Tình Già - Chương 26
Phải đến 5 phút sau, ở dưới bàn ăn vẫn không ai nói với ai câu gì, chỉ có Gia Bảo là đang thút thít đút từng miếng cơm nhỏ vào miệng, thấy bố mẹ và ông nội cãi nhau, cu cậu đang rất sợ mà không dám ho he gì.
Lưu phá vỡ không gian im lặng đó, bố và vợ bất đồng quan điểm, chuyện này cũng không phải là hiếm gặp trong các gia đình nhiều thế hệ cùng chung sống trong một mái nhà. Nhất là đối với những người có mối quan hệ với nhau như kiểu: bố chồng nàng dâu, con rể mẹ vợ, con dâu mẹ chồng .v.v. Là có quan hệ với nhau nhưng bản chất vẫn là những người không cùng huyết thống, là những người dưng nước lã về chung sống trong một môi trường không thể tránh khỏi những lúc bất đồng bởi vì họ được sinh ra ở các môi trường giáo dục khác nhau, quan niệm về nhân sinh quan cũng khác nhau rất khó hòa hợp được nếu cả hai bên không cùng làm giảm nhẹ cái tôi, cùng vì một mục tiêu chung:
– Bố, chúng con xin lỗi bố. Cũng tại vợ con gặp nhiều áp lực trong công việc nên mới cãi bố. Bố cho con xin lỗi.
Nghe thằng con trai út của mình xin lỗi thay vợ nó, ông Tình thất vọng tràn trề:
– Anh giỏi quá nhỉ, tôi tưởng anh nghiên cứu về Đạo Giáo, về văn hóa phương Đông anh phải có suy nghĩ thế nào chứ. Anh dậy vợ anh cãi tay đôi với bố chồng như vậy à? Tôi quan tâm đến cháu nội thì có gì sai? Hay giờ đây anh chị nghĩ tôi già rồi thì muốn bảo gì tôi phải nghe?
Lưu không biết mình phải giải thích như thế nào cho bố hiểu được tâm ý của mình:
– Ý chúng con không phải vậy đâu ạ. Chỉ là …………… vợ con ………… nó ……..
– “NÓ LÀM SAO?”, ông Tình gắt lên.
– Chuyện là ………… Thủy có tâm sự với con …………….. là cô ấy cảm thấy áp lực khi phải sống chung ……. với bố. Cô ấy cảm thấy không được thoải mái. Hay là bố …………….. bố …………………… sang nhà anh Phong ở tạm một thời gian. Rồi để từ từ con khuyên bảo Thủy. Như vậy có được không ạ?
Ông Tình như không tin vào tai mình nữa, ông không dám tin những lời nói trên là sự thật, rằng lời nói đó là của chính thằng con trai út nói với bố đẻ mình, rằng nó muốn đuổi ông đi khỏi ngôi nhà này. Ông trợn tròn mắt nhìn Lưu:
– Anh vừa nói cái gì? Anh nói lại tôi nghe xem nào.
– Con …………. Thôi coi như con chưa nói cái gì. Bố không đồng ý thì thôi ạ.
Ông Tình cầm cả cái bát đập “Choang” một cái xuống sàn nhà. Gia Bảo òa khóc nức nở vì quá sợ, nó chưa bao giờ thấy ông giận như thế cả. Ông Tình thấy cháu khóc thì dịu giọng lại mà vỗ về:
– Gia Bảo, cháu lên với mẹ đi. Ông xin lỗi vì làm cháu sợ. Lên với mẹ đi cháu.
Gia Bảo lững thững sợ sệt bám vào lan can cầu thang đi lên tầng 2, Thủy mở cửa sẵn đón con vào. Còn lại bố con ông Tình ở dưới. Ông Tình cay đắng nuốt nước mắt vào trong, ông thực sự thất vọng về con trai, ông nói rất nhẹ, nhẹ như thở:
– Anh không biết anh vừa làm cái gì với tôi đâu? Anh chưa đủ lớn để biết anh vừa làm cái gì với tôi. Cái nhà này anh có biết là tôi và mẹ anh phải vất vả như thế nào mới xây lên được không? từng viên gạch, từng thanh sắt, từng cân xi măng phải đổi bằng tem phiếu, đổi bằng gạo, bằng thịt ăn hàng ngày đấy. Anh nói với vợ anh rằng, hôm nay tôi có thể đi, nhưng tôi không phải đi vì vợ chồng anh, mà tôi đi vì Gia Bảo, vì cháu nội tôi.
Nói xong ông Tình lẫm lũi đi lên cầu thang, ông đi lên phòng mình thu dọn quần áo. Tiếng bước chân của ông đi ngang qua cánh cửa phòng ngủ của vợ chồng Lưu. Thủy ở ngay sát cánh cửa cảm nhận rất rõ những bước chân nặng nề của bố chồng, cô ôm thật chặt Gia Bảo, ôm thật chặt đứa con để ngăn cho mình khóc thành tiếng, ngăn bước cô mở cửa rồi quỳ xuống chân bố chồng mà xin lỗi. Chuyện hôm nay cô biết cô hoàn toàn sai, sai toàn tập, bản thân cô thực tâm cũng không nỡ lòng để xảy ra chuyện này. Nhưng vì đứa con trai đang ở trong lòng nên cô sẵn sàng chấp nhận tất cả.
Lưu nhìn cảnh bàn ăn tan hoang, thức ăn hầu như vẫn còn nguyên, trên nền nhà là vương vãi những mảnh sành sắc nhọn của cái bát ông Tình vừa đập. Trong đầu Lưu đang ngổn ngang trăm bề nhưng nổi lên vẫn là niềm ân hận. Những câu nói rất nhỏ, rất nhẹ của bố như tiếng lòng chất chứa của một người cha đã cả đời hy sinh thân mình cho các con. Bố còn làm thay cả phần của mẹ để nuôi lớn hai anh em trưởng thành cho đến tận ngày hôm nay, vậy mà……………….. Lưu chỉ an ủi bản thân một chút rằng nếu bố không ở đây thì sẽ sang nhà anh Phong ở, cũng gần đây thôi.
Ông Tình đeo trên người một cái ba lô, mấy bộ quần áo đơn giản được ông nhét vội vào trong, đi qua mặt Lưu, định không nói gì mà đi thẳng nhưng nghĩ thế nào ông lại đứng đó mà nói:
– Tôi qua nhà thằng Phong!
Chưa kịp nói gì thì bố đã đi mất.
—————-
Đến nhà Phong, ông Tình cảm nhận không khí ở đây khác hẳn ở căn nhà của mình khi tiếng nói cười rộn ràng của hai đứa trẻ con, tiếng Vân và Phong ríu rít cười đùa, cả nhà đang ngồi xem Phong mua những thứ gì về sau đợt công tác. Phong có một thú rất vui là mỗi khi đi công tác, đến địa phương nào có của ngon vật lạ, là đặc sản của địa phương thì đều mua lấy một ít mang về làm quà. Có khi chỉ là quả này, bánh nọ đơn giản thôi nhưng đó lại là những niềm vui rất lớn cho gia đình của mình.
Lòng nhẹ bớt đi một chút khi thấy gia đình đứa con cả hòa thuận vẻ vui, nhưng thú thực là ông vẫn rất buồn không còn tâm trạng gì. Chiếc ba lô quần áo ông vẫn để ở xe không mang vào, ông chỉ đi người không vào trong nhà để tránh mọi người mất vui. Ngồi chơi với cả nhà một lúc, ông xin phép:
– Thôi, con cháu cứ ở đây, ông lên phòng nghỉ đây. Hôm nay ông ngủ ở đây.
Nhà Phong lúc nào cũng có một phòng riêng trên tầng 4 dành cho ông, bất khả xâm phạm. Lúc nào cũng sạch sẽ tinh tươm hết cả. Nghe ông nội nói ngủ ở đây, Lan và Quang Anh rú lên cười thích thú, chúng xà vào ngồi trên lòng ông. Quang Anh tranh nói với chị:
– AAAAA, ông ngủ ở đây rồi. Sáng mai ông cho cháu đi ăn phở bò nhé.
– “Cháu nữa, cháu nữa”, Lan cũng nói chen vào.
– Uh, mai ông cho hai đứa đi ăn phở bò rồi ông đưa đi học luôn, được không nào.
Nhưng Vân thì tinh ý hơn, cô từ nãy để ý đến gương mặt bố, thấy có nét không bình thường giống mọi khi:
– Bố, con thấy sắc mặt bố không được tốt. Hay là có chuyện gì hả bố?
Phong cũng đế vào:
– Con cũng thấy thế, hay là bố không được khỏe, để mai con đưa bố đi bệnh viện khám xem.
Thấy con trai cả và con dâu quan tâm, rồi cả hai đứa cháu nội nữa, ông Tình cũng nghĩ mình được an ủi phần nào, ông trấn an cả nhà:
– Không sao, chỉ là hôm nay trở giời, bố thấy mệt mệt chút thôi. Không sao đâu. Nghỉ sớm một tí là khỏe ấy mà. Thôi bố lên phòng nghỉ trước đây, cả nhà cứ chơi đi.
Vân vẫn chưa hết lo lắng:
– Vâng, thế bố lên nghỉ trước đi ạ. Có gì thì gọi chúng con nhé.
Ông Tình lên hẳn rồi Vân mới mang thắc mắc của mình ra hỏi chồng:
– Anh, em có cảm giác bố gặp chuyện gì đó thì phải.
Phong cũng có cảm giác như vậy, nhưng không đoán là chuyện gì, trong đầu anh không bao giờ nghĩ vợ chồng chú Lưu hỗn hào với bố:
– Chắc là bố mệt vì thời tiết thôi. Không sao đâu, có gì bố đã nói cho vợ chồng mình biết rồi.
– Vâng, em cũng hy vọng thế. Vợ chồng mình từ giờ phải quan tâm tới bố nhiều hơn. Giờ bố cũng bắt đầu bước vào tuổi già rồi.
– “Uh”, nói xong Phong nháy mắt cho Vân.
Vân tủm tỉm nháy mắt lại:
– Gì nữa đây????????
– Đi ngủ thôi!
Hai vợ chồng này hiểu nhau quá mà.
————-
Nằm trằn trọc không thể ngủ nổi, ông Tình miên man suy nghĩ rất nhiều thứ trong đầu. Nếu là mọi hôm có lẽ giờ này ông sẽ mon men xuống cửa phòng Phong – Vân để rình mò vợ chồng chúng nó địt nhau rồi thủ dâm. Nhưng hôm nay ông không còn tâm trạng nào mà làm cái chuyện đấy cả.
Việc ông phải đút quần áo vào chiếc ba lô rời ngôi nhà với biết bao kỷ niệm của mình buổi tối ngày hôm nay đối với ông mà nói là một cú sốc thực sự lớn. Nếu không vì Gia Bảo, có lẽ ông sẽ thẳng tay mà đuổi vợ chồng Lưu Thủy ra khỏi nhà cho chúng nó tự bươn chải rồi, con mới chả cái.
Rồi ông tiếp tục nghĩ đến cuộc sống tương lai của mình, ông tự đặt câu hỏi: “Hay là mình sang nhà vợ chồng thằng Phong ở nhỉ? Cái Vân tính tình thoải mái, hai đứa cháu cũng quý ông. Còn thằng Phong thì không nói làm gì, dù thế nào nó cũng là con mình. Kể ra mình sang đây ở cũng là phải với lẽ thường …………. Nhưng biết đâu đấy, thỉnh thoảng sang đây chơi thì còn nhìn nhau cười cười. Chứ ở hẳn đây rồi lại đi một lẽ khác. Rất có thể lại gặp đúng tình cảnh giống như hiện tại. Ây za!”
Nghĩ lên nghĩ xuống, nghĩ ngược nghĩ xuôi ông Tình cũng không thể tìm ra được lý do thuyết phục mình chuyển sang nhà Phong Vân ở. Ông tặc lưỡi thôi đành tạm thời tìm thuê hoặc mua một căn nhà nhỏ khác để ở. Tiền ông tiết kiệm nhiều năm vẫn còn giữ để an tâm lúc về già chắc vẫn đủ để ông mua một căn hộ chung cư nho nhỏ, với lại hiện tại việc ông làm thêm ở bệnh viện cũng có thu nhập kha khá, hoàn toàn đủ khả năng tự nuôi sống bản thân mà không cần nhờ vả gì đến các con. Trước mắt thì như vậy, còn xa hơn nữa thì ông Tình chưa tính tới, nước nổi bèo nổi thôi chứ biết làm sao bây giờ.
Ông thực sự thấy mình cô đơn!
———–