Tình Già - Chương 63
Gác một chân lên chồng, Thủy không ỡm ờ nữa, kế hoạch đánh trực diện cô đã vạch ra rồi:
– Em cố tình như vậy đấy. Để em nói thẳng ra nhé. Em cố tình ăn mặc hở hang hơn, sexy hơn, quyến rũ hơn đấy. Anh thấy sao? Anh có thích không?
Nếu là một người chồng khác, vợ làm như vậy thì sẽ rất mừng, nhưng với Lưu lại một câu chuyện hoàn toàn khác, những suy nghĩ trong đầu, cộng với sự thay đổi của vợ rất dễ làm anh có suy nghĩ những chuyện đó có liên quan gì tới nhau. Nhân vợ nói như vậy, Lưu cũng không né tránh nữa:
– Em làm như vậy để làm gì?
Thủy bỏ cái chân đang gác xuống, cô ngồi trên giường rồi bằng ánh mắt đưa tình, giọng có phần lả lơi:
– Để quyến rũ anh.
Lưu tròn mắt hỏi lại:
– Quyến rũ anh? Tại sao em lại phải làm thế? Mình là vợ chồng mà, đâu cần thiết phải quyến rũ nhau.
Đôi co về chuyện này với một người như Lưu chỉ đi đến ngõ cụt mà thôi, Thủy lựa chọn cho mình một cách tiếp cận vấn đề kiểu khác, đó là trực diện nói ra suy nghĩ của mình, cũng không hẳn là theo kế hoạch đâu, đó là cảm nghĩ thực sự khi cô đã tìm lại chính con người mình. Từ ngày hoàn toàn trở thành người phụ nữ bình thường sau mấy lần khám bướm, Thủy luôn luôn có khao khát được làm tình, được lên đỉnh, nó giờ đã trở thành đòi hỏi hết sức bản năng trong người cô rồi. Nhưng khi ở với chồng, đã vài lần quan hệ tình dục cô hoàn toàn không tìm được cảm giác ấy, cảm giác được lên đỉnh giống như bố chồng đã làm cho cô. Hay nói đúng hơn, cô không được đáp ứng nhu cầu tình dục, cô và chồng đã hoàn toàn “lệch pha” nhau.
Thủy không nhìn chồng bằng ánh mắt đắm đuối nữa mà đôi mắt đã bắt đầu có nét hơn, giọng nói của cô cũng căng hơn một chút:
– Vì em không cảm nhận được tình yêu anh dành cho em. Em có cảm giác anh không yêu em.
Lần này đến Lưu ngồi bật dậy, đây là điều Thủy vu oan giá họa cho anh. Anh chẳng đang ngày đêm nghĩ cách để yêu Thủy nhiều hơn đó sao, anh thực sự rất yêu vợ, nếu phải xa Thủy anh không biết mình sẽ phải sống như thế nào nữa:
– Em nói cái gì vậy Thủy, anh không yêu em? Sao em lại có thể nghĩ như vậy được chứ?
Thủy bắt đầu sụt sịt, cô đã chuẩn bị tâm lý để khóc từ trước rồi:
– Hix hix hix, vì những gì anh đối xử với em. Nếu anh cảm thấy sống với em khó như thế …………….. hix hix hix ……… thì mình ………… chia tay đi ………….. hix hix ………… hix.
Lấy tay chấm chấm vào khóe mắt và cố tình chấm thật mạnh để nước mắt chảy ra nhiều hơn nữa nhằm qua mặt được chồng, và quả thật Thủy làm Lưu tưởng thật, Lưu dịch lại rồi đặt hay tay lên vai vợ:
– Cái gì, chia tay? Em ……………… Mà thôi. Anh đối xử với em như thế nào mà em bảo anh không tốt với em?
Thủy suýt chút nữa thì khóc nấc lên:
– Anh thử nghĩ lại mà xem …………. Hix hix hix …………. Anh đã bao giờ ……….. ôm ấp …………. Hôn hít …………… sờ mó ……………… gì em chưa. Mỗi lần vợ chồng …………. quan hệ ……………………….. Hix hix hix ……… Anh chỉ làm …….. cho xong ………… chuyện. Em có gì …………. không đẹp ……… mà anh ……. hix hix hix ……… chê em …………….. Nếu anh không thích thì …….. li hôn đi ………….. Em cũng chán cái cảnh này lắm rồi. Em …………. không ……. chịu nổi nữa đâu ………… Hu hu hu hu hu hu
Thủy nói một tràng, cuối cùng là tiếng khóc bật thành tiếng, Lưu cuống quýt giải thích nhưng thực sự anh không biết phải giải thích như thế nào. Với anh chuyện quan hệ vợ chồng anh đã làm hết sức rồi, nhưng đó là hết sức theo hiểu biết của anh. Lưu trấn an vợ bằng cái ôm thật chặt vào lòng, hai vợ chồng ngồi song song trên giường:
– Kìa em, trong mắt anh em rất đẹp và anh yêu em rất nhiều. Có chuyện gì thì từ từ rồi nói. Thực ra thì …………….. thì ……….. anh cũng biết là …….. không ổn lắm ………… nhưng ………… nhưng anh …… chẳng biết làm thế nào cả.
Gục đầu vào vai chồng mà giả bộ khóc thút thít nhưng Thủy lại tự mình nháy mắt cho mình xem, cô đã cho chồng vào tròng rồi. Cô nấc một phát như sắp ngất đến nơi:
– Hự!, nếu không biết thì anh phải học chứ. Hix hix hix, em …….. không biết đâu.
Lưu giờ chẳng còn nghĩ đến chuyện Gia Bảo nữa, chuyện trước mắt chính là phải làm hài lòng cô vợ này, nhưng anh không biết phải bắt đầu từ đâu:
– Nhưng ……… học ………… như thế nào? Ai dậy đây?
Thủy nín thinh tiếng khóc, cô dảo hoánh:
– Anh ngốc thật hay là cố tình quên đấy? Anh không nhớ bố là bác sĩ chuyên khoa à? Hỏi bố chứ hỏi ai nữa.
Nói xong với chồng như vậy thì Thủy nghĩ trong đầu: “Bệnh nặng như em bố còn chữa khỏi nữa là của anh, hè hè hè!”.
Lưu bâng quơ một lúc rồi nhả người vợ ra rồi gật gù:
– Uh, vậy mà anh quên mất. Bố là bác sĩ chuyên về tâm sinh lý. Để lựa lúc nào thích hợp anh nói chuyện với bố vậy.
– “Lựa, lựa, lựa đến bao giờ? Làm luôn đi anh”, Thủy gắt gỏng, với cô thời gian bây giờ là vàng là bạc.
Lưu đành lấy điện thoại, định bấm số gọi như đã hơn 11 giờ đêm rồi nên đành nhắn tin, anh soạn tin nhắn như thế này này: “Bố ơi, cứu con!”.
Nhưng chờ mãi không thấy bố trả lời. Lưu không biết rằng lúc đấy, bố Tình đang dập những nhát cuối vào lồn chị dâu mình ở tại nhà của anh Phong.
————-
Buổi sáng ngày thứ 7 đẹp trời, đêm qua, sau khi làm một trận tã tời với Vân, ông Tình có một giấc ngủ say như chết rồi, tỉnh dậy ông vơ lấy điện thoại để xem là mấy giờ thì thấy có một tin nhắn được gửi từ đêm hôm qua. Là tin nhắn của Lưu. Đọc xong ông tủm tỉm cười vì biết rằng Thủy đã bắt đầu thực hiện kế hoạch mà hai bố con đã bàn. Ông bình thản nhắn lại ngay: “Chiều nay 2 giờ tôi về rồi nói chuyện”.
Nhắn tin xong ông vội vội vàng vàng đánh răng rửa mặt rồi đi luôn không nói với ai lời nào vì cả nhà vẫn đang ngủ, hôm nay là thứ 7. Lấy xe đi thẳng về nhà bà Oanh, ông có hẹn với bà hôm nay sẽ đi ra nghĩa trang liệt sĩ.
Mới hơn 7h sáng nhưng bà Oanh đã chuẩn bị tươm tất các đồ lễ và ngồi ở phòng khách đợi ông Tình đến.
Ông Tình đèo bà Oanh trên chiếc xe Furture huyền thoại của mình, cái làn nhựa đỏ đặt phía trên trong đó đựng một nén nhang, một bó hoa tươi, một túi hoa quả, một ít tiền vàng, một đĩa xôi, một khoanh giò. Mới đầu giờ sáng nhưng trời đã nắng chói chang, nhưng cái nắng không làm cho ông bà nóng một chút nào, ngược lại họ còn cảm thấy khá thoải mái và vui vẻ. Mà không vui làm sao được cơ chứ, hôm nay với họ là một ngày rất đặc biệt.
Gần 1 tiếng đồng hồ sau thì hai người đã có mặt ở nghĩa trang liệt sĩ huyện Đông Anh, một huyện ngoại thành Hà Nội.
Đầu tiên, bà Oanh đặt một ít hoa quả vào một cái đĩa nhỏ rồi thắp hương ở đài tưởng niệm. Thông thường mỗi lần đi viếng mộ người chồng quá cố, việc đầu tiên chính là phải thắp hương ở đài tưởng niệm, gọi là xin phép các vị thần linh thổ địa ở đây. Đài tưởng niệm là một tháp có chữ “TỔ QUỐC GHI CÔNG” được in nổi mầu vàng, trên đỉnh tháp là ngôi sao năm cánh cũng mầu vàng. Hai bên tháp có khắc tên tuổi các liệt sĩ có phần mộ ở đây.
Thắp hương xong, hai ông tiến vào phía bên trong, ông Tình xách làn theo sau, bà Oanh đi trước dẫn đường. Có khoảng 500 ngôi mộ liệt sĩ xếp thành từng hàng ngang, hàng dọc rất đều nhau. Các ngôi mộ đều chung một kiểu thiết kế, rất giản đơn nhưng cũng rất nghiêm trang.
Bà Oanh dừng lại một ngôi mộ, ông Tình đọc thấy trên bia có ghi: “Liệt sĩ Trần Chiến Thắng; Sinh năm 1958; Đông Anh, Hà Nội; Hy sinh: 1987 tại Hà Giang”
Trong khi bà Oanh lau dọn một chút phần mộ thì ông Tình lấy hoa quả và các đồ lễ ra đặt lên phần mộ, bà Oanh nói:
– Phần mộ bố cái Tiên đấy anh ạ. Ông ấy hy sinh lúc sắp được giải ngũ. Em nghe đồng đội của ông ấy kể là ông ấy dẵm phải một quả mìn còn sót lại trên chiến trường. Trải qua những ngày tháng ác liệt nhất của chiến tranh từ năm 79 ông ấy không chết, ấy vậy mà lúc sắp hòa bình thì ông ấy lại hy sinh.
Ông Tình gật gù lắng nghe, đốt bó hương, ông cắm vào mộ bố Thủy Tiên 3 nén, số còn lại ông cắm vào các phần mộ xung quanh.
Hai ông bà chắp tay, bà Oanh khấn:
– “Hôm nay ngày Thương binh – liệt sĩ 27/7, em và anh Đặng Trung Tình sửa soạn lễ đến thắp hương cho anh. Anh sống khôn thác thiêng về đây chứng giám cho lòng thành của em và anh Tình. Thưa anh! Em và anh quen nhau ở chiến trường, sau đó chúng mình kết hôn và sinh ra Thủy Tiên. Chưa kịp hưởng hạnh phúc ngày đoàn viên thì anh đã hy sinh vì Tổ quốc khi con mới được 1 tuổi. Từ đó đến nay em một lòng một dạ làm trọn đạo người vợ, lo lắng cho con gái thành toàn khôn lớn. Nay con đã lập gia đình và sống hạnh phúc với chồng ở phương trời xa. Nay em cũng đã tuổi về già có gặp được anh Đặng Trung Tình để bầu bạn lúc xế chiều, san sẻ niềm vui nỗi buồn, chăm sóc cho nhau lúc trái gió trở giời. Anh sống không thác thiêng phụ độ trì cho con, cho em và anh Tình”.
Khấn xong, bà Oanh và ông Tình vái 3 vái. Ông Tình khấn nối tiếp:
– “Anh Trần Chiến Thắng, tôi là Đặng Trung Tình, tuổi bằng anh. Hôm nay được đứng trước phần mộ của anh, tôi vô cùng xúc động. Tôi xin phép anh cho tôi từ nay được chăm sóc cho Oanh, thay anh lo lắng cho Oanh và con gái Thủy Tiên. Tôi không có gì nhiều, chỉ có tấm lòng. Mong anh nơi chín suối chứng giám cho lòng thành của tôi.
Lại lạy thêm 3 vái nữa thể hiện lòng thành của ông Tình và bà Oanh trước phần một người liệt sĩ.
Cu Zũng tôi không miêu tả nhiều những sự việc chi tiết diễn ra ở cái nghĩa trang liệt sĩ này bởi mọi chuyện cũng đơn giản thôi, ai cũng hiểu. Hôm nay ông bà Tình – Oanh đến đây không phải là để xin phép, là ông bà đến thông báo cho người nằm dưới đất kia rằng ông bà sẽ đến với nhau. Như vậy đã là hợp tình, hợp lý và rất hợp với đạo làm người. Con người ta sống không được quên đi quá khứ của mình, phải biết trân trọng và nâng niu quá khứ vì đó là nền tảng làm nên con người mình ở hiện tại. Nhưng đồng thời cũng phải biết sống vì hiện tại hướng về tương lai.
Khi hương đã tàn, nến đã tắt, hai ông bà thu dọn đồ đạc ra về.
———–