Tình Già - Chương 46
Lại nói về Thủy, từ sau lần khám thứ 2 tại bệnh viện đa khoa Thiên Ngọc, bản thân cô thấy cơ thể mình thay đổi rất nhiều, đặc biệt là vấn đề tình dục. Cũng phải thôi, cô như con chim non bắt đầu tập bay, biết vỗ cánh tung bay lên trời được một đoạn rồi lại muốn được bay cao, bay xa hơn nữa. Lần thứ 2 khám đó, Thủy chắc sẽ còn nhớ mãi trong cuộc đời mình, đó là đầu tiên cô biết được cực khoái là như thế nào, cái cảm giác nước trong cơ thể tụ lại một chỗ rồi được xả ra, cái cảm giác như bị chích điện nó tê rần từ xương cụt lên đến tận đỉnh đầu; cái cảm giác các ngón chân, ngón tay co rút lại giống như là bị chuột rút mà nhất thời khoảnh khắc đó không thể duỗi ra được; cái cảm giác đầu vú se cứng lại rồi nở ra như cảm giác căng sữa hồi Gia Bảo còn bú mẹ; và đặc biệt hơn cả đó là cảm giác ở lồn, ôi cô còn nhớ lúc ông bác sĩ làm những động tác móc lồn mãnh liệt, lồn cô giống như một miệng núi lửa nóng rực chỉ trực chờ phun trào, lại giống như có hàng ngàn hàng vạn mũi kim nhỏ li ti đâm liên tục vào từng tế bào ở trong lồn, trong tử cung, trong dạ con.
Đấy, mới chỉ có được thủ dâm cho cực khoái thôi mà Thủy đã ấn tượng, đã nhớ đến sâu sắc như vậy, không biết nếu được địt thật, tức là dùng một cái buồi bằng thịt bằng máu mà đâm thấu vào trong lồn rồi đạt cực khoái không biết cô sẽ như thế, sẽ nhớ đến đâu. Nhưng điều đó trong hiểu biết của Thủy lúc này chưa có vì bản thân cô chưa được trải nghiệm, chuyện đó còn ở tương lai.
Mới buổi tối ngày hôm qua đấy thôi, còn cách cữ địt của hai vợ chồng đến cả tuần nên Thủy không dám mở lời bảo Lưu địt. Mặc dù lúc đó, thú thực là cô tự thấy bản thân mình, hay chính xác hơn là cái bướm mình cần một cái gì đó chạm vào, cảm giác mơ hồ nửa muốn nửa không cứ thế mà giầy vò Thủy. Lại nhớ đến lần trước cho Lưu địt, cô đã thay đổi nhiều nhưng chồng cô thì không, anh vẫn đơn giản chỉ là cầm buồi nhét vào lồn, dập mạnh, xuất tinh vào bao cao su, không hơn không kém, với anh chuyện địt chắc chỉ đơn giản như là người ta đói thì phải đút một cái gì đó vào bụng cho no mà thôi.
Thủy thở dài vắt tay lên trán suy nghĩ, theo như lời bác sĩ, thì chỉ cần trị liệu thêm 1 buổi nữa thôi, đó là vào 15h ngày mai là cô có thể trở thành một người phụ nữ bình thường như bao người phụ nữ khác rồi. Nhưng chuyện làm tình không phải chỉ có một phía, nó là sự hòa hợp, dung hòa và đồng điệu của cả nam và nữ, thiếu 1 coi như chẳng có gì. Từ ngày cô bắt đầu quyết tâm chữa bệnh của mình nhằm cải thiện mối quan hệ với chồng, giữ anh thật bền thật chặt ở bên mình Thủy hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này, cô cứ nghĩ đơn giản nếu mình có ham muốn thì sẽ kéo Lưu theo được. Nhưng cô hoàn toàn nhầm, bệnh lý có thể dễ dàng mà chữa khỏi được, nhưng cái định kiến trong đầu mới là cái khó thay đổi. Và cô biết, để hoàn thành mục tiêu, sau lượt mình sẽ phải đến chồng. Nhưng làm thế nào để Lưu thay đổi được thì hiện tại lúc này Thủy chưa thể nghĩ ra.
3h kém 15’ Thủy đã có mặt ở bệnh viện đa khoa Thiên Ngọc, cô vẫn bịt kín cái khẩu trang, đeo kính râm che đi toàn bộ khuôn mặt. Đứng trước quầy lễ tân, Thủy nói:
– Chị là Trần Mai Trang, đến khám theo lịch hẹn từ hôm qua.
Vì đây là lần khám thứ 3 của Thủy nên cô lễ tân không cần nhìn mặt, chỉ nhìn cách đeo khẩu trang và kính râm là đã biết người đến là ai rồi. Cô đứng dậy lễ phép:
– Vâng, chị Trang. Mời chị lên phòng khám ạ. Bác sĩ đang đợi chị.
Một cô y tá nữa mặc áo mầu trắng, quần dài dài mầu trắng, quần lót mầu trắng nốt dẫn Thủy vào thang máy rồi vào phòng khám đặc biệt. Vì không phải là lần đầu nên Thủy không bỡ ngỡ mà chủ động:
– Để chị thay đồ.
– “Vâng ạ!”, nói xong, cô ý tá có cái quần lót trắng đưa cho Thủy một cái váy rộng dành cho bệnh nhân mầu hồng.
Thủy cầm theo cái váy đi vào trong cái nhà vệ sinh ở ngay trong phòng khám. Cô từ từ cởi hết quần áo trên người mình ra. Trước tiên cô cởi áo ngoài sau đó cởi luôn áo vú. Khe khẽ nâng nâng bầu vú mình, Thủy ghì mặt nhìn xuống rồi nói thật khẽ: “hình như núm vú mình cứng rồi, sao thế nhỉ?”.
Rồi đến cái quần vải dài, đôi chân thon thả, trắng muốt hiện ra. Trên người Thủy lúc này chỉ còn cái quần lót mầu tím nhạt, định sẽ cởi nốt ra nhưng Thủy phát hiện thấy nó hình như hơi nhơm nhớp ở đáy quần thì phải, cô thò tay xuống háng chạm vào đáy quần lót, một chút nước gì đó dính dính vào đầu ngón tay cô. Đưa ngón tay đó lên ngang mặt, Thủy đẩy nhẹ cái kính râm lên trán rồi nhìn vào, cô giật mình đến thót một cái rồi nhủ thầm: “dâm thủy đây mà, mình khỏi bệnh thật rồi sao. Nhưng mà có làm gì đâu mà thế nhỉ? Hay là mình đang ……… nứng?”
Thủy lắc đầu không cho là vậy, cô tự bào chữa cho bản thân rằng mình không thể nứng khi chuẩn bị được bác sĩ khám. Cô không phải không hiểu biết gì, không phải là không biết sâu chuỗi sự việc. Trên cả quãng đường đến đây, cô lần lượt điểm lại lần khám thứ nhất rồi lần khám thứ hai. Lần thứ nhất chỉ là sự khởi đầu với sự mơn trớn bên ngoài, sang đến lần khám thứ hai, bác sĩ đã dùng tay trần để chọc vào bên trong lồn mình, rồi bác sĩ còn dùng chính cái lưỡi của ông ấy mà liếm, mà mút, mà bú lồn mình, chính cái lưỡi của bác sĩ còn đâm vào lồn mình một đoạn nữa mà. Tức là, từ lần thứ nhất sang lần thứ 2 đã thay đổi rất nhiều. Không biết lần thứ 3 này sẽ như thế nào, nhưng cô chắc chắn một điều rằng bác sĩ sẽ trị liệu cho cô bằng một cách thức mới, và cấp độ có thể cao hơn lần thứ 2. Có lẽ chính cái suy nghĩ ấy mới làm lồn Vân chảy nước.
Thủy cởi nốt quần lót rồi mặc chiếc váy bệnh nhân vào, sau đó cô ra giường khám bệnh rồi nằm lên trên đó. Thấy Thủy bước ra, cô y tá kéo rèm 2 bên và rèm che trước mặt cô lại, Thủy lại một mình trong cái không gian hình vuông mầu xanh ấy, chỉ có từ bụng trở xuống là thò ra bên ngoài cái rèm trước mặt mà thôi.
– Chị đợi cho một lát, để em sang gọi bác sĩ.
– Ừ, cảm ơn em.
Cô y tá đi rồi, chỉ còn một mình Thủy trong phòng, tự dưng cô thấy mình hơi run run, cô không dám chắc bản thân mình đang gần như trần truồng nằm ở đây là để khám bệnh hay là vì một lý do nào khác. Cô không dám nghĩ rằng mình đang nằm đây là để đi tìm một thứ mà từ trước đến nay cô chưa từng được hưởng thụ, đó là những xúc cảm, những cảm giác của tình dục, những khám phá mới về một thế giới huyền ảo của con người, đó là tình dục.
Nghĩ đến đây thôi là Thủy nghe thấy tiếng mở cửa, chắc là của bác sĩ rồi. Cô hơi co co đầu ngón chân lại. Qua hai lần khám trước, Thủy mơ hồ vì giọng nói của bác sĩ rất là quen nhưng cô không thể nhớ ra đó là của ai, có lẽ lời nói qua chiếc khẩu trang có trệch đi làm cô có cảm giác quen thuộc đó thôi. Và lần này cũng thế, giọng nói ấy lại vang lên:
– Mấy ngày vừa rồi cháu thấy thế nào?
Vì ở trong không gian của riêng mình nên Thủy bỏ cái kính mắt ra, nhưng khẩu trang thì vẫn còn ở trên mồm, cô trả lời bác sĩ:
– Dạ, cháu thấy cũng tiến triển nhiều ạ.
Thủy nghe thấy tiếng chiếc ghế inox đặt ở dưới cuối giường khám, chắc là bác sĩ đang ngồi ở dưới chân cô, Thủy hơi hơi một chút đặt hai chân mình rộng ra, như có gì đó mách bảo cô làm như vậy.
– Tốt rồi. Nếu theo đúng phác đồ điều trị thì hôm nay sẽ là buổi trị liệu cuối cùng. Sau hôm nay bác tin cháu sẽ hoàn toàn bình thường.
– “Vâng ạ”, Thủy không dám nói với bác sĩ là cô đã trở nên bình thường rồi.
Rồi Thủy thấy hai bẹn đùi của mình có bàn tay của bác sĩ đặt vào rồi đẩy mạnh sang hai bên, cô thở dồn dập vì biết rằng ở tư thế này cái bướm trần của mình sẽ trọn vẹn đặt trong tầm mắt của bác sĩ, một chút rạo rực nho nhỏ, một chút nhíu nhíu bé xíu chỉ với suy nghĩ như vậy, rõ ràng là cơ thể cô đã trở nên mẫn cảm hơn rất nhiều.
Khi chân đã dang rộng ra hai bên, Thủy lại cảm giác thân dưới mình man mát, y như rằng, cái váy hồng rộng thùng thình đã được bác sĩ vén lên đến tận bụng rồi đụm thành một búi ở trên rốn. Thủy không nhìn thấy vị bác sĩ đang làm gì, nhưng cô khẳng định rằng bác sĩ đang nhìn chằm chằm vào lồn cô. Núm vú Thủy vừa nãy đã săn săn lại, giờ đây bắt đầu trở nên cứng hơn.
– Mai Trang, hôm nay là buổi trị liệu cuối cùng. Không giống với hai buổi trước, theo phác đồ điều trị thì buổi cuối cùng này, chính cháu sẽ phải là người tự trị liệu cho mình, bác chỉ là người hỗ trợ cháu mà thôi.