu lại đế thêm:
– Anh Phong nói cũng phải, còn hàng xóm láng giềng, bà con họ hàng, đồng nghiệp nữa, họ nghĩ sao khi bố già rồi còn đi cưới vợ. Nếu bố còn trẻ cơ thì em cũng không có cản làm gì, nhưng đằng này.
Thấy tình hình căng thẳng, để đôi co với hai anh em nhà này ra vấn đề thì mất nhiều thời gian, nhất là khi hôn lễ sắp được bắt đầu rồi. Thủy đứng dậy nói:
– Hai anh chờ em một lát, em sẽ cho hai anh xem cái này.
Nói xong Thủy đi lên tầng.
Một lúc sau cô đi xuống, trên tay cầm một quyển sổ đã cũ kỹ nhuốm mầu thời gian. Cô đặt nó lên hai đùi của mình, ở chỗ gần bướm một cách rất trân trọng:
– Các anh biết đây là cái gì không?
Phong và Lưu nhìn về phía lồn Thủy, nhưng tất nhiên không phải nhìn háng rồi, là nhìn quyển sổ đang đặt trên đùi. Nhìn vào mắt và cái lắc đầu nhẹ thì biết hai anh không biết đây là cái gì rồi. Thủy giải thích:
– Là quyển nhật ký nuôi con. Bố tự tay viết từ ngày mẹ mất đến khi ngày anh Lưu cưới thì dừng lại. Em vô tình tìm thấy trong lúc dọn dẹp phòng cho bố. Để em đọc cho các anh nghe một số đoạn.