Nội dung truyện
Tôi đem nững điều học được từ vợ đến áp dụng với Bốn. Cô nàng tru tréo lên tựa bị lột da, xẻo thịt. Tôi cùm hai vú em bằng hai bàn tay, bóp bóp cho chúng lọt tõm vô ngàm, rồi dùng môi mà chà lết lên hai cái núm. Chẳng mấy chốc, cả hai đầu vú phình như hai cục xí muội. Tôi bóp mạnh để vú bị ép tê tê và đẩy đưa cái núm như người ta hàn xì. Môi tôi vốn khô từ khi tưởng tượng sắp vò nghịch vú Bốn, bây giờ đóng vẩy lại cứng khe, làm hai đầu vú Bốn như bị những miếng cánh kiến cà muốn tróc hết.
Thế mà Bốn kêu khoái chí tử. Bốn thì thào bên tôi : ui, anh làm em muốn chết, sao anh bợ dzú em tài tình vậy. Cô không nằm yên vị một chỗ, cứ lúc lắc như đạp nhằm ổ kiến, tôi vừa đè vừa lôi hai quả bầu chèm nhẹp ra. Tôi biết Bốn sướng, đàn bà nào chẳng vậy, khi được mở màn bằng những quả bóp vú thì õng ẹo kêu : anh làm kỳ, em nhột, nhưng có bà nào chịu cất tiếng biểu ngưng đâu.
Dường như đó là màn giáo đầu cho những cuộc làm tình sắp tới. Bốn cong vêu người lên, chìa thật sát hai cái vú cho tôi mằn tôi bóp. Tuy cô không nói ra, nhưng tôi đi guốc trong bụng cô biết là cô đang mong được tôi bú vô cặp vú. Đàn ông khi nựng vợ thường rà rà, hun hít, rồi ngậm, bú nút và bất đồ cắn vô hai cái núm thiệt đau. Đó là tình cảm mà cũng là báo hiệu đánh thức lòng dục của người vợ đang vo ve muốn ngóc dậy.
Các bà thường nhăn nhó, nhưng nếu anh chồng lơ là y như sẽ được các mự nhắc nhở : em than đau chớ em có biểu anh đừng cắn nữa đâu. Đó, ai chịu thì chịu, hổng chịu cũng ráng mà ôm vì ai biểu bày binh bố trận chi cho mấy bà nhàm quen rồi bỏ lửng, ai chịu đời cho thấu.
Tôi thấy Bốn kêu ca dữ quá. Nàng chờn vờn muốn đẩy tọng hết cả hai cái vú cho tôi cắn một lượt. Tôi rỉ rả phục vụ em, “ đưa em về dưới mưa, nói năng chi cho vừa “, mắt em long lanh như ai đem thủy ngân đổ vô trỏng. Em rù rì, rủ rỉ, rục rịch địt hổng ra, tai em nhỏng nhỏng, cái đít xàng xàng, tôi cắn mà hỏi : em sướng hôn, cô gật như liên thanh bắn.
Tôi vừa dán vừa thoa, vừa chà vừa lết, em ui ui tựa bị nắng liếm chưn. Tôi nói như chỉ vẽ : em về tập cho chả như anh đang làm em nãy giờ, thứ gì cũng phải bày, phải học, chớ có đâu đùng cái ai cũng biết. Bốn giãy nảy lên : anh nói trật lất mà làm mặt thầy. Rồi cô tru cái mỏ lên la như bị hiếp : em hổng chịu, hổng cho chả cắn bú em, chỉ cho mình anh cắn thôi.
Thế có bỏ đời tôi không. Đầu óc tôi bị xới tung lên như vừa bị loại xe Bobcat xủi cày nát bét. Tôi nói vớt vát : đừng giỡn mà cưng, tội nghiệp anh. Bốn vẫn giúi cái vú lấp miệng tôi và giành mà nói : anh nói điều gì cũng phải học mới biết, thiệt hôn đó. Mặt tôi ngẩn tò te đoan chắc : chớ gì nữa.