Tiếu Ngạo Giang Hồ ( The Dirty Cheating Wifes ) - Chương 9: Vì người tình, vợ không ngần ngại chuốc thuốc mê cho chồng ngủ say....
- Home
- Tiếu Ngạo Giang Hồ ( The Dirty Cheating Wifes )
- Chương 9: Vì người tình, vợ không ngần ngại chuốc thuốc mê cho chồng ngủ say....
– Alo anh đây! Ông Tâm bắt máy.
– Anh à, em với thầy đang ngồi bàn công chuyện cho việc sắp tới lập hội từ thiện để ủng hộ cho đồng bào miền Trung bị ảnh hưởng của lũ lụt. Anh cứ ngủ trước, một tiếng nữa em mới về nhé. Thu muốn ở lại với hai sư thầy để hoan lạc nên không ngần ngại nói dối một cách bẩn thỉu. Có lẽ ham muốn tình dục đã làm cho con người ta mất hết nhân cách.
Ông Tâm không hề nghi ngờ điều gì, trái lại ông con tỏ ra vui mừng khi biết vợ vẫn chưa về. Ông cũng giả tạo không kém gì vợ khi trả lời đầy vẻ đạo đức :
– Việc quan trọng và có nhân đức như thế thì em với thầy cứ bàn bạc đi. Anh ủng hộ việc lập ra hội để đi vận động bà con làm từ thiện. Anh cũng chưa về, vẫn đang ngồi uống cùng mọi người thôi.
– Vâng, uống ít thôi rồi về sớm anh nhé.
– Ừ, anh biết rồi. Bye bye!
– Bye anh!
Hai bên vừa tắt máy thì cả hai ngay lập tức lại lao vào những đam mê của xác thịt. Trước mặt Thu đã là con cặc dài ngoằng của thầy “thích dâm lộ” đang chĩa sừng sững, bên góc giường thì thầy “thích lốn liềm” đang mải mê cầm chiếc điện thoại lên để quay cảnh cụp lạc của trần thế.
– Vùng nào bị lũ lụt thế hả nữ thí chủ? Thầy “thích lốn liềm” vừa quay video vừa hỏi.
Thu đang chống hai tay xuống tấm phản, cô chổng mông và bú cặc cho sư thầy “thích dâm lộ”, nghe thầy kia hỏi vậy thì cô quay đầu lại, bàn tay cũng với ra đằng sau sờ vào âm hộ của mình rồi trả lời đầy dâm đãng :
– Đây, vùng này thầy ơi! Vùng này lũ to quá nên nước tràn bờ rồi đây này.
Lúc này trên khuôn mặt của thầy “thích lốn liềm” không có chút gì vẻ tôn nghiêm của một nhà sư, thay vào đó là biểu hiện của kẻ dâm ô, nụ cười của ông ta cũng vô cùng khả ố. Đặt chiếc điện thoại xuống giường, ông ta lao vào túm lấy hai bờ mông của Thu, tay vạch chúng ra để xem nước tràn chỗ nào rồi ngay lập tức cúi đầu xuống để giúc cái mặt vào đó bú liếm…
Ông Tâm cũng không kém gì so với vợ, vừa tắt máy xong cái thì ông dúi đầu cô gái tên Thanh vào dương vật ông để bú.Người con gái này, tuy chỉ là một cô gái làm đĩ kiếm tiền nhưng lại mang đến cho ông Tâm sự thõa mãn và sự tự tin của một thằng đàn ông mang trong người căn bệnh tiểu đường. Vốn là một người đàn ông cũng không được khỏe cho lắm về cái chuyện phòng the, giờ đây lại bị thêm căn bệnh tiểu đường nên mấy năm nay ông Tâm không những sinh lý yếu hẳn đi mà ông còn thấy nhu cầu về chuyện đó cũng không còn. Biết vợ rất khinh và coi thường cái bản lĩnh của mình nhưng ông Tâm chỉ biết im lặng một dạ hai vâng để nhà cửa được yên ấm. Rồi một ngày tình cờ khi đi nhậu với mấy ông bạn, được một người cho số điện thoại,
ông Tâm đã liều lĩnh đến chỗ Thanh để bóc bánh trả tiền. Với Thanh, ông Tâm có cảm giác tự tin hơn hẳn. Cô chú tâm lắng nghe những dòng tâm sự của ông về cái bệnh yếu sinh lý. Biết ông như vậy, cô coi ông là một khách hàng đặc biệt, không những chia sẻ và tư vấn cho ông cách chữa bệnh mà cô còn thông cảm cho ông, một điều mà Thu không có được. Chưa bao giờ Thanh cười cợt nhả khi ông Tâm vừa đút vào nhưng lại xuất ra ngay, hoặc thậm chí đôi lúc dương vật của ông không có khả năng cương cứng nhưng cô vẫn kiên trì một cách nhẫn nại để giúp ông có được phong độ của một người đàn ông. Từ đó ông Tâm tỏ ra yêu quý và thích Thanh thực sự, ông thuê hẳn cho Thanh một nơi ở mới và chấp nhận chi tiền hàng tháng để bao bọc cô,
giúp cô từ bỏ con đường kiếm tiền bằng thân xác. Ông Tâm cũng thương cảm cho số phận của Thanh. Cô mới 22 tuổi nhưng đã có một chồng và một con nhỏ ba tuổi ở Việt Nam. Vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, Thanh đã quyết định xa chồng con sang bên này với hy vọng được đổi đời để giúp gia đình khấm khá hơn. Nhưng việc được một xuất sang bên Đức theo diện lao động thì cô đã mất gần mười nghìn euro, một số tiền lớn khủng khiếp mà cô chưa bao giờ dám mơ tới. Vì máu làm giàu, cả Thanh và gia đình đã giúp cô bằng việc vay mượn từ nhiều nguồn. Khi đặt chân sang trời âu, mọi thứ hoàn toàn rất khó khăn không như cô đã tưởng tượng khi còn ở nhà. Với công việc của một người công nhân, làm việc quần quật 12 tiếng một ngày, sau khi bị bên dịch vụ môi giới ăn chặn tiền công, hàng tháng Thanh chỉ nhận được mức lương tầm 700 euro. Trừ tiền ăn tiền nhà, tiền chi phí sinh hoạt, tiền bảo hiểm xã hội và y tế thì cho dù sống rất tằn tiện nhưng cô cũng chỉ còn lại trong tay gần 200. Với số tiền ít ỏi đó gửi về nhà, Thanh nghĩ không biết bao giờ mới trả hết số nợ mười nghìn kia trong khi hàng tháng lãi mẹ sinh lãi con, số tiền nợ của gia đình cô đang gánh ngày càng cao hơn. Thế rồi Thanh đã quyết định thay đổi cuộc đời bằng cách đi làm đĩ kiếm tiền. Con số từ 200 nhảy lên 1000 khiến chồng cô ở nhà cười hớn hở khoe với làng xóm, nhưng anh ta đâu biết rằng để có được số tiền đó, vợ anh đã phải cầy ải bằng cả thân xác. Trời âu không dễ kiếm tiền nếu như người đó không
có bản lĩnh!!!
Bà Thủy giàu có nhưng vẫn tự nguyện bán thân cho ông Phấn để giúp chồng được thăng chức. Còn Thanh, vì nhà nghèo và bị cái nợ hàng ngày treo lơ lửng trên đầu, sống nơi đất khách quê người không họ hàng thân thích, cuối cùng cô cũng không chịu nổi áp lực của đồng tiền liên tục nhắc nhở cô hàng đêm nên cũng đành phó mặc thân phận, chấp nhận lên giường với tất cả các loại đàn ông để mong có tiền gửi về nhà trả nợ. Thanh và bà Thủy tuy khác nhau về hoàn cảnh sống nhưng có lẽ cũng giống nhau về bản chất của việc kiếm tiền bằng chính thân xác mình.
Ông Tâm lái xe vừa về đến nhà thì chiếc ô tô của Thu cũng kịp thời xuất hiện từ đằng sau, như vậy là cả hai vợ chồng đều về đúng giờ như đã giao hẹn. Thấy Thu bước xuống xe trong trạng thái hơi mệt mỏi, giả vờ quan tâm, ông Tâm ôm lấy eo vợ rất tình cảm đi vào trong nhà. Vợ chồng ông Tâm lúc nào cũng vậy, cả hai rất thích thể hiện tình cảm ra bên ngoài cho mọi người nhìn thấy để họ biết rằng vợ chồng ông rất yêu nhau và rất hạnh phúc. Và đúng như vở kịch mà hai người đã diễn suốt bao năm qua, những người việt nam ở cái chợ Âu Cơ ai cũng ngưỡng mộ vợ chồng Tâm Thu, thậm chí họ còn lấy hai người để làm gương học tập cho cái chuyện tình cảm vợ chồng.
Thu đưa hai đứa con một trai, một gái về bên ông bà nội chơi hai ngày cuối tuần ngay từ đầu giờ chiều. Sau đó cô quay lại Berlin đi chợ để chuẩn bị cho bữa tối vì nhà cô hôm nay sẽ có một vị khách đặc biệt đến chơi, đó chính là Vũ Bắc. Ở nhà vẫn còn thằng con trai lớn 19 tuổi, sợ có nó làm hỏng hết kế hoạch nên Thu gõ cửa phòng con trai :
– Có chuyện gì vậy hả mẹ? Đạt, con trai cả của Thu hỏi khi thấy cô vào phòng nó.
Thu cười cười đi vào trong, cô chưa biết phải nói với thằng con chuyên ăn tàn phá hoại này như thế nào. Hai vợ chồng Thu rất thất vọng với cậu con trai cả này, vì Đạt cậy nhà có điều kiện nên đâm ra hư hỏng. Đối với Đạt, nó chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện học hành, bởi nó suy nghĩ rất đơn giản là học xong cũng chỉ để đi kiếm tiền. Nhưng gia đình nó lại giàu có, ăn mấy đời cũng không hết của cải vật chất trong nhà nên đâm ra nó thấy rằng vậy học nhiều, học cao để làm gì khi mà tiền đối với nhà nó chỉ là con muỗi. Tụ tập, chơi bời với bạn bè ở sòng bạc, bar, disco clup là những việc chính mà Đạt thường dành thời gian cho chúng.Tuy nhiên Đạt có sở thích rất tao nhã để khoe trương với bạn bè là thú sưu tập xe ô tô.Đối với Đạt, để chứng minh đẳng cấp của một tay chơi là phải sở hữu những con xe bóng bẩy đắt tiền. Tuy mới có mười chín tuổi nhưng Đạt cũng đã trải qua hai đời xe xịn, cứ dùng được mấy tháng thì lại chán rồi bán đi xin thêm tiền mua xe khác
đắt hơn, sành điệu hơn. Nó đang kết một em Mẹc thể thao đời mới nhưng vẫn chưa thuyết phục được bà già bởi em này ngốn rất nhiều tiền.
– Con này, lát nhà có khách và bố mẹ phản bàn chuyện làm ăn rất quan trọng với người ta. Thu lên tiếng lấy lí do.
– Ý mẹ là bảo con đi ra ngoài chơi để người lớn nói chuyện công việc chứ gì?
Thu mỉm cười vì con trai cô hiểu ý rất nhanh. Cô nói tiếp :
– Ừ, đúng vậy. Con ra ngoài chơi để bố mẹ tiếp khách nhé.
Đạt cũng chẳng thích thú gì cái việc vừa ngồi ăn vừa phải nghe mấy ông bà già cổ lỗ sĩ nói chuyện công việc cả. Nó mỉm cười xòe bàn tay ra trước mặt chĩa về phía mẹ. Thu đã chuẩn bị sẵn rồi nên cô rút hai tờ 200 euro mới cóng hình nõn chuối ra và dúi vào tay con trai.
– Chơi bời vừa thôi, bố nói đấy.
Đạt cười hềnh hệch cầm tờ tiền đút ngay vào túi, nó trả lời :
– Mẹ yên tâm, 400 thì cũng chơi bời được gì đâu mà phải lo. À, chuyện con nói với mẹ về cái xe thể thao, mẹ đồng ý mua cho con đi!
Nhắc đến cái xe đắt tiền đó, Thu liền đứng ngay dậy nói cộc lốc :
– Suốt ngày xe với cộ. Mua cho anh hai cái rồi đấy, vừa vừa phai phải thôi chứ!
– Nốt cái này thôi mẹ, con kết em này quá. Con hứa đấy! Đạt năn nỉ.
– Không có nốt niếc gì cả, lần trước mua con BMW kia anh cũng nói nốt, giờ lại nốt lần nữa thì tôi cũng chết. Xin bố anh ý. Mẹ không đồng ý! Thu nói xong liền đi ra khỏi phòng.
– Mẹ kiếp! Đạt lẩm bẩm. Bảo xin ông già thì có khác nào giơ sẵn cái mặt ra để cho ông chửi.
Thu ở trong phòng và cô nghe thấy tiếng ông Bắc đã đến. Thu mỉm cười đứng trang điểm nhẹ nhàng lên khuôn mặt, sức một ít nước hoa lên người rồi ngắm mình trong gương. Mỉm cười vì thấy mình vẫn còn khá ngon và quyến rũ, cô đi ngoài để cùng chồng tiếp khách.
Bữa tối mà vợ chồng Thu chuẩn bị để tiếp ông Bắc là món thịt cừu nướng. Thu đã mua nguyên nửa con được mổ sẵn rồi đem về cho ông Tâm trổ tài. Mọi đồ dùng trong bếp của nhà Thu đều khá hiện đại và đầy đủ tiện nghi, kể cả một cái bếp nướng thịt rất đắt tiền cũng được cô sắm sửa chu đáo. Trong khi ông Tâm đang lúi húi lấy thịt nướng từ trong bếp ra thì Thu và ông Bắc liếc mắt đưa tình rất nhanh. Họ dường như đã hiểu tất cả và sẵn sàng lao vào một cuộc phưu lưu tình ái. Với ông Bắc thì mấy năm trước ông đã chén được em gái của Thu rồi, giờ đến lượt cô chị cũng bằng lòng khiến ông ta cảm thấy sống ở cái cuộc đời này thật là sung sướng và có ý nghĩa. Đem lại hạnh phúc và thỏa mãn cho các chị em đã có chồng dường như là nhiệm vụ được chúa trời giao cho ông ta.
Khi ba người đã ngồi vào bàn, Thu cầm chai rượu vang hảo hạn của Ý và hỏi Vũ Bắc :
– Anh Tâm nhà em không thích uống rượu vang, anh ấy chỉ quen quốc lủi hoặc rượu ngâm thôi. Anh uống rượu hay là vang?
Vũ Bắc nhìn Thu mỉm cười, nụ cười của ông trông hơi đĩ đĩ, ông ta trả lời đầy vẻ sành điệu của người biết ăn uống :