Tình Già - Chương 22
Lại nói về chuyện ông Tình và bà Oanh ở cơ quan dạo gần đây. Hai người giờ thì không còn cãi nhau giống như hồi xưa nữa mà ngược lại còn âm thầm quan tâm lẫn nhau. Gặp nhau cũng có chút ngượng ngùng giống kiểu nam thanh nữ tú. Ông trời có lẽ cũng muốn giúp “đôi trẻ” xích lại gần nhau hay sao ấy, nhưng mà cái cách ông trời xe duyên mới thật là làm người ta khổ.
Chuyện là thế này, buổi chiều hôm đó tan giờ làm việc ở bệnh viện. Ông Tình và bà Oanh cùng xuống tầng hầm lấy xe máy để đi về. Lúc ở trong hầm còn đảo mắt nhìn nhau đến là đáng yêu. Nhưng có lẽ cũng tại hai người, mải nghĩ về nhau hay sao ấy mà khi hai xe ra khỏi cửa hầm thì ………………… Ầm!
Ông tông xe vào bà, ông Tình thì đi chiếc xe Future còn bà Oanh thì đi quả Kawasaki rất nữ tính. Cú va chạm làm bà Oanh và ông Tình đổ vật ra đường, là ông Tình đâm vào đít bà Oanh, hay nói cho chính xác là đầu xe của ông Tình đâm vào đuôi xe của bà Oanh. Ông Tình nhanh chóng đứng dậy lại gần đỡ bà Oanh:
– Ối bà Oanh, tôi xin lỗi.
– “Ui za”, bà Oanh nhăn nhó đưa tay xuống xoa đít, bà còn chưa biết người đâm mình là ai.
Ông Tình thọc hai tay mình vào nách bà Oanh, có ý sốc bà dậy:
– Bà có bị làm sao không? Chết thật, lỗi là tại tôi. Bà có bị làm sao không?
Ông Tình hối lỗi quá nên tay ông chọc sâu vượt qua cả nách mà chạm vào cuống vú phần bên sườn của bà Oanh, nhưng lúc này ai hơi đâu mà để ý, cả ông Tình cũng thế mà bà Oanh cũng vậy.
Bà Oanh ngoảnh mặt lên nhìn thấy gương mặt lo lắng và cuống quýt của ông Tình thì cũng không có giận nhiều cho lắm, phải là ông Tình của ngày xưa thì ăn một bài chửi rồi. Nhưng nay khác rồi à nha. Vịn theo lực đỡ tay của ông Tình bà Oanh vẫn đặt tay vào đít mình xoa xoa, bà cảm thấy chỉ bị đau do đít đập xuống đất lúc bà rơi từ yên xe xuống thôi:
– Ui za, tôi không sao, chỉ đau ở …………….
– Ở đâu, để tôi xem nào.
Bà Oanh xuýt chút nữa thì lỡ miệng nói đau ở đít. Lúc đó chẳng phải ông Tình sẽ xem đít rồi xoa đít cho bà hay sao. Bà chữa:
– Không sao, ui zời, tôi chửa ngã xe bao giờ.
Ông Tình thấy bà Oanh kêu không sao nhưng lại thấy bà ta xoa đít, ông cũng chỉ là vô tình quan tâm thôi chứ lúc này ông cũng chả có tâm trí nào mà nghĩ ngợi “xấu xa”:
– Lại còn nói không sao? Để tôi xem bị đau như thế nào nào?
Nói xong ông cúi xuống nhìn chằm chằm vào đít của bà Oanh, bà Oanh thấy vậy thì đỏ bừng mặt, không dám xoa mông nữa mà quay mông ra đằng sau giấu đi:
– Đã nói không sao rồi mà. Cái ông này, để bọn trẻ nó nhìn thấy nó cười cho bây giờ.
Lúc này ông Tình mới giật mình vì hành động có phần nhạy cảm của mình, nhưng ông vẫn tỏ vẻ quan tâm:
– Để tôi đưa bà vào lại bệnh viện khám xem có bị làm sao không? Mình có tuổi rồi xương cốt không còn được như thanh niên đâu. Đi bà đi cùng tôi.
Bà Oanh có một chút chấn động trong lòng vì sự quan tâm của ông Tình. Đúng là đời bà rất ít khi nhận được sự quan tâm như vậy. Hồi còn thanh niên thì không tính làm gì, có gì cũng có thể chống chịu mà vượt qua được hết. Nhưng nay tuổi đã lớn, sức khỏe không còn như xưa nữa, sự quan tâm của người khác dành cho mình dù là nhỏ nhất cũng rất đáng quý. Bà không nói gì, khuôn mặt có chút ửng đỏ, ánh mắt e lệ tránh nhìn vào mắt ông Tình. Bà đi đi lại lại một vòng để cho ông Tình xem:
– Đấy ông xem, tôi có bị làm sao đâu.
– Nhưng tôi vẫn còn lo lắm, là tôi làm cho bà bị ngã. Bà phải chú ý xem cơ thể mình như thế nào nhé, nếu có gì bất thường thì báo cho tôi ngay biết chưa.
– Rồi, tôi biết rồi. Cứ làm như là …………..
Nói xong bà Oanh nhìn xuống con xe của mình, nhìn nó giờ đây mới thảm hại làm sao. Phần đuôi xe vỡ tung ra, chiếc xe này đã theo bà 20 năm nay rồi, đã cũ nhưng đi còn rất tốt, nhìn vẻ bề ngoài lại rất phù hợp với tính cách của bà:
– Ôi, cái xe máy của tôi.
Lúc này ông Tình mới để ý đến hai chiếc xe máy, xe của ông thì có vẻ như không bị làm sao vì cú va chạm là do bánh trước xe của ông đâm vào phần đuôi xe của bà Oanh. Ông Tình dựng xe của bà Oanh lên rồi nói:
– Xe của bà bị hỏng rồi. Để tôi dắt sang cửa hàng sửa xe bên đường. Bà cứ ngồi đây nghỉ ngơi một lúc đi.
Bà Oanh chưa kịp nói gì thì ông Tình đã đẩy xe sang bên kia đường rồi, ở đối diện có một cửa hàng sửa xe.
Một lúc sau ông Tình quay lại:
– Bà Oanh, xe mai mới lấy được. Tôi đã dặn người ta sửa chữa lại toàn bộ phần hư hỏng rồi, bà yên tâm.
Bà Oanh gật đầu nhưng kèm với đó là suy nghĩ không biết bây giờ về như thế nào, bà đang tính đi bộ ra đầu phố thuê xe ôm chở về nhà. Ông Tình cắt ngang suy nghĩ của bà Oanh:
– Để tôi đưa bà về nhà.
Nói xong ông Tình dựng chiếc xe của mình lên rồi ngồi vào vị trí lái đề máy, máy nổ ngon lành. Bà Oanh chưa nghĩ đến tình huống này, bà chưa từng nghĩ mình sẽ ngồi sau xe máy của một người đàn ông, nhất là lại để người ta đưa về tận nhà. Bà có chút sững người không phản ứng gì. Ông tình hối thúc:
– Bà lên xe đi. Là lỗi của tôi làm xe bà hỏng, để tôi chuộc lỗi.
Bà Oanh cự cãi với khuôn mặt như một thiếu nữ tuổi cập kê lần đầu tiên được bạn giai đưa đón:
– Thôi, để tôi đi xe ôm, ông cứ về nhà đi.
– Nào, lên xe đi.
Thấy ông Tình mời nhiệt tình quá, lại cũng không có phương án nào tốt hơn, bà Oanh miễn cưỡng trèo lên đằng sau xe, đặt nhẹ tay mình vào eo của ông Tình bám lấy áo nhằm mục đích giữ thăng bằng, tim bà đập không hề nhẹ.
Ông Tình định tăng ga đi thì nghe tiếng nói ồn ào của mấy đồng nghiệp trẻ trong bệnh viện, một cô với xuống:
– Chú Tình ơi, đưa cô Oanh của chúng cháu đi đâu đấy? Hi hi hi hi hi
Lại một cháu bác sĩ trẻ nữa trêu chọc hai người:
– Chú Tình ơi cố lên!
Bà Oanh nghe vậy thì đã ngượng càng thêm ngùng, bà giật giật vào áo ông Tình:
– Đi nhanh lên không chúng nó trêu cho chết bây giờ.
Ông Tình già của chúng ta trước khi tăng ga thì còn ngoảnh đầu lên đối đáp với đám thanh niên:
– Trẻ con biết gì!
Chiếc xe máy lao đi khỏi bệnh viện để tiếng cười nói nắc nẻ ở lại.
———–
Chiếc xe máy đi qua hết con phố này đến con phố nọ, ông Tình đi theo sự chỉ dẫn của bà Oanh. Nhà bà Oanh nằm trong một con ngõ nhỏ bên ven bờ hồ Tây thơ mộng. Nếu giả sử lúc này hai người đang yêu nhau thì chắc ông Tình cũng chẳng tiếc vài phút mà rủ bà Oanh đứng bên bờ hồ này ngắm nhìn những cánh hoa sen hoa súng đang mùa nở rộ, ngắm những con chim sâm cầm đang nhàn nhã chơi đùa với mặt nước. Nhưng thời điểm này không phải như vậy, hai người đơn giản mới chỉ là đồng nghiệp của nhau mà thôi. Quặt vài khúc cua là vào đến nhà bà Oanh.
Xe đỗ trước một cánh cổng rêu phong cổ kính, trên cổng có giàn hoa thiên lý đang kỳ nở hoa phủ kín cả cánh cổng. Nhìn vào bên trong là một ngôi nhà 2 tầng xây dựng chắc cũng đã vài chục năm rồi. Bà Oanh xuống xe trước:
– Đến nơi rồi.
Ông Tình tắt máy, dựng chân chống bên rồi xuống hẳn xe đứng cùng bà Oanh:
– Bà ở một mình à?
Thực ra chuyện này ông Tình đã biết, bà Oanh sống đơn thân, có một cô con gái đã sang Pháp định cư với chồng. Nhưng hôm nay nhìn khung cảnh cổ xưa này ông thấy bà Oanh thật đáng thương. Bà cũng như ông không có người bạn tâm giao, nhưng ông ít ra còn sống cùng con cháu, cũng bớt đi sự cô đơn lúc tuổi già. Còn bà thì một thân một mình.
Bà Oanh nghe ông Tình hỏi thì chỉ gật đầu buồn bã:
– Tôi quen rồi. Thôi ông về đi, muộn rồi đấy.
Ông Tình chờ một lời mời vào trong nhà của bà Oanh:
– Bà không mời tôi vào nhà sao?
Bà Oanh biết phép lịch sự thì cũng nên mời ông Tình vào nhà uống chén nước rồi về cũng không sao. Nhưng thực sự bà chưa thể làm được điều đó vào lúc này, thực tâm bà cũng muốn lắm nhưng không hiểu sao như có một hòn đá tảng chắn tâm can của bà. Bà chưa bao giờ để một người đàn ông nào vào nhà (trừ những người họ hàng thân thích), bà cần thời gian.
Nghĩ đến đây, bà lấy trong túi xách của mình ra một chùm chìa khóa, lạch cạch một lúc rồi mới mở cổng, bước vào bên trong rồi đóng cổng lại ngay. Trước khi quay lưng lại đi vào bên trong nhà, bà nói thật nhanh:
– Để khi khác. Giờ chưa phải lúc.
Bà đi như chạy để lại ông Tình một mình ngẩn ngơ ngoài cổng bên giàn hoa thiên lý, cảnh trời chiều muộn với những vạt nắng hoàng hôn còn sót lại chiếu vào những cánh hoa làm chúng trở nên mênh mông huyền ảo giống như ông đang lạc vào một câu chuyện cổ tích, ở trong câu chuyện đó có một nàng công chúa xinh đẹp đang bị một lời nguyền phải sống cô độc trong một căn nhà nhỏ trong rừng chờ một hoàng tử đến phá giải.
Phải đến độ 10 phút sau, ông Tình mới nổ máy đi về.
Ở bên trong, bà Oanh lấp ló nhìn ra bên ngoài, nghe tiếng xe máy nổ mới khẳng định là ông Tình đã rời khỏi cổng nhà bà. Bà vuốt vuốt vào ngực để làm cho nhịp tim điều hòa trở lại:
– Sao không kiên nhẫn hơn chút nữa nhỉ?
————–
Buổi tối ngày hôm đó, trước lúc đi ngủ, bà Oanh vẫn theo lệ là bôi tinh dầu lên toàn bộ cơ thể. Hôm nay bà dành hẳn mười phút để xoa vào cặp đít. Cũng bởi tại buổi chiều nay bị một quá dập bàn tọa, bà lo lắng không biết đít mình có bị sứt sẹo gì không?
Cũng may giời thường, đít bà vẫn ngon lành cành đào, bà chửi thậm ông Tình già:
– May cho ông là đít vẫn còn nguyên. Nó mà bị sứt sẹo gì ông chết với tôi.