Tình Già - Chương 25
Ngày biết mình có thai và bị tên Huy thẳng thừng rũ bỏ trách nhiệm, việc đầu tiên cô nghĩ tới là tìm đến cái chết chứ không cô không có can đảm phá bỏ đứa con đang lớn dần trong bụng, cũng không có can đảm để một mình sinh con, rồi còn bố mẹ ở quê nữa, họ hàng làng mạc ở quê nào có dung chứa một đứa con chửa hoang đâu. Nhưng cầm vốc thuốc ngủ trong tay cô lại lưỡng lự suy tính và rồi chợt lóe lên một cánh cửa cứu sinh cả cuộc đời mình, ấy là Lưu. Những ngày thực tập cùng phòng, Thủy mong manh đoán biết là Lưu có tình cảm đặc biệt với mình, thâm tâm cô mà nói cô không hề yêu Lưu một chút nào, Lưu hiền lành, chừng mực nhưng con người anh khô khan, thô ráp không phù hợp với một người như cô. Rồi Thủy đánh một canh bạc với chính cuộc đời mình, cô chủ động hẹn hò với Lưu rồi tự dối mình, dối người. Cuối cùng, chỉ sau 1 tháng kể từ ngày hôm ấy, Lưu và Thủy đã thành vợ chồng, đứa con trong bụng ngày Thủy làm đám cưới đã được 2 tháng tuổi cũng tìm được cha.
5 năm rồi kể từ ngày làm vợ Lưu, sống trong ngôi nhà của anh, Thủy nhiều khi tự hỏi mình đã yêu Lưu chưa, nhưng đến giờ cô thực sự vẫn chưa có đáp án. Giờ đây Thủy vẫn thường sống trong rằn vặt, nhiều lúc cô thấy thương Lưu nhiều lắm, tính Lưu hiền lành, thương người và rất yêu vợ con chỉ là cái cách anh thể hiện ra bên ngoài khác với những người khác mà thôi. Vậy mà cô lừa dối anh suốt bao nhiêu năm qua, người ta ăn ốc còn anh là người đổ vỏ. Nhiều lần Thủy cũng có suy nghĩ hay là mình nói hết sự thật ra cho Lưu biết, chủ động tạ lỗi có khi còn cứu vãn được, chứ sự việc mà vỡ lở ra thì không biết sự thể sẽ như thế nào. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy chứ Thủy không đủ can đảm để nói, cô sợ quá nhiều thứ sẽ mất đi khi sự thật này được phơi bầy ra.
Muốn giấu kín mãi sự thật này, điều Thủy cần làm lúc này chính là phải giảm thiểu những nguy cơ có thể làm sự thật lộ diện, cái nguy cơ lớn nhất tồn tại ngay tại chính ngôi nhà này chính là ông Tình. Thủy biết ông Tình là một bác sĩ, rất có thể chính ông sẽ là người phát hiện ra đầu tiên bằng những kiến thức chuyên môn của mình. Và đó chính là lý do mà Thủy đang tìm mọi cách để đẩy ông Tình càng xa gia đình cô càng tốt.
————–
Bà Oanh nhẹ nhàng khóa cái cửa cổng, bà định đi bộ ra đầu ngõ để bắt xe ôm đến bệnh viện, chắc hẳn các bạn còn nhớ, xe của bà đang nằm ở cửa hàng sửa xe vì hôm qua bị ông Tình tông vào. Bà Oanh mặc một chiếc quần vải dài ôm sát vào đôi chân làm cặp mông căng hiện ra căng đét, vệt hằn của quần lót nhìn thấy rõ luôn. Bà đeo bên mình một cái túi xách, mái tóc dài được bà buộc gọn gàng ra đằng sau làm ẩn hiện cái cổ dài trắng ngần. Nhìn bà thong dong đi bộ từ phía đằng sau, không một ai dám nghĩ đây là người phụ nữ đã gần bước vào tuổi 60, họ chỉ dám đoán là một phụ nữ tuổi trung niên. Bà bỗng giật mình vì có tiếng còi từ đằng sau đít mình vang lên:
– Bíp bíp bíp!
Bà Oanh vội đi sát vào lề đường bên phải để nhường đường cho kẻ vừa bóp còi. Nhưng tiếng còi vừa dứt thì tiếng người vang lên:
– Xe ôm không người đẹp ơi?
Định bụng quay lại dậy cho tên thanh niên thích trêu gái một bài học vì trêu nhầm bà già, nhưng bà Oanh chợt thấy giọng nói ấy quen quen, bà quay lại thì ngạc nhiên vì người vừa bóp còi không ai khác chính là ông Tình.
– Á, ông Tình, ông chuyển sang làm nghề xe ôm từ khi nào vậy?
Ông Tình đỗ xe ngay sát bên vú bà Oanh:
– Mới làm thêm từ sáng nay này.
Bà Oanh vui vẻ, thực ra trong lòng bà có chút cảm động vì ông Tình hôm qua đã đưa bà về, sáng nay còn cho bà bất ngờ là chờ bà ở cổng tự lúc nào. Tự nhiên, một niềm vui nho nhỏ len lén lên trong lòng. Cái cảm giác này, hình như cả cuộc đời bà chưa từng có thì phải, cảm giác có người quan tâm đến mình, cảm giác mình là người có trong suy nghĩ của một ai đó.
– Ông còn đến đón tôi làm gì, hôm qua tôi đã bảo là đi xe ôm được rồi mà.
– Thôi bà lên xe đi. Tôi chở bà đến cơ quan.
Bà Oanh dạng háng trèo lên xe, bám vào vạt áo bên sườn ông Tình rồi bà nói nhỏ đủ nghe:
– Nhưng gần đến cơ quan là phải thả tôi xuống tôi đi bộ vào đấy.
– Sao phải vậy?
– Còn sao nữa, chiều hôm qua bọn trẻ ranh ở bệnh viện thấy ông chở tôi về, sáng nay lại thấy chở đến. Chúng nó lại tưởng …………..
Ông Tình cười ha hả, nụ cười cũng khá lâu rồi ông mới có:
– Ha ha ha, lại tưởng tôi và bà ở cùng một nhà hả, ha ha ha ……….. kệ chúng nó, trẻ con thì biết gì.
Bà Oanh nhéo vào sườn ông Tình một cái:
– Cái ông này, già rồi mà còn …………. lắm chuyện. Thôi đi đi.
Buổi sáng hôm nay thật đẹp, mặt trời cũng bắt đầu vén làn mây chiếu rọi những tia nắng đầu tiên của ngày mới. Nắng sáng thật đẹp, không chói lòa, không gay gắt như nắng của ban trưa mà dìu dịu như là sưởi ấm lòng người vậy.
—————-
Ông Tình mang một tâm trạng vui vui, phấn chấn lạ thường từ bệnh viện trở về nhà, mới chỉ qua mấy ngày thôi mà mối quan hệ của ông và bà Oanh đã có những bước tiến rõ rệt. Ông cảm thấy mình yêu đời hơn khi tìm được một người bạn tâm giao đồng trang lứa. Tuổi già rõ ràng là không cần những thứ cao sang phù phiếm, hình thức, có chăng chỉ là cần những lúc buồn vui có người mà tâm sự là được lắm rồi.
Trong bữa cơm, ông tươi cười với tất cả mọi người, đặc biệt là thằng cháu nội Gia Bảo. Những cử chỉ quan tâm của ông Tình dành cho cháu nếu nhìn bình thường thì còn vui nữa là đằng khác. Nhưng có một người trên bàn ăn trong lòng hoàn toàn không thích điều ấy, đó là Thủy, cô không muốn ông cháu gần gũi quá mức. Nhìn thấy ông Tình gắp cho cháu một miếng cá, cô cau có mặt mày nhưng giọng nói thì giữ ở mức bình thường:
– Ông cho cháu ăn ít cá thôi ạ, con sợ cháu nó hóc xương. Mỗi lần gắp cá cho cháu con toàn phải nhằn xương ra.
Đang vui nhưng bị Thủy dội một gáo nước lạnh, ông Tình đột ngột thay đổi sắc mặt, ông đặt đũa xuống ngoảnh sang nhìn Lưu xem phản ứng của thằng con trai ông như thế nào. Nhưng Lưu hình như cố tình không quan tâm đến sự việc vừa mới xảy ra. Thấy vậy ông nhìn vào Thủy mà nói thẳng:
– Thủy này, con nói như vậy là có ý gì? Có phải con không thích bố quan tâm đến cháu nội? Nếu là như vậy thì con cứ nói thẳng ra, người trong nhà cả không cần phải úp mở nhiều. Bố một mình nuôi lớn 2 thằng con trai từ lúc nó còn đỏ hỏn, bố không phải là người không hiểu về cách nuôi trẻ con.
Thấy giọng bố cứng, Thủy cũng trờn nhưng đã đi đến nước này, cô chủ động đẩy xung đột lên một tầm cao mới. Cô cố tình đối đáp lại bố chồng:
– Ý con không phải như thế, nhưng bố cũng phải hiểu là thời ngày xưa và thời nay khác nhau nhiều thứ. Không thể so sánh thế được ạ.
Lúc này Lưu mới lên tiếng chen giữa vào cuộc nói chuyện của bố và vợ mình, anh không muốn mất lòng ai nhưng đã xảy ra tình huống như vậy, anh to tiếng với vợ, nói như quát lên giữa bàn ăn:
– THỦY! Ai cho phép em cãi bố.
Nói với vợ xong, Lưu quay sang bố dịu giọng:
– Bố, con xin lỗi. Vợ con không nên cãi bố như vậy.
Bị chồng ở trước mặt bố và con trai mắng, Thủy đứng phắt dậy, khuôn mặt hằm hằm nói thẳng với bố chồng mà không thèm quan tâm phản ứng của Lưu:
– Con xin lỗi bố, nhưng Gia Bảo là con của con, có có toàn quyền quyết định việc chăm sóc cháu như thế nào. Từ nay con mong bố cho chúng con được tự quyết việc chăm sóc cháu. Việc đón cháu từ trường về kể từ ngày mai con sẽ làm, không dám phiền bố nữa.
Ông Tình há hốc miệng nhìn cô con dâu của mình, từ lúc nó về nhà này đến nay, chưa bao giờ ông thấy nó cãi tay đôi và bốp chát với mình như vậy, lại còn thẳng thắn yêu cầu ông không được can thiệp quá sâu vào cuộc sống của chúng nó. Ông thực tình không biết mình phải nói cái gì vào giờ phút này nữa, chỉ biết là ông đang thực sự rất rất buồn, rất rất giận cô con dâu này, nói không ngoa thì đó là ………. Láo.
Thủy nói xong câu đó thì đi thẳng lên trên tầng 2 vào phòng mình, tiếng đóng cửa cái “Rầm!” từ trên tầng 2 vọng xuống. Ở bên trong cánh cửa, Thủy vuốt vuốt vào ngực mình để làm dịu đi tiếng trống ngực, cô tự nói với bản thân: “Mình làm như vậy có quá đáng không nhỉ? Bố, con xin lỗi nhưng con không còn cách nào khác cả”. Rồi cô áp sát tai vào cánh cửa phòng để nghe tiếng âm thanh bên dưới, cô hồi hộp chờ màn kịch thứ 2 xảy ra, theo cô phán đoán thì đã đến lúc Lưu lên tiếng rồi.