Tình Già - Chương 70
Ông Tình vẫn nhắm mắt chứ chưa mở hẳn ra, ông cũng như bà vừa rồi, đang nhớ lại cảnh ái ân đêm qua:
– Vợ yêu. Anh yêu em!
Rồi ông bà ôm dịt lấy nhau trong tình yêu, trong hạnh phúc. Một lúc sau, bà Oanh hỏi rất nhỏ:
– Anh này, hôm qua thấy em …………… thế nào?
– Vẫn còn …………. ngon lắm. Ha ha ha ha ha. Thế còn em thấy anh thế nào?
– Hihihihihi, vẫn còn …….. xí quách lắm. Ha ha ha ha.
Chiếc giường rung lên bần bật vì ông bà cùng nhau cười nắc nẻ. Hết tràng cười, bà Oanh hỏi tiếp:
– Đêm qua, em thấy cơ thể em lạ lắm. Lúc em ……………. xuất í, theo như em hiểu biết thì không thể xẩy ra trường hợp đấy.
Nhớ lại lúc bà Oanh xuất dâm thủy, ông Tình lục lại kiến thức của mình, vì ông là chuyên gia về Lồn mà:
– Là em không có chuyên môn sâu về sinh lý nữ thôi. Y học hiện tại hầu như không nói về trường hợp này. Nhưng anh đã từng đọc sách cổ Trung Hoa, có tài liệu ghi nhận về trường hợp phụ nữ cũng xuất tinh giống nam giới, đó là thời phong kiến. Các phi tần vợ vua vì cả ngàn người, quá nhiều nên đa số không được vua thị tẩm. Do đòi hỏi sinh lý cơ thể nên họ đã quan hệ tình dục đồng giới với nhau vì ở trong hậu cung ngoài vua là đàn ông ra thì còn lại đều là thái giám. Chính vì quan hệ tình dục đồng giới nên họ thường lấy hột le làm dương vật giả, làm nhiều lần trong nhiều năm thì cơ thể tự khắc biến đổi theo và dần dần hột le có khả năng xuất dâm thủy giống như dương vật. Chỉ là xuất dâm thủy thôi chứ không phải là xuất tinh trùng. Về cấu tạo của hột le theo góc độ giải phẫu sinh lý thì cũng tương tự như dương vật, đầu hột le có khoảng 8.000 đầu dây thần kinh nên rất nhậy cảm nếu được kích thích. Tóm lại hoàn toàn có khả năng nhưng để làm được như vậy là cực hiếm.
Nghe giảng đạo một hồi, tự cười tủm vì mình sở hữu cái “cực hiếm” đấy, nhất là nó thực sự khác biệt, mang lại trải nghiệm vô cùng tuyệt vời lúc lên đình. Nhất định bà phải đạt được ở những lần tiếp theo. Thấy bà Oanh không nói gì, lại chỉ cười tủm, hợp thời, ông nói về một chuyện khác, là chuyện ông muốn nhờ bà giúp đỡ:
– Em này, có chuyện này anh muốn nhờ em giúp.
– Chuyện gì vậy anh?
– Là chuyện liên quan đến vợ chồng thằng Lưu.
Thời gian qua, ông bà nói chuyện với nhau nhiều, ông bà kể hết cho nhau nghe về điều kiện hoàn cảnh của nhau. Do đó bà Oanh đã nắm khá kỹ về gia đình ông Tình, tính cách của hai cậu con trai như thế nào, các cô con dâu ra làm sao, các cháu nội nữa:
– Vợ chồng Lưu? em giúp được gì?
Vậy là ông Tình kể chi tiết hơn cho bà Oanh nghe về vấn đề mà vợ chồng Lưu gặp phải, kể về buổi nói chuyện của ông với Lưu chiều ngày hôm qua và phương án chữa trị mà ông phác thảo trong đầu. Tất nhiên, ông không dại gì mà nói là vấn đề của Thủy đã được ông giải quyết xong, giờ chỉ còn Lưu nữa thôi. Nghe xong bà Oanh có hơi ái ngại:
– Em trực tiếp chữa cho Lưu?
Vấn đề của Lưu thì bà Oanh không có ngại, bà đã chữa cho nhiều người bị tương tự rồi, nhưng bà ngại là ngại đó là con trai của ông Tình, người mà bà đã gọi là chồng mất rồi. Giờ nếu tính ra bà và Lưu có quan hệ mẹ kế con chồng, không máu mủ gì nhưng cũng gọi là có quan hệ gia đình. Nếu thẳng tưng ra mà chữa trị sẽ phải động chạm đến vấn đề tình dục, vấn đề nhạy cảm. Nếu Lưu không có quan hệ gì với ông Tình thì lại đi một nhẽ rất khác, bà chỉ cần làm đúng chuyên môn thôi là xong.
– Uh, vấn đề của thằng Lưu anh nghĩ khá nghiêm trọng, nó liên quan đến hệ tư tưởng, nếu không có kinh nghiệm, hoặc non về chuyên môn anh nghĩ không thể giải quyết được. Vì vậy anh nhờ em, nếu không gia đình chúng nó tan nát, tội thằng Gia Bảo lắm.
Bà Oanh ngôi dậy rồi kiếm cái áo mỏng mặc vào, từ nãy đến giờ toàn trần truồng, giờ nói chuyện nghiêm túc nên cũng cần thay đổi:
– Vấn đề chuyên môn thì em không ngại, em cũng gặp nhiều trường hợp tương tự rồi. Em chỉ thấy cấn cái vấn đề nó ….. là con trai anh thôi. Anh biết rồi đấy, với những trường hợp như của Lưu, để chữa được cần phải “đánh” trực diện, “đánh” cấp tập một đập ăn quan, không thể dùng kiểu mưa dầm thấm lâu chỉ tổ thêm trầm trọng. Và nếu như thế thì …………. thực sự rất khó nói, vì em là mẹ kế của nó.
Cũng mặc chiếc áo phông mỏng vào ngồi lên song với vợ, ông Tình phân tích theo cái lý của ông:
– Em đừng suy nghĩ nhiều, mình có là cha là mẹ, nhưng trong trường hợp này mình cần đặt mình đúng vị trí, là bác sĩ. Mình làm thuần chuyên môn. Lưu nó là người trưởng thành rồi, khắc nó tự hiểu. Em giúp anh việc này đi, anh chỉ tin tưởng vào em thôi.
Bà Oanh nghĩ cũng phải, mình là bác sĩ không thể từ chối bệnh nhân, dù người đó là bất kỳ ai. Bà gật đầu:
– Vâng, nếu anh nói như vậy thì em đồng ý. Anh bảo Lưu đến bệnh viện khám đi.
– Uh, anh sẽ bảo nó đặt lịch khám đặc biệt.
Ông Tình thở phào nhẹ nhõm, ông có thể ngoài mặt rất nghiêm khắc với các con, không kiểu ỉ ơi tình cảm, nhưng trong lòng, thực sự mà nói ông rất quan tâm và thương các con. Chúng đã mất mẹ từ nhỏ, ông phải làm thay cả công việc của một người mẹ mà nuôi chúng lớn khôn. Những chuyện chúng gặp phải trong đường đời đều làm ông lo lắng cả.
Cả ngày chủ nhật hôm ấy, ông bà ở nhà quấn quýt bên nhau nửa bước không rời. Họ vui lắm, hạnh phúc lắm vì mình thực sự tìm được một người bạn đời tâm đầu ý hợp, biết san sẻ niềm vui và những lo lắng cho nhau.
Tối hôm chủ nhật ấy, ông Tình có “đòi”, nhưng bà Oanh không “cho”. Bà nói để bà nghỉ một vài hôm nữa cho bướm nguôi nguôi đã. Ông Tình cũng cho là phải, ở tuổi ông bà không thể hùng hục như trẻ trâu được. Thế cho nên, đêm chủ nhật, ông bà trần truồng ngủ chay.
————
Thứ hai là ngày đầu tuần, lần này ông bà đi chung một xe đến bệnh viện. Lúc đến nơi cũng gần 8 giờ sáng, sắp đến giờ làm việc. Bà Oanh đến cửa bệnh viện thì lên trước để ông Tình đi xe máy xuống tầng hầm, đi qua khu lễ tân thì cô y tá gọi lại:
– Cô Oanh!
– Gì vậy cháu?
– Cô có lịch đặt khám lúc 15h chiều nay ạ?
– Uh, cho cô xem thông tin nào?
Cô lễ tân đưa cho bà Oanh một phiếu đặt lịch khám đặc biệt. Bà Oanh đọc nhanh: “Tên bệnh nhân: Đặng Trung Lưu; Nội dung khám: “Tư vấn sinh lý nam”, Phòng khám: Đặc biệt”.
Bà nghĩ thầm trong đầu: “Đến nhanh thế sao?”, rồi trả lời lễ tân:
– Cô biết rồi.
Nói xong bà đi lên phòng khám, đúng lúc đó thì ông Tình cũng ở dưới tầng hầm cất xe máy đi lên, cô lễ tân lại gọi:
– Chú Tình, có bệnh nhân Trần Mai Trang đặt lịch khám đặc biệt lúc 15h chiều nay.
Giật mình một phát, điều ông Tình mong chờ cuối cùng cũng đã đến. Thủy để lại ấn tượng cực kỳ lớn trong ông. Giấu nhẹm biểu hiện vui mừng đi, ông Tình ôn tồn bảo cô lễ tân:
– Uh, chú biết rồi.
– Vâng ạ, hôm nay cả cô Oanh và chú Tình đều phải khám phòng đặc biệt đấy.
Thêm một cái giật mình nữa, ông hỏi lại:
– Vậy sao? Đâu đưa chú xem nào.
Cô lễ tân lại đưa cho ông Tình xem phiếu đặt khám của Lưu, ông đọc xong thì thầm nghĩ: “vợ chồng nó bảo nhau đến khám hay là vô tình thôi ấy nhỉ?”
———–
Không dám đứng yên một chỗ vì tim đập mạnh, sắp đến giờ khám rồi, vì vậy ông Tình cứ đi đi lại lại khắp cái phòng làm việc của mình. Tiếng gõ cửa làm ông giật thót mình.
– Cộc cộc cộc.
– Vào đi.
Cô y tá chỉ mở hé cửa ra rồi ghé đầu vào nói:
– Chú Tình ơi, bệnh nhân Trần Mai Trang đến rồi, đang đợi chú ở phòng khám đặc biệt.
Sốc lại tinh thần, ông Tình nói:
– Uh, chú biết rồi. Chú sang ngay.
Khi cô y tá đóng cửa lại, ông Tình thò tay qua cái quần chun đồng phục bác sĩ của mình để chỉnh lại cu, vừa rồi nó cửng quá đến nỗi lòi hẳn ra ngoài cạp quần sịp. Xong xuôi đâu đấy, ông đi sang phòng khám đặc biệt.
Ở bệnh viện có 2 phòng khám đặc biệt, và điều đặc biệt đầu tiên là chúng nằm sát nhau, chung vách. Mô tả kỹ một chút về chức năng nhiệm vụ của 2 phòng khám đặc biệt, một phòng dành cho Nam Khoa do bà Oanh phụ trách, một phòng dành do Phụ Khoa do ông Tình phụ trách. Hai phòng nằm cuối hành lang của tầng 8, nhìn bên ngoài đều có cửa cách âm giống nhau mầu trắng, phòng cũng được thiết kế dầy hơn các phòng khác, các trang thiết bị chuyên khoa cũng nhiều hơn, hiện đại hơn, trong các phòng còn có cả tivi, màn hình chiếu. Trước cửa phòng có đèn đỏ báo hiệu có bệnh nhân bên trong, không ai được làm phiền.
Để đi đến phòng khám đặc biệt của khoa mình thì phải đi khám đặc biệt của khoa Nam Khoa, ông Tình nhìn lên cửa phòng thì thấy đèn đỏ đang sáng, vậy là Lưu đã ở bên trong đó rồi.
Mở cửa phòng khám đặc biệt của mình, ông bước vào rồi đóng cửa bấm nút để đèn đỏ ở ngoài cửa cũng bật sáng. Đảo một lượt khắp căn phòng, không khó để ông nhìn thấy cô con dâu của mình.
Thủy đang ngồi trên chiếc bàn khám bệnh quen thuộc, rèm không được kéo giống những lần trước mà banh mở ra. Hôm nay cô không mặc chiếc váy bệnh nhân mầu hồng giống mọi khi mà vẫn mặc nguyên bộ quần áo công sở của mình, quần vải bó, áo sơ mi sơ vin, ở trên cổ còn có một cái khăn làm nơ. Nghe tiếng cửa kêu, Thủy ngó lên thấy bố, cô tê rần đến ngứa ngáy vùng háng. Nói thẳng ra, hôm nay cô đến đây là để được địt, chứ nào phải đến khám xét gì. Nếu cô không đến chắc người cô nổ tung lên mà làm điều xằng bậy với người lạ mất.
– Bố!
Ông Tình chậm chậm nhấc cái ghế inox ở cửa rồi cầm theo đi về phía giường bệnh nhân, mắt ông nhìn chằm chằm vào con dâu, khuôn mặt khả ái, hai má ửng hồng, ngực phập phồng, có lẽ con dâu ông cũng đang run run giống như ông lúc này. Ông biết, lát nữa thôi mình lại lần nữa làm tình với con dâu. Lần trước là vô tình, còn lần này thì khác rất nhiều, hai người đã nhận ra nhau rồi.
– Con đến khám đấy à?