Tình Già - Chương 92
Bà quặp chân vào hông ông, rồi buông lỏng bản thân để mặc cho cơn sướng sắp đến. Thiên thời địa lợi nhân hòa, thời thế sinh anh hùng là đúng với hoàn cảnh của ông Tình của chúng ta hiện giờ. Ở dưới háng thì bà Oanh đang quằn quại, lồn đang co bóp dữ dội chỉ chực chờ một chút nữa thôi là sẽ đạt cực khoái, còn bản thân ông thì cũng đã vừa tầm để nã đạn, súng đã lên nòng sẵn sàng khai hỏa:
– Địt này ……….. địt vào lồn này ………………… sướng không Oanh ơi?
– Em sướng ………….. mạnh lên anh …………….. em sắp sướng rồi ……….. mạnh lên anh ơi ……………… aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa. Xuất tinh vào lồn em đi.
– Pạch pạch pạch ……………….
Ông Tình lấy hết sức bình sinh dập nhát nào ra nhát ấy, mục đích để bà Oanh lên cơn cực khoái và đồng thời cũng là để mình xuất tinh, tinh trùng đã ra đến cuống buồi rồi.
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA. Chết em rồi ……………. Em sướng …………… quá …………. Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.
Ông Tình cũng không còn chịu được thêm nữa, trong khi ông gồng cơ háng, rút cơ mông để điều chỉnh tinh trùng dồn ứ lại ở đầu buồi thì ở dưới bà Oanh nâng hẳn mông lên mặt giường và giật giật, đầu lồn bà nở to thò hẳn ra ngoài.
Rồi ông Tình xả tinh và từ đầu lồn bà Oanh phọt ra một tia nước mầu trắng đục. Cả hai người cùng xuất tinh một lúc.
Giữa ban ngày ban mặt, ông Tình được cận cảnh nhìn rõ mồn một dòng nước như tia sữa phòi ra từ đầu lồn bắn tung tóe vào gốc dương vật của ông. Nếu không vì lúc này ông đang xả tinh thì có lẽ đã cúi xuống mà ngậm mồm vào cái hột le ấy để uống cái nước tinh túy, dâm dục nhất của người phụ nữ rồi.
Đánh rơi mông cái “bịch” xuống đệm, bà Oanh rã rời, chân tay bủn rủn, toàn thân vẫn co co giật giật không chịu dừng lại. Chỉ đến khi ông Tình cũng đổ ập xuống úp trọn thân mình lên người thì bà Oanh mới từ từ dịu dần cơn sướng khoái. Mồ hôi của cả hai người làm toàn thân nhớp nháp, dinh dính.
Một lúc sau bà Oanh mới thì thào vào tai ông:
– Mới từ viện về mà làm người ta ra nông nỗi này. Người đâu mà …….. khỏe như trâu.
Nhưng có lẽ ông Tình không nghe thấy bà Oanh nói gì, ông đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào, chỉ có tiếng thở đều đều vọng vào tai.
———
Rồi cứ thế cuộc sống trẩy trôi thêm một vài ngày nữa. Mặc cho chưa thống nhất được với hai thằng con trai nhưng ông Tình và bà Oanh vẫn quyết tâm tổ chức đám cưới. Hôm qua ông bà đã ra phường đăng ký kết hôn rồi. Ngoài chứng minh nhân dân, sổ hộ khẩu của hai người thì ông Tình còn mang theo giấy chứng tử của người vợ cũ, còn bà Oanh thì mang theo giấy báo tử và bản công chứng tấm bằng liệt sĩ của chồng cũ. Về mặt pháp lý, ông bà đã chính thức là vợ chồng của nhau, chỉ còn cái đám cưới mang tính hình thức là ông sẽ dọn hẳn về nhà bà ở, lúc đó hàng xóm láng giềng, bà con họ hàng sẽ không còn dị nghị bất cứ điều gì nữa. Thủy Tiên, con bà Oanh, ở bên Pháp cũng hết lòng ủng hộ, cô cũng đã nhiều lần nói chuyện điện thoại với ông Tình, bố dượng của mình rồi.
Nhưng có một chuyện mà hai ông bà không ngờ tới, đó không phải chuyện của hai người nhưng lại có liên quan đến ông bà, đó là Thủy.
Đang ngồi trong phòng làm việc với biết bao công việc bồn bề, đợt này là dịp hè, phòng hành chính nhân sự do cô làm trưởng phòng đang phải chuẩn bị những công việc phục vụ cho đợt nghỉ mát của toàn bộ cán bộ nhân viên trong công ty. Mấy trăm con người cùng đi nghỉ mát một lúc, không phải là ít chuyện đâu, Thủy nhận được cuộc điện thoại của số lạ, lừng khừng một lúc cô mới bấm nút nghe:
– Alo!
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói đàn ông nghe lạ hoắc:
– Xin lỗi có phải là cô Thu Thủy đang nghe máy không?
Thủy không nhận ra giọng nói này, nó hoàn toàn xa lạ đối với cô, nhưng nghe ngữ điệu nghiêm túc vừa rồi thì cô thấy hoang mang:
– Vâng, là tôi đây. Xin lỗi ai đấy ạ.
– Xin tự giới thiệu, tôi là luật sư Chu Tuấn ở văn phòng luật sư Chu Tuấn và những người bạn. Tôi được ủy quyền của anh Nguyễn Tuấn Huy để giải quyết về việc anh Huy yêu cầu được nhận lại con của anh ấy là cháu Đặng Gia Bảo, không, phải nói chính xác là Nguyễn Gia Bảo. Chúng tôi đã gửi đơn yêu cầu phân xử lên Tòa án.
Thủy bủn rủn chân tay, cô đứng không vững nên ngồi thụp xuống ghế, khuôn mặt cắt không còn giọt máu, vẫn biết là chuyện này trước sau gì cũng phải đến, nhưng không ngờ nó đến nhanh và quyết liệt như thế này. Văn phòng luật sư Chu Tuấn là một văn phòng luật sự cực kỳ nổi tiếng không chỉ ở Hà Nội mà còn vang danh trong khắp cả nước. Chưa có một thân chủ nào được văn phòng này biện hộ có kết quả bất lợi cả. Tên đê tiện kia chắc chắn phải bỏ ra không ít tiền để thuê điều đó chứng tỏ sau lưng hắn có sự tham gia của cả gia tộc. Im lặng một lúc Thủy mới lấy đủ dũng khí để đáp lời:
– Anh gọi tôi có việc gì?
Chu Tuấn mỉm miệng cười, có lẽ một đoạn hội thoại ngắn mang tính uy hiếp, kèm theo danh thiếp luật sư Chu Tuấn đã có tác dụng trấn áp:
– Thương lượng.
Thủy hỏi lại vì chưa hiểu, chuyện này đối với cô làm gì có từ thương lượng, bằng mọi cách, bằng mọi giá cô phải giữ lại Gia Bảo ở bên mình:
– Thương lượng?
– Đúng! Là thương lượng. Thân chủ tôi muốn tôi đứng ra đàm phán để có kết quả đôi bên cùng hài lòng. Tránh phải chuyện dắt díu nhau lên tòa, phiền hà, mất thời gian, mà kết quả thì đã có từ trước.
Thêm một đợt trấn áp nữa làm Thủy thực sự lo sợ. Nghe giọng điệu của luật sự thì có vẻ như họ rất tự tin vào thắng lợi. Khoảng thời gian ít ỏi vừa rồi cũng đủ để làm Thủy lấy lại được một chút bình tĩnh, cô đáp lời:
– Được, tôi sẽ gặp anh.
– Tốt rồi, 15’ nữa tôi có mặt ở quán café Queen, cách cơ quan cô 50m về phía bên phải.
– Được, tôi sẽ có mặt.
Nói xong Thủy cúp máy, chuyện tên luật sư biết chỗ làm của cô cũng không có gì quá bất ngờ, Huy một lần cũng gặp cô ở chính cái quán café Queen đấy rồi. Với lại theo nghiệp vụ thì luật sư sẽ phải bỏ công bỏ sức ra để tìm hiểu hoàn cảnh, địa vị, công việc, thậm chí cả gia đình của cô trước khi gọi cho cô.
Đã hẹn với luật sư rồi, nhất định Thủy phải đến, cô không muốn mình trở nên yếu đuối trước mặt đối phương, cô phải thật bản lĩnh, thật bình tâm đối diện với sự thật. Sau cuộc gặp này, ngay tối nay thôi cô sẽ phải đứng trước chồng mà thú nhận tất cả, sự việc ra nông nỗi này thì không thể giấu anh được nữa rồi. Cũng nhờ ơn giời, dạo thời gian gần đây, tình cảm hai vợ chồng đã xây dựng rất vững chắc, cô lại đang mang trong mình đứa con của anh nữa. Cô tin là anh sẽ bỏ qua chuyện này mà đứng về phía cô, cùng cô giữ Gia Bảo lại bên mình.
Nhưng ra đến cửa phòng, Thủy lại lừng chừng không dám tiến, cô nghĩ đến một người, một người mà cô thực sự rất tin tưởng. Cuối cùng trước khi mạnh dạn bước đi, Thủy đã bấm điện thoại gọi cho người đó.