Tình Già - Chương 64
Hai giờ chiều hôm đó, sau khi ăn cơm trưa ở nhà bà Oanh, ông Tình lấy xe máy đi về nhà Lưu Thủy, ông có nói với bà Oanh là muốn về thăm Gia Bảo vì hôm nay là thứ 7 cháu được nghỉ ở nhà. Từ lúc ông rời khỏi căn nhà đó chưa có về lần nào. Ông cũng dặn bà nấu cơm tối cho ông về ăn.
Trở lại ngôi nhà kỷ niệm của mình sau hơn 1 tháng rời khỏi, ông Tình có chút bồi hồi khó diễn tả. Một tháng ấy qua đi với bao sự kiện xảy ra mà có lẽ cả đời ông cũng không trải qua nhiều như vậy. Chuyện thứ nhất chính là chuyện ông với bà Oanh, chỉ tối nay thôi ông và bà sẽ chính thức là của nhau rồi. Chuyện thứ hai chính là chuyện ông vô tình đâm cặc vào bướm cô con dâu Thủy lạnh lùng ít nói và từ đó hai bố con đã hiểu nhau hơn trước và bước đầu xây dựng được tình cảm bố chồng nàng dâu. Chuyện thứ ba là ông và Vân đã có quan hệ xác thịt, nếu theo như những gì Vân nói với ông đêm hôm qua thì mối quan hệ này có thể sẽ còn phát triển rất phong phú đa dạng mà ông không thể lường trước được. Một tháng tưởng ngắng, ấy vậy mà đã xảy ra bao nhiêu chuyện.
Bấm chuông như một người khách, ông Tình chờ đợi Thủy ra mở cửa, nhưng có chút thất vọng vì người ra mở cửa là Lưu. Vừa mở cửa cho bố, Lưu vừa nói:
– Bố từ nhà anh chị về đây ạ?
Vừa dắt xe vào nhà, ông Tình ngó mấy chậu hoa cây cảnh của mình, ơn giời nó vẫn xanh tốt, có vẻ như Lưu đã thay ông mà chăm sóc cho chúng:
– Uh, mẹ con cái Thủy đâu?
Lưu vừa đóng cổng vừa nói:
– Hai mẹ con đi chơi công viên rồi bố ạ. Bố vào nhà đi.
Ông Tình đoán được là Thủy cố tình không có mặt ở cuộc gặp này, vì nó rất đặc biệt, biết là thế nhưng không hiểu sao ông vẫn cứ muốn được gặp cô con dâu. Ngồi vào chiếc ghế dài của bộ bàn ghế uống nước trong phòng khách. Trong khi Lưu pha ấm trà mới thì ông Tình vào đề luôn:
– Sao, có chuyện gì mà anh nhắn tin cầu cứu tôi vậy?
Lưu mặt đỏ như gấc, cậu lúng túng rót cho bố chén nước, khi ngồi xuống ghế đối diện với bố thì hai tay đan vào nhau, mãi mới mở lời được:
– Thực ra chuyện này là chuyện riêng của hai vợ chồng con.
Ông Tình nhấp một ngụm trà nhỏ, chuyện gì thì ông biết thừa, biết rõ trong lòng bàn tay nhưng ông giả vờ như mình không liên quan:
– Chuyện riêng của vợ chồng anh thì liên quan gì đến tôi?
Hai bố con nói chuyện lúc nào cũng kiểu xa cách như vậy. Giữa bố và con trai khác giữa mẹ và con gái. Có thể bố đối với con trai sẽ không nói chuyện với nhau kiểu mặn nồng, nhẹ nhàng tình cảm, nhưng nếu ai là người trong cuộc sẽ hiểu tình cảm mà bố dành cho con không kém mẹ dành cho con đâu, có khi còn hơn nữa ấy chứ, chỉ là cách thể hiện ra là khác nhau thôi.
Lưu bắt đầu vào đề chính:
– Bố, Thủy đang đòi ly hôn với con?
Cười thầm trong bụng nhưng ông Tình giả vờ tròn mắt ngạc nhiên:
– Ly hôn? Anh đùa à? Tôi thấy vợ chồng anh sống cũng quy củ, ngay ngắn lắm cơ mà, sao lại ly hôn. Hay là anh rảnh dỗi sinh dửng mỡ giở thói bồ bịch ra làm cái Thủy nó giận.
Xua xua tay như thể minh oan:
– Không, không, làm gì có chuyện con bồ bịch bên ngoài, bố biết tính con mà.
Ông Tình tấn công:
– Tôi biết tính anh cổ hủ, bảo thủ, Nho giáo, phong kiến nên cũng khó làm ra cái chuyện ấy. Thế không phải là chuyện ấy thì là chuyện gì, hay là từ phía cái Thủy?
– Cũng không phải thế bố ạ.
Đặt chén nước xuống bàn đến “cạch” một cái, ông Tình nói:
– Thế tóm lại là vì chuyện gì?, anh cứ ấp a ấp úng như gà mắc tóc, có gì thì nói thẳng ra xem nào.
Run bắn người vì bố nói to, Lưu giãi bầy tâm sự:
– Chuyện là …………. Thủy ………. cô ấy ………… cảm thấy không hạnh …… phúc khi sống với con. Vì vậy mà cô ấy đòi ly hôn.
– Cụ thể hơn xem nào?
– Cô ấy nói là ……….. con không biết …………. cách làm cái chuyện ……… quan hệ vợ chồng. Bố là bác sĩ ………… bố xem ….. có cách nào ….. giúp con.
– Vì vậy anh nhờ tôi dậy anh cách quan hệ vợ chồng?
– “Vâng”, Lưu gật đầu xác nhận.
Ông Tình nhấp thêm một ngụm trà nữa rồi nói một tràng:
– Tôi nuôi anh và chăm anh từ lúc anh còn đỏ hỏn đến nay anh đã ba mươi tuổi rồi, tôi chả lạ với cái tính cách của anh. Tôi biết anh tôn thờ đạo Giáo, đạo Nho. Cái đó không có gì sai cả. Nhưng thực sự mình phải biết hài hòa, cân bằng giữa cái cổ xưa và cái hiện đại. Cách nghĩ của anh nếu sống ở thời phong kiến thì phù hợp, nhưng đây là thời hiện đại, mình phải cách tân, phải tân tiến để thích ứng được. Tôi nói thật, chắc trên đời chỉ có cái Thủy nó chịu được anh chứ phải người khác người ta không ở được với anh quá 3 ngày. Anh tốt tính, nhưng tốt thôi chưa đủ, cần phải biết làm cho những người xung quanh mình hạnh phúc, vui vẻ khi sống với mình anh biết chưa. Đến tôi là bố đẻ ra anh còn chẳng chịu được anh nữa là người khác.
Lưu cúi gằm mặt lắng nghe, lần đầu tiên anh thấy bố thẳng thắn phê phán mình như vậy, nhất là phê phán trực diện vào cái tư tưởng cố hữu trong đầu anh.
Thấy con không nói gì, ông Tình hài lòng vì lần này nó biết lắng nghe, không dám phản biện. Ông nói tiếp:
– Kiểu người như anh trong giới bác sĩ chuyên khoa chúng tôi gọi là : Gà Mờ. Cái gì cũng không biết. Giờ tôi hỏi anh, anh có sẵn sàng thay đổi không?
Thấy bố không mắng nữa, Lưu lấy lại phấn trấn, gật đầu tắp lự:
– Có ạ.
Ông Tình lấy trong túi áo ra một cái danh thiếp của bệnh viện Thiên Ngọc:
– Anh sắp xếp thời gian càng sớm càng tốt đến bệnh viện của tôi khám đi. Nhớ đặt lịch khám đặc biệt Nam khoa, yêu cầu đích danh bác sĩ trưởng khoa. Đó là bạn tôi, tôi sẽ nhờ trước người ta một tiếng.
Lưu lại giống như Thủy, không hỏi bác sĩ là nam hay nữ. Cầm danh thiếp trên tay, Lưu đọc xong rồi đáp lại lời bố:
– Vâng, để con sắp xếp thời gian rồi đặt lịch khám bố ạ.
– Uh, còn việc gì nữa không?
– Không ạ. À bố ở nhà anh Phong có ổn không ạ? Hay là bố về lại nhà đi. Thủy cũng nói với con là cô ấy muốn bố về nhà đấy.
Chuyện này Thủy đã nói với ông Tình hôm ở quán café rồi nên ông Tình không lấy làm lạ, nhưng ông bây giờ đã khác, không còn thân cô thế cô giống ngày đầu xách ba lô ra khỏi nhà nữa, ông đã có nơi để về:
– Ở nhà thằng Phong thì có gì là không ổn. Tôi tạm thời cứ ở đó một thời gian đã rồi tính. Anh không cần lo lắng gì. Chuyện quan trọng của anh bây giờ là phải giữ được gia đình kia kìa.
– Vâng ạ, con biết rồi. Thế bố ở lại ăn cơm. Chắc hai mẹ con cũng sắp về rồi, Gia Bảo mong gặp ông lắm đấy ạ.
Nếu không vì đã hẹn về nhà ăn cơm tối với bà Oanh, có lẽ ông Tình cũng sẽ ở lại, phần vì cũng nhớ cháu, phần còn lại là cũng muốn gặp Thủy:
– Thôi để hôm khác, tối nay tôi còn có việc.
—————-
Bà Oanh tối nay không biết có ngụ ý gì, ẩn ý gì mà làm mấy món ăn khá là nhạy cảm, một đĩa bắp bò xào cần tỏi to vật đặt chính giữa mâm, ngoài ra còn có nhiều món khác tốt cho “khoản ấy”.
Hôm nay không phải là lần đầu ông bà ăn cơm cùng nhau, nhưng không khí bữa ăn hôm nay lại khác với những bữa ăn trước đó. Không phải không khí vui vẻ, truyện trò rôm rả giống mọi khi nữa mà thay vào đó là cái không khí ngượng ngùng, thỏ thẻ của cả hai người. Chỉ có những cái tủm tỉm, những cái đánh mắt hay những hành động gắp thức ăn cho nhau để người ngoài nhìn vào biết là ông bà không phải là đang giận dỗi gì nhau. Tại sao họ lại vậy nhỉ? Phải rồi, chuyện chính vẫn chưa diễn ra.
– “Anh ăn đi”, bà Oanh gắp một xâu thịt bò bỏ vào bát ông Tình. Xong bà cũng nhón một miếng đưa lên miệng mình khe khẽ nhai.
Nhìn bà một chập, cái miệng bà chúm chím nhai thịt bò mà hai môi vẫn không rời nhau, ông Tình cũng gắp lại cho bà một miếng thịt luộc:
– Em cũng ăn đi. Ăn nhiều vào để còn …….
Cười tủm một cái, bà Oanh đánh mắt về phía ông:
– Để còn làm gì?
– Ai biết.
Hai người mặt trong như đã mặt ngoài còn e. Họ đều biết là để làm gì, có sức để làm gì, nhưng có tuổi rồi không nói thẳng ra mà thôi. Bạn đọc có người hiểu, có người không nên Cu Zũng nói thẳng ruột ngựa luôn để không phải lòng vòng nhiều, “để địt chứ còn để làm gì?”
Cuối cùng thì cái bữa ăn giời đánh dài ngoằng kia cũng kết thúc. Đặt bát xuống, ông Tình ngáp một cái rõ dài, ông lịch sự che miệng:
– Oa!!!!!!!!!!!!!!!!! Ôi buồn ngủ quá.
Không biết là ông buồn ngủ thật hay là đánh gì đây, bà Oanh thấy thế thì mừng như bắt được vàng, giờ mới có gần 8 giờ thôi, chưa phải giờ ngủ nhưng thực sự là muốn đi ngủ lắm rồi:
– Anh buồn ngủ hả, vậy để em dọn nhanh rồi đi ngủ. Ai zà, chiều nay nhiều việc em cũng không ngủ trưa. Giờ tự dưng lại thấy buồn ngủ mới chết chứ.
– Thế để anh dọn cùng rồi ………. chúng mình …….. đi ngủ. Già rồi …………. ngủ cũng thất thường thật đấy.
Bà Oanh nhanh tay dọn dẹp, vừa dọn bà vừa nói:
– Thôi, em để bát vào kia mai rửa. Anh cứ ra bàn uống nước đi.
– Nước nôi gì, anh buồn ngủ chết đi được đây này. Hay anh lên phòng trước nhé?
– Không, chờ em tí.
Chỉ chưa đầy 5 phút xong, bà Oanh lau tay vào cái khăn rồi đứng ở chân cầu thang nói với thật nhanh ra bàn uống nước, nơi ông tình đang ngồi:
– 30 phút sau anh mới được lên.
Nói xong bà chạy bình bịch lên cầu thang không để ông Tình nói câu gì.