Tình Già - Chương 29
Nhưng nếu mọi chuyện theo dự liệu của bà Oanh thôi thì lại đi một nhẽ rất khác. Ông Tình có về nhà theo như lời khuyên của bà Oanh, nhưng sự việc lại xảy ra như thế này.
Ông Tình vì nói chuyện với bà Oanh nên về muộn, lúc đó chắc cũng khoảng hơn 7 giờ tối rồi. Bình thường thì giờ này đang là giờ cơm của cả nhà. Và hôm nay cũng vậy, cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm. Đỗ xe trước cổng nhà, ông Tình dừng lại ý định mở cổng vì khung cảnh bên trong đập vào mắt ông.
Đó không phải là một khung cảnh buồn giống như mọi ngày mà là một không khí cực kỳ vui vẻ.
Thủy đang mặc một chiếc tạp dề, mặt tươi như hoa bưng một bát canh nóng ra đặt lên bàn ăn. Ông Tình nghe không rõ là Thủy nói gì, nhưng có vẻ như đang là trung tâm của cả gia đình, cô còn nựng vào má Gia Bảo một cái rồi âu yếm thơm vào má chồng nữa. Có vẻ như Thủy đang rất hạnh phúc.
Lưu cũng vậy, anh cười cười, nói nói. Mà hình như còn uống rượu nữa thì phải, ông Tình nhìn thấy có 1 cái ly đặt cạnh chai rượu vang. Không biết là ăn mừng sự kiện gì.
Gia Bảo hớn hở đưa bát cho mẹ xới cơm.
Ông Tình không biết cảm giác của mình lúc này như thế nào. Mới ngày hôm qua thôi, ông còn là một thành viên trong căn nhà đầy ắp kỷ niệm này, vậy hôm nay, giờ này khi đứng từ cánh cổng đã nhuốm mầu thời gian ông lại cảm thấy mình trở thành một người thừa, một người bên lề cuộc sống. Ông tự nhủ, nếu mình đẩy cổng bước vào thì cái không khí đầm ấm hạnh phúc ấy chắc chắn sẽ mất đi, thay vào đó lại là không khí khô cứng, nhạt nhẽo, im ắng đến ngột thở như mọi ngày.
Và ông Tình không muốn mình trở thành vật cản hạnh phúc của cái gia đình đó. Ông lẳng lặng quay lưng, nổ máy và đi mất.
Ông không biết được rằng, khi bóng ông đi khuất khỏi cánh cổng đó cũng là lúc tiếng cười và tiếng nói của Thủy vụt tắt trên môi để lại ngỡ ngàng cho bố con Lưu. Thủy nén giấu giọt nước trực trào trên mắt chạy vội vào nhà vệ sinh gần đó. Cánh cửa nhà vệ sinh đóng lại cũng là lúc cô đưa tay lên bưng mặt mà “khực khực” khuôn ngực mình ngăn tiếng nghẹn ngào: “Con xin lỗi!”.
————-
Cũng đã muộn rồi nên ông Tình đành phải tìm cho mình một nhà nghỉ bình dân tá túc tạm qua đêm nay. Ông không muốn qua nhà Phong Vân vì hôm qua đã ở đấy rồi, nếu hôm nay mình tiếp tục đến rất có thể vợ chồng Phong Vân sẽ nghi ngờ.
Một mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, đây là lần đầu tiên ông Tình vào một nhà nghỉ, nghe mọi người nói nhiều nhưng hôm nay mới tận mục sở thị. Cái mùi ở trong nhà nghỉ làm ông nôn nao khó chịu. Tắt điện sớm mục đích tìm giấc ngủ cho mau hết thời gian qua khỏi đêm nay nhưng ông Tình không tài nào ngủ được.
Ông lại nhớ về bà Oanh, nhớ về buổi trò chuyện cùng bà ở bên ven hồ Tây buổi chiều ngày hôm nay. Bà Oanh nói đúng, rất đúng, “trẻ cậy cha, già cậy con”, mình có giận con cái thế nào nhưng trước sau gì mình cũng có lúc đau yếu, không nhờ chúng nó thì còn nhờ ai đây. Cũng không thể cứng nhắc mà ép buộc chúng nó phải sống theo nếp sống của mình, phải nghĩ theo nếp nghĩ của mình. Mà thực tế rằng chính mình phải hòa nhập vào lối sống của thời đại, nếu không hòa nhập được ắt hẳn mình sẽ bị đẩy ra ngoài rìa. Chính ông Tình đang ở trong hoàn cảnh như vậy. Cần phải bình tâm soi xét lại mọi thứ, mọi khía cạnh, để từ đó có cái nhìn chính xác, khách quan hơn.
Vì không thể làm theo lời bà Oanh khuyên lúc ban chiều, vậy nên ông Tình bấm máy gọi cho bà. Sau vài tiếng kêu “tút tút tút” thì ở đầu dây bên kia, giọng nói nhẹ nhàng như sợ đánh động cái không gian yên tĩnh về đêm của bà Oanh vang lên: “Ông Tình à!”
Ông Tình: “ừ tôi đây, bà ngủ chưa?”
Bà Oanh: “Tôi vừa mới ……. À, tôi chưa ngủ. Sao muộn thế ông còn gọi cho tôi. Có phải xảy ra chuyện gì không?”, bà Oanh xuýt nữa thì thật thật thà thà nói là “tôi vừa mới trần truồng bôi kem dưỡng thể”.
Ông Tình: “Tôi không thể làm theo lời khuyên của bà được rồi. Chiều nay tôi cũng về nhà, nhưng không vào trong nhà. Tôi có cảm giác con trai, con dâu và cháu nội tôi chúng nó vui mừng khi tôi không ở cùng chúng nó. Tôi …………. Tôi ………….. thấy nếu tôi bước vào nhà thì sẽ phá hỏng cái hạnh phúc và niềm vui của chúng nó. Thế nên …………. Tôi lại đi”
Bà Oanh thở dài một cái: “Ây zà, thế giờ này ông đang ở đâu? Ông đã ăn uống gì chưa?”
Ông Tình trở mình nằm nghiêng, đặt điện thoại trên tai mà thủ thỉ thù thì: “Tôi ăn tạm bán bún ngan rồi. Giờ đang ở nhà nghỉ ở gần bệnh viện. Mai tôi sẽ đi tìm nhà. Tôi quyết rồi”
Một lúc sau mới thấy bà Oanh lên tiếng: “Thôi chuyện đã đến nước này thì cứ theo như ông tính toán mà làm đi. Cũng là để cho chúng nó cảm nhận được cuộc sống riêng, tôi tin là một thời ngắn thôi, chúng nó sẽ hiểu ra”
Ông Tình: “Uh, cứ vậy đi”
Bà Oanh: “À, còn về chuyện đi tìm nhà thì ông để tôi tính xem thế nào. Để sáng mai tôi hỏi bà bạn ở cùng phường, tôi nhớ là bà ấy có một căn nhà cấp 4 để không. Gần chỗ nhà tôi. Nếu được ông về đấy ở tạm rồi tính tiếp. Như vậy có được không?”
Ông Tình chợt phấn chấn hẳn ra: “Được, được chứ, sáng mai bà hỏi hộ tôi luôn nhé”
Bà Oanh: “Gì thế, đi ở trọ mà tôi thấy ông vui cứ như là …………… trẻ con được quà vậy”.
Ông Tình: “Hì hì hì, tại được ở gần bà là tôi vui rồi”.
Bà Oanh oang oảng ở trong điện thoại: “Vớ vẩn, già rồi mà còn ……………. Thôi ông đi ngủ đi”.
Nói xong bà Oanh cúp máy cái rụp để lại ông Tình một chút len lóm niềm vui trong vô vàn nỗi buồn quẩn quanh trong lòng.
Bà Oanh cúp máy vội vì bà thấy tín hiệu có tin nhắn ở điện thoại. Giờ này mà nhận được tin nhắn thì không ai khác chính là Hằng nhắn tin. Dạo này bà Oanh thường ngóng trông những tin nhắn của Hằng, không hiểu sao mà thấy mình rất tò mò, rất hứng thú với chuyện của mẹ con Hằng. Và quả đúng như vậy, là tin nhắn của Hằng: “Chị Oanh ơi, em chết mất thôi, chị ngủ chưa?”
Thoăn thoắt lướt ngón tay trên bàn phím, bà Oanh nhắn lại: “Có chuyện gì thế Hằng? Minh Trí bị làm sao”
Hằng: “Em …………… em ………………. Chiều nay ……….. em ………….. em …….. mút dương vật của cháu …………. Em ………. Em …….. đi xa mất rồi”.
Bà Oanh tim đập thình thịch, hồi hộp pha lẫn kích thích: “Có chuyện gì bình tĩnh nói, chuyện xảy ra như thế nào?”, bà Oanh chuẩn bị sẵn tinh thần ……. thủ dâm bằng cách luồn tay xuống bím.
Hằng nhắn lại: “Chiều nay lúc tắm cho cháu như mọi lần, sau khi tắm khắp người xong thì em có kỳ cọ vào dương vật của cháu. Lúc đó em thấy dương vật cháu cứng ngắc”
Bà Oanh: “Uhm”
Hằng: “Từ hôm cháu xuất tinh lên mông em cũng được 3 ngày rồi, chắc là hôm nay lại đến cữ. Mà cũng tại em một phần, em tắm cho cháu thì mặc quần áo mỏng quá, lại không mặc áo vú vì em định tắm cho cháu xong thì mình tắm luôn”
Bà Oanh: “Uhm, em nói tiếp đi, chị đang nghe đây”
Hằng: “Em biết là không trước thì sau cũng phải thủ dâm cho cháu thôi. Chỉ là mấy lần trước toàn là lúc cháu ngủ, nay cháu đang thức và đứng trần truồng trước mặt em, dương vật thì chỉa thẳng vào mặt em làm em ngượng ngùng. Em cũng định cho qua để đợi đến khi cháu ngủ em sẽ thủ dâm cho cháu”
Bà Oanh: “Ô ô ô”
Hằng: “Nhưng cháu cứ nhấn nhấn háng về phía mặt em, em biết là cháu đang muốn em thủ dâm cho. Thế nên em đành chiều cháu. Em bảo với cháu là: “Để mẹ làm cho con giống bác sĩ ở bệnh viện hôm nọ nhé”, em nói xong thì thấy khuôn mặt cháu giãn ra tỏ vẻ hài lòng”.
Bà Oanh: “Uhm, tiếp theo như thế nào?”, bà Oanh vì chỉ có một mình nên không ngại ngùng gì mà úp hẳn một bàn tay lên mu lồn mình mà day day một cách nhẹ nhàng.
Hằng: “Em đánh liều thủ dâm cho cháu luôn ở phòng tắm chị ạ. Em dùng cả hai bàn tay của mình để chạm vào bộ phận nhạy cảm của cháu. Một tay em cầm thân dương vật, còn một tay em xoa xoa vào bìu của cháu. Chị ơi, em vừa xả nước lạnh vào người cháu nhưng em không hiểu sao dương vật cháu vẫn còn nóng hổi, em có cảm giác như nếu mình xiết mạnh thì bỏng tay mình mất”
Bà Oanh: “Uhm”
Hằng: “Vì em ngồi còn cháu đứng thế nên khuôn mặt em ngang tầm với dương vật của cháu, chỉ cách nhau chừng 1 gang tay thôi. Khi em sục được vài cái thì ở đầu b…. cháu rỉ ra một ít nước mầu trắng đục, em lấy ngón trỏ của mình di di cái nước ấy ra khắp đầu khất. Vì mũi em ở gần buồi cháu nên em ngửi thấy rất rõ cái mùi ấy, lúc đó em ………. nứng chị ạ. Em nứng lắm, chắc tại cái mùi đó nó kích thích em hay sao ấy, cũng tại vì quá lâu rồi em không được ngửi…………… Lúc đó em cảm nhận rất rõ bướm em ướt đẫm, rỉ nước ra ồ ạt và còn co co nữa. Rồi vú em cũng săn cứng lại, đội lên cái áo mỏng của em”
Bà Oanh: “Thế Minh Trí có nhìn vào người em lúc đó không?”
Hằng: “Có chị ạ. Em ngước lên thì thấy cháu đang nhìn chằm chằm xuống em, cháu hình như tập trung vào vú em thì phải. Em thấy tay cháu lay động hình như muốn thò xuống bóp vú em, nhưng chắc là không biết cách làm, chỉ là bản năng thôi”