Tình Dục Học Sinh Năm Cuối Cấp - Phần 29
Tiếng rên rỉ ngắt quãng cộng với sự vùng vẫy quyết liệt của bé làm tôi mất dần phương hướng.
– Aaaaa… ưm… – Môi tôi lại bị khóa chặt bởi môi bé.
Kiềm chế sao? Kiềm chế nổi sao? Khi mà trước mắt tôi bây giờ là một thân hình hoàn mỹ. Liên tục liên tục quyến rũ tôi. Quần áo làm tôi thấy nóng bức, nóng từ tư tưởng lẫn thể xác. Lột phăng cái áo lót ra, tôi cảm nhận được mồ hôi đang chảy dọc sống lưng.
Cô ngỡ ngàng chứng kiến hành động của tôi. Một hành động mang tính chất… của giống đực… tôi hết chịu nổi rồi. Môi hòa môi… lưỡi hòa lưỡi. Tôi say sưa cảm nhận vị ngọt của đôi môi bé. Mắt tôi đục ngầu theo từng cử chỉ uốn éo của bé. Một tiếng hét nhỏ vang lên bên tai, và một bóng hình chảy thẳng vào nhà tắm. Tiếng xối nước vang lên sau đó. Nhưng tất cả trở lên vô hình, trong bộ não chỉ huy của tôi… nó đã ra lệnh cho phần con chiếm dữ.
Tôi và bé quấn lấy nhau cuồng nhiệt. Ôm chặt thân hình bé nhỏ, tôi cùng bé lăn lộn một góc giường. Rời đôi môi bé, tôi tìm đến cổ và… bầu ngực. Chiếc nịt vú xộc xệch bay theo nằm gọn cùng mớ quần áo hỗn độn đầu giường. Chao ôi… bộ ngực căng tròn, hai núm đỏ hồng cương lên cứng cáp. Ngực bé thật đẹp, tôi say sưa chiêm ngưỡng…
– Ưm…
Bé khẽ rên, kéo đầu tôi xuống. Hành động dứt khoát của bé càng làm tôi điên đảo. Ngậm… day… mút… nắn… nhào… nặn…
Tôi “thưởng thức” đôi hồng đào tuyệt vời mà tạo hóa ban tặng…
– Ưm… a… ư. Aaaaa…
Tiếng rên đứt quãng đầy khoái cảm của bé như tiếp thêm dục tính trong tôi. Đột nhiên bé vùng dậy đẩy tôi xuống giường. Đôi tay nhỏ bé run run tháo cúc quần tôi ra… nhanh chóng vội vàng. Tôi hốt hoảng bật dậy, ôm ghì lấy bé hôn bé mãnh liệt. Tay tôi ra sức vần vò đôi hồng đào bé. Cơ thể bé run rẩy đón nhận…
– E… m… ư… m… hừ… hừ…
– …
– Y… ê… u… e… m… đ… iiiii… a… c… hơi… e… m… a…
Tai tôi ù đi, sự va chạm xác thịt càng lúc càng làm tôi mất kiểm soát chính bản thân mình. Tôi không muốn làm hại đến bé… tôi không có quyền làm như vậy. Tôi chỉ muốn giải tỏa phần nào những bức bối trong cơ thể bé mà thôi. Nhưng bây giờ chính tôi cũng đang bức bối kinh hoàng. Sự khó chịu của cơ thể bắt đầu lan truyền đến các nơron thần kinh. Chân tay tôi mất kiểm soát dần, cái tai hư đốn bắt đầu tìm đến… “khe suối thần”.
Quần chíp… lá chắn bảo vệ cuối cùng trên người bé… mịn màng tươi mát quá. Khẽ vuốt nhẹ, bé rướn lên rên rỉ. Ướt át… nước từ “khe suối” thấm đẫm qua lớp quần. Dịch chuyển từ trạng thái nằm, tôi nhổm dậy… banh 2 chân bé ra. Trước mắt tôi là một tòa thiên nhiên tráng lệ… mặc dù chưa nhìn thấy.
Hơi thở quá nặng nhọc, tôi cúi xuống… hôn “khe suối”. Ngai ngái mặn mà… đó là mùi vị mà tôi cảm nhận được. Bé run lên bần bật, tay bé dí chặt đầu tôi vài “khe suối”… miệng rên rỉ đầy khoái cảm: “Ưm… ơ… ư…”
Bé kẹp chặt đầu tôi lại, khá khó khăn để tôi thoát khỏi đôi chân trắng nõn của bé. Cơn hứng tình như vươn lên đỉnh điểm, bé ẩn tôi ra, đưa tay định cởi phăng tuyến phòng thủ cuối cùng của mình ra. Một lần nữa lý trí của tôi lại ngăn hành động đó của bé. Tôi biết bé đang rất… khó chịu, nhưng tôi không đành lòng. Chút lương tâm ở cái tâm hồn thiên thần của tôi vẫn còn. Tôi nghĩ đến ngày mai, nghĩ đến tương lai sau này của bé.
Có thể tôi ngu ngốc, mỡ đã dâng đến miệng mèo mà còn chê. Nhưng tôi không thể… tôi đã từng suýt chút nữa hại “nhỏ”… người bạn thơ ấu của tôi. Tôi không thể phạm sai lầm một lần nào nữa. Dù rằng… chính xác ra tôi còn khá ghét bé… và nhỡ đâu… bé còn trong trắng. Vì ghét bé nên tôi đành phải kiềm chế. Tôi biết bé đang khổ tâm, thuốc kích dục là loại thuốc kinh hoàng bậc nhất. Nếu không được quan hệ thì sẽ rất khó chịu, loại thuốc mà tôi nghĩ… bẩn nhất trong thế giới loài người.
Tại sao bé lại là người yêu của cái loại khốn nạn vô nhân tính kia. Nếu hôm nay không nhờ có may mắn thì không biết đêm nay… bé sẽ ra sao nữa. Một ý nghĩ thoáng qua… đưa bé lên viện. Nhưng rồi tôi lại run sợ với chính ý nghĩ đó của mình. Giờ mà đưa bé lên viện thì chắc… tôi đang ngồi trong đồn cảnh sát lấy khẩu cung mất.
Nhưng làm sao đây, khi mà bé đang lên cơn… nếu không giải tỏa thì bé không trụ được mất. Những giọt nước mắt của bé rơi có nghĩa bé đang chịu đựng dằn vặt quá rồi. Tôi chỉ có thể… giải tỏa “bên ngoài” cho bé thôi. Tôi bắt đầu mút núm vú bé, tay tôi ghì chặt lấy tay bé không cho bé vùng vẫy nữa. Nhưng rồi không hiểu sao… tay tôi lại từ từ… cho xuống “khe suối”.
Lúc này quần chíp của bé lệch hẳn sang một bên rồi. Dù chưa nhìn thấy… hay đúng hơn là không dám nhìn, thì với đôi tay đang đặt trên “khe suối”, tôi cũng cảm thấy rùng mình… ướt át… rậm rạp quá…
– A… nh… ơi… ư. M…
Miết nhẹ nhàng, cảm nhận từng đợt khí trào ra từ bé. Tôi nhìn thấy nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt thấm đẫm những giọt nước mắt khô dần. Nụ cười đó, bờ môi đó… cuốn hút… mời gọi. Lợi dụng… đó chính là từ mà tôi đang suy nghĩ vào lúc này. Tôi lợi dụng hoàn cảnh, lợi dụng tác động của thuốc mà tôi đã có những hành động… ngước mắt lên nhìn bé, mắt bé lim dim dường như bé đang cảm nhận những xúc cảm của thể xác. Chuyển mình, tôi hướng đôi mắt nhìn thẳng vào mắt bé…
– Phương… nhìn anh đi… cố gắng lên em…
– Ưm…
– Cố lên em… em chịu được đúng không… Cố lên em…
Bằng ánh mắt dịu dàng trân thành, tôi cố gắng động viên bé. Tôi biết bé đang cố vùng vẫy và tôi sẽ giúp bé thoát khỏi cảm giác này. Hơi thở bé nóng bỏng phả vào mặt tôi. Đôi môi hé mở… nhưng…
– Anh… nh… ưm… chụt…
Má… con bé lại hôn tôi, thật tức điên với bé mất. Nhất quyết… tôi nhấc bổng bé lên, bế bé chạy thẳng vào nhà tắm. Đột nhiên tôi muốn nhúng con bé vào nước, không hiểu sao tự dưng tôi lại nghĩ rằng nước lạnh sẽ làm bé tỉnh táo hơn. Nhưng khi vào nhà tắm… tôi như chết lặng…
… Bạn đang đọc truyện Nhật ký cuối cấp tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/truyen//nhat-ky-cuoi-cap/
– T… là… m… cái… gì… vậ… y… vậy… HẢ?
Với khuôn mặt đỏ bừng, giọng nói ấp úng không lên lời. Trước mắt tôi, một thân hình căng mọng quyến rũ. Làn da trắng hồng được tô điểm thêm những giọt nước li ti lăn nhẹ. Khuôn mặt cô đỏ bừng, đôi tay bé nhỏ cố gắng che chở cho “vùng nhạy cảm” đang căng lên đầy sức sống.
Tôi ngỡ ngày trước vẻ đẹp yêu kiều sexy của cô. Hai mắt trao nhau, một đôi ngượng nghịu xấu hổ… một đôi quay cuồng ngắm nhìn… Trên tay tôi, bé dường như cảm nhận được một cái gì đó khác lạ đang xảy ra. Khẽ nhúc nhích, bé xoay người hướng ra ngoài. Đôi mắt mơ màng đỏ hoe khẽ nhíu lại, môi bé mấp máy những âm thanh không rõ nghĩa…
– Ưm… ư…
Với vòng tay không lấy gì là rắn chắc. Đó là không muốn nói là yếu đuối. Chỉ cần một tác động nhỏ của bé, tay tôi đã run rẩy. Phải cố gắng nâng trụ, gồng cơ… tôi mới giữ được bé an toàn. Chứ nói thật… quả đấy mà làm rơi bé thì nhọ lắm.
– T vào đây làm gì. Cô nhăn nhó lên tiếng.
– Em… em… đưa Phương vào…
– Làm gì… Ra ngoài đi… chị đang tắm. – Cô to tiếng.
– Nước giúp Phương tỉnh táo… thì em mới đưa Phương vào đây chứ. – Tôi cau mày phản bác.
– …
Cô nhăn mặt khó hiểu, nhưng cũng chả đợi cô đồng ý. Tôi bế bé đặt xuống sàn nhà tắm. Với tay lấy vòi hoa sen, dựng bé vào tường. Cơ thể bé lúc này mềm nhũn. Khó khăn lắm tôi mới dựng cho bé ngồi được. Chả biết phải làm sao, tôi cứ thế lấy vòi phụt nước vào đầu vào mặt bé…
– A… khụ… ax…
Bé sặc nước, lấy hai tay che mặt lại. Không dừng lại, tôi gỡ tay bé ra. Liên tục phụt nước vào mặt bé, tôi biết làm như vậy rất nguy hiểm. Nhưng hết cách rồi, nếu không làm ngay… tôi e rằng… chính tôi cũng không dừng lại được… huống chi là bé… Cơ thể bé co rúm lại, từng dòng nước lạnh trôi xối xả từ đầu xuống mặt. Mắt bé nhắm nghiền, miệng ú ớ những câu sợ hãi không rõ nghĩa.
Vì là nước lạnh nên cơ thể bé run bần bật. Làn da trắng trẻo có phần tái đi, da gà nổi lên rõ rệt. Với cái lạnh ngoài trời và cái lạnh trong tâm hồn tôi… tôi rùng mình mỗi khi có những giọt nước bắn lên. Trông bé thật thảm hại và tội nghiệp. Nếu được so sánh, thì bé như 1 con nghiện đang dằn vặt chịu đựng cơn thèm thuốc của cơ thể. Cô sợ hãi…
– T… dừng lại… T điên à.
Cô giằng lấy cái vòi tôi đang cầm. Nhưng tôi nhất quyết không đưa cho cô. Đã muốn kìm nén thì phải kìm nén đến cùng. Bé đã bị như vậy rồi thì phải mạnh tay thôi. Để lâu… rất nguy hiểm…
– Dừng lại… dừng lại ngay. – Cô ngồi xuống ôm che chở cho bé.
– Hu… hu… khụ… khụ… – Bé khóc.
– Chị tránh ra… chị muốn Phương chết sao? – Tôi quát.
– Đừng mà… – Cô lại mếu máo.
– Tránh ra… phải cho nó tỉnh lại…
– Không… dừng lại… đừng làm vậy T ơi… bé Phương chết mất… huhu…
– Chết sao… để lâu thì không chỉ Phương… mà em và chị đều chết… tránh ra. – Tôi hất tay cô, ra sức phụt nước vào bé.
– AAAAA… ặc… khục…
– T… ơi… chị xin T… dừng lại đi… – Phương không chịu được đâu…
– Em nói cho chị biết, Phương dính thuốc kích dục đấy, thuốc kích dục đấy chị hiểu chưa… Nếu chị còn muốn thấy cảnh như vừa rồi thì chị cứ ôm đi… cứ ôm đi… – Tôi quát tháo.
– Hu… hu… ch… ị… ơi.
Bé ôm chặt lấy cô… tìm kiếm điểm tựa che chắn… cơ thể run rẩy không có chút sức lực.
– Hu… đừng mà… không… huhu… – Cô ôm bé khóc lóc cầu xin.
– Em… chỉ muốn tốt cho Phương thôi… nghe rõ chưa?
– Huhu… cút đi… ra đi… huhu. – Cô gào thét đuổi tôi.
– Em… nói chị không nghe chứ gì? Được rồi, chị đi mà giải quyết… em đi về…
Cộp…
Tôi vứt mạnh cái vòi xuống nền nhà khô khốc. Nước mắt tự dưng trào ra… đưa tay lau… tôi xoay người định bước ra khỏi chỗ này. Bỏ… bỏ hết đi, con bé… và cả cô… đâu có là gì của tôi. Việc đếch gì mà tôi phải lo lắng, phải khóc lóc cho họ chứ. Ừ thì tôi yếu đuối, động tí là khóc đấy. Ừ thì tôi bồng bột nóng nảy đấy… thì sao?! Tất cả vì ai cơ chứ… Chả lẽ vì bản thân tôi sao? Nếu vì bản thân thì thử hỏi tôi có phải gồng mình chống chọi những cám dỗ của dục vọng bản thân không? Hừ… nếu thế thì tội gì mà tôi không hưởng? Tôi đâu có mất mát gì? Hay đơn giản có khi tôi còn giúp người ta sung sướng thôi. Nhưng vì sao tôi không dám làm như vậy… Chả vì sao cả. Đơn giản tôi khinh những loại người như vậy! Âu cũng là giúp ích cho chính mình mà thôi…
– T… xin… lỗi…
Cô cầm tay tôi kéo lại. Thật sự điên mất, nhìn cô và bé khóc tôi không đau chắc. Tôi vui sướng khi hành hạ bé hay sao? Chả phải tôi đang run lên với cái lạnh của kẻ dính nước lạnh vào mùa đông để rồi run lên lạnh lẽo… phải rơi nước mắt vì 2 đứa ương bướng trước mắt hay sao??
– Chị… b… ỏ ra… em về… – Tôi nghẹn giọng.
– Đừng… mà… chị xin lỗi… hức… – Cô cầm chặt tay tôi níu dữ.
– Chả phải chị đuổi em sao? Em còn lý do ở lại à… ở lại để kiềm chế à?
Một giọt nước mắt lại rơi xuống. Tự nhủ sao trời sinh ra mình yếu đuối như vậy. Là thằng con trai mà yếu đuối như đàn bà. Mẹ kiếp… tự nhiên muốn sang Thái vãiiii… lồnnnnn…
– T đừng trẻ con như vậy, chị xin lỗi T rồi còn gì… huhuhuhu.
Chị khóc ngon lành như trẻ lên 3…
Ơi trời… chỉ muốn hét to: “CLGT… hả trời”. Đời như chó mực, cách đây có mấy giây mình bị xua đuổi như một con… mà giờ lại kêu mình đừng trẻ con như vậy. Đéo hiểu gì luôn… lần đầu gặp loại người này… muốn… h… i… ế… p… Nhưng tôi cũng bình tĩnh lại…
– Trời ạ… thì em trẻ con được chưa. – Tôi nhăn nhó hạ giọng.
– Hư… – Chị lườm…
Cả hai dừng lại, không ai mở lời. Sự im lặng bao trùm, tiếng rên hừ hừ run rẩy của bé làm tôi chú ý. Cô cũng nhanh chóng chỉnh vòi sang chế độ nước nóng. Nhẹ nhàng tắm cho bé…
Ây da… giờ mới thấy cuộc đời nở hoa à nha. Trước mắt tôi, hai mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Với khuôn mặt góc cạnh sắc nét, mỗi nàng được tô điểm hình hài xinh đẹp khác nhau… nhưng đều có có một điểm chung là… nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Đã không chú ý thì thôi, nhưng kể từ lúc cô khóc lóc lườm nguýt tôi mới thấy. Hai đứa con gái một đứa khoả thân hoàn toàn, một đứa khoả thân sắp hoàn toàn… vì còn cái quần chíp.
Và bên cạnh 2 mỹ nhân có một “nam thiên thần” cơ bắp cuồn cuộn, đẹp zai ngời ngời. Cũng với bộ dạng “bán khoả thân”, nhưng may mắn cho thiên thần là chàng ta vẫn còn mặc chiếc quần bò bó sát “thằng nhỏ” của thiên thần. Thiên thần bây giờ mới sực tỉnh. Đôi mắt chàng lia khắp thân thể mỹ miều của cô nàng “khoả thân hoàn toàn”. Chàng chu du khắp cơ thể nàng, đôi mắt lộ rõ sự thèm muốn. “Thằng nhỏ” hư đốn có hiện tượng chuyển mình theo truyền thuyết Thánh Gióng Vươn Vai.
Bắt gặp cặp mắt cú vọ đang lồi ra sung sướng. Cô trợn mắt rồi thở mạnh. Giật mình, tôi nhìn cô lấm lét. Đôi khi tôi cũng tự hỏi chính mình, chả hiểu vì sao mà từ nhỏ đến giờ tôi sống rất vô tư. Có thể tôi rất trẻ con, lũ bạn tôi cũng bảo tôi trẻ con. Tôi có thể buồn, có thể giận, có thể khóc vì một vấn đề nào đó. Nhưng lại nhanh chóng nhố nhăng ngay được.
Ví dụ như trong một lần đá bóng ăn tiền với lớp a2. Đối với những trường số 1 của huyện hay thị trấn thì mỗi khối có 2 lớp luôn đi đầu về học tập và phong trào là lớp a1 và a2. Lẽ dĩ nhiên… đối thủ khó chịu nhất về mọi mặt của bọn tôi là lũ a2 này.
Trận đấu thì căng thẳng vô cùng, hai bên ăn miếng trả miếng liên tục. Tôi đảm nhiệm vị trí tiền đạo cánh trái (gần giống C. Ronaldo 7 ý). Mỗi đợt lên bóng cùng với kỹ thuật và tốc độ của mình, tôi dễ dàng vượt qua ít nhất một cầu thủ đối phương. Nếu đá sân 11 thì tôi chưa từng thử, nhưng với sân 7 người thì tôi cũng là một mắt xích quan trọng của toàn đội.
Và cái tôi muốn nói ở đây đó là sự bình tĩnh trong mỗi đợt lên bóng. Với cầu thủ chạy cánh nhỏ con, đối thủ và trở ngại lớn nhất là bị bao vây giữa 2 cầu thủ to con đối phương. Mỗi khi tôi cầm bóng hay bất cứ ai trong đội tôi có bóng là y rằng có 2 thằng đội kia bao vây. Ý tôi muốn nói là bọn kia chơi thủ toàn diện. Cả sức, lực và thể hình bọn tôi đều thua kém. Dễ hiểu vì sao mà kể cả bật nhả nhanh đến mức nào đi nữa cũng không thể tiếp cận được khung thành bọn kia.
Vị trí hậu vệ cánh bên bọn kia là thằng to con nhất khối. Với những đứa như nó, phương châm lấy thịt đè người được phát huy hiệu quả nhất. Tôi có kỹ thuật và tốc độ, nhưng không tài nào vượt qua được hắn. Và trong trận đấu, bất lực cộng với xuống sức thường làm cho các cầu thủ chán nản lùi bước.
Gần về cuối trận, khó khăn lắm bọn tôi mới mở được bàn thắng. Kể từ đó bọn đấy liền chơi thô bạo theo hướng… không ăn được thì đạp đổ. Dễ hiểu cho bọn nó, thua mất tiền thằng nào chả xót. Nhưng bọn nó chơi xấu quá, ăn chân bọn tôi không thương tiếc. Tôi đâm ra bực bội nóng nảy và có phần nhởn nhơ, cứ có bóng là tôi bắn (câu giờ ý). Mà đâu có nhằm vào gôn đâu. Toàn nhằm đầu thằng kia sút thôi à.
Sút mãi thì cũng được 1 quả ngay giữa mặt nó. Thằng bé ôm mặt kêu rú như động kinh. Tôi thì lấy làm hả hê lắm, thằng đội trưởng bên nó thấy thế lao vào đòi đấm tôi. Lão trọng tài ra can, nhưng thằng lợn ấy ngoa ngoắt vãi cả đái ra. Nó chửi tôi rồi chửi cả đội tôi chơi bẩn. Cay lắm, tôi không phải dạng hổ báo gì nhưng hễ ai mà động đến bố mẹ tôi là tôi tức lắm. Nói thật chửi nhau thì thà địt bố địt mẹ ra nghe còn dễ tai. Đây nó cứ cạnh khóe ý muốn nói bố mẹ mày chẳng ra gì nên đẻ ra thằng con chẳng ra gì nốt. Đã mệt lại dính thằng lợn này, cú quá tôi mới lao vào đả nó.
Được sự giúp đỡ của mấy thằng kia, tôi húng lắm. Đấm loạn cmn xạ hết cả lên (nghĩ lại hồi đấy trẻ trâu vãiii). Cuối cùng thằng nằm bẹp… là tôi. Đơn giản… thằng lợn to gấp đôi tôi. Đau đớn về thể xác lẫn tinh thần, đã thế còn bị quỵt tiền. Tôi tức giận vô cùng. Hận cho một thân hình… nhỏ con. Nhưng cái chính ở đây đó là bản tính yêu đời vô tư trong sáng. Tôi cũng quên chuyện đó chỉ sau 1 đêm. Tiếc là hôm sau bị mẹ đập cho mấy phát vì… mang thằng em ra làm bao cát…