Tiếu Ngạo Giang Hồ ( The Dirty Cheating Wifes ) - Chương 5
– Ma Túy cướp đi sinh mạng của hàng triệu người, nó làm cho gia đình tan nát..v..v..Tôi kịch liệt phản đối những người có hành vi buôn bán những chất gây nghiện và bị cấm bởi pháp luật. Là chủ tịch của Hội người Vietnam tại Đức, tôi mong chúng ta có một cuộc sống hạnh phúc và tôi sẵn sàng là người đứng lên cùng các bạn chống lại hành vi buôn bán bỉ ổi của những kẻ kiếm tiền trên sinh mạng của người khác……Một tràng vỗ tay rất to và tất cả mọi người trong hội trường đều đứng cả dậy khi nghe ông Kính nói về vấn nạn buôn bán ma túy của một số thành phần là người Vietnam.
” Mình thật là ngu ngốc khi mất thời gian ngồi đây để nghe những kẻ giả tạo diễn thuyết..” Thảo lắc đầu ngán ngẩm. Cũng may cho cô, được quen biết với vị phu nhân của ngài Đại sứ cũng thật là đáng trân trọng. Hai người đã trao đổi số điện thoại và Thảo đã mời hai vợ chồng Đại sứ hôm nào đến dinh thự của cô để ăn tối.
Buổi lễ đón tiếp vợ chồng ngài Đại sứ và lễ bình bầu các chức danh trong hiệp hội đã diễn ra thành công hết sức tốt đẹp. Ngay sau đó mọi người đưa phái đoàn của Đại sứ quán đi thăm ngôi chùa mới được các nhà hảo tâm (các đại gia thì đúng hơn) xây dựng có tên là Thiên Địa. Có lẽ Vũ thị Thu là người hào hứng nhất khi cô dẫn vợ chồng ông Chung bà Thủy đi thăm quan và giới thiệu ngôi chùa. Thu là người lên ý tưởng và cũng là người đứng lên kêu gọi sự quyên góp để có được một ngôi chùa ngay tại thủ đô Berlin. Khi chùa được xây xong, cũng chính Thu là người về tận Việt nam để mời các nhà sư có tiếng sang cai quản và tiếp nhận báu vật linh thiêng. Tất nhiên để làm thủ tục và lo các giấy tờ để hai vị sư thầy được định cư tại Đức cũng chính Thu là người lo toan. Trong khi giới thiệu ngôi chùa và hai vị sư thầy cho ông bà Đại sứ trước sự chứng kiến của hàng trăm người, Thu cảm thấy hãnh diện và tự hào vô cùng trước công lao của mình. Theo như cô nói, vậy là cái dự định ấp ủ có một ngôi chùa cho chính bản thân cô, và cũng cho chính nhu cầu của bà con cộng đồng đã trở thành hiện thực. Từ ngày ngôi chùa đi vào hoạt động, ngày nào Thu cũng có mặt ở đây ít nhất một tiếng để tụng kinh ăn chay niệm phật. Dần dần cô cũng từ bỏ ăn mặn, hạn chế tối đa ham muốn trần tục, không tham lam trành dành quyền lực….
Sau khi mọi người tham quan và dự lễ cầu phật tại ngôi chùa Thiên địa ( tất nhiên ai cũng để lại ít tiền khấn để cầu may), thì bà con ai về nhà nấy. Có người thì ở Berlin, nhưng cũng có rất nhiều người ở xa, họ lặn lội hàng trăm cây số để đến đây tham dự lễ đón ngài Đại sứ và dự lễ cầu an tại chùa Thiên địa. Một số người máu mặt có địa vị, có tiền như ông Bắc, ông Kính, Thu, và một số người nữa đã âm thầm mời hai vợ chồng ngài Đại sứ đến một nhà hàng mà họ đã chuẩn bị từ trước để dự tiệc chúc mừng. Người duy nhất và có lẽ cũng là người giàu nhất không tham dự chính là Thảo. Cô đã về ngay từ lúc buổi lễ đón chào đoàn Đại sứ kết thúc ở hội trường. Cô không hợp, nói đúng hơn là cô không ưa những kẻ buôn bán ở chợ Âu Cơ, bởi cô biết họ toàn là những kẻ lừa đảo, giàu có là nhờ làm ăn phi pháp, thậm chí là buôn cả thuốc phiện. Đối với cô, những kẻ đó cho dù được gắn mác Đại gia, có thể sở hữu nhiều bất động sản nhưng vẫn chỉ là con tép, không cùng đẳng cấp. Ngay như Vũ Bắc, kẻ được coi là một Đại gia có tiếng giàu có trong đám người kia, vậy mà muốn len một chân vào HĐQT của “Loth Company” đã phải huy động hết tiềm lực, kêu gọi nhiều đối tác hợp sức hùn vốn thế mà vẫn còn chưa đạt đủ con số tối thiểu là 20% cổ phiếu thì mới biết Thảo giàu và mạnh cỡ nào…Và trong khi so sánh các thế lực với nhau trong suốt mười mấy năm qua, ta mới nhận ra một điều Thảo thông minh và tài giỏi, một người phụ nữ đặc biệt đứng trên tất cả sự đặc biệt khác.
Vũ Bắc cảm thấy tiếc khi Thảo về sớm. Một cơ hội thuận lợi để ông ta được ở gần bên cô đã ko còn. Nhưng không vì thế mà ông ta buồn chán, bởi ông đã có một mục tiêu khác, đó chính là Thu. Cái đầu nhậy bén của ông đã nghĩ ngay ra một kế hoạch hoàn hảo ” Tại sao ta không thu phục con mồi này nhỉ? Ả ta cũng rất quyến rũ và đặc biệt ả ta có tiền, một khối lượng cũng vừa đủ để giúp ông thêm mạnh hơn trong việc xâm nhập vào miếng bánh béo bở có tên là Loth.” Vũ Bắc cũng rất thông minh để nhận ra rằng, con đường đi của Thảo hoàn toàn khác biệt với thói quen của người Vietnam bên này. Và cô ta đã thành công rực rỡ. Vũ Bắc thừa kinh nghiệm để nhận ra rằng, nếu ông ta cứ tiếp tục con đường cũ như bao kẻ khác thì sớm muộn ngôi nhà của ông ta sẽ là ở trong tù. Chính vì lẽ đó, mấy tháng nay Vũ Bắc đã lên kế hoạch và thực hiện việc xâm nhập vào Loth Company, sau đó sẽ là thâu tóm.Mọi thứ Loth đã có tất cả, nếu như ông ta chiếm được thì ông chỉ việc ngồi một chỗ mà ăn.
Trong suốt bữa tiệc hoành tráng và xa hoa, bà Thủy cố nhớ tên và nhớ mặt từng Đại gia một. Mặc dù đã rất mệt rồi nhưng bà vẫn cố gắng giao lưu nhiệt tình. Qua việc tiếp xúc với những kẻ có tiền, bà đã lờ mờ nhìn thấy ra con đường giúp bà vẽ ra khối tiền. Gần cuối buổi lễ, bà Thủy nói chuyện kín với Nam, người quản lý toàn quyền ở lãnh sự quán, cũng là một ekip quan trọng với vợ chồng bà sau này.
– Chị nghe nói nhiệm kỳ trước chú công tác bên Bungari phải không? Bà Thủy hỏi Nam.
– Dạ vâng. Bên đấy bèo bọt lắm chị ạ. Em phải nhờ vả ông bác ruột ở nhà xin mãi mới chạy được sang đây đấy.
Bà Thủy cười, bà thừa hiểu một điều để chạy được một chân sang đây với nhiệm kỳ 3 năm thì cũng mất không phải là ít cho việc quà cáp, kể cả người đó có là bác ruột đi chăng nữa. Bà hỏi thẳng Nam :
– Chú chi hết bao nhiêu vậy?
Nam giơ cả hai bàn tay lên rồi không ngần ngại trả lời câu hỏi tế nhị của bà Thủy :
– May đó là ông bác ruột nên ông ấy chỉ lấy em có tầm này thôi chị ạ.
Nhìn hai bàn tay Nam giơ lên, mỗi bàn tay là năm ngón, tất nhiên không thể là 10k $ được rồi, bà Thủy đoán :
– 100k tờ xanh hả chú?
Nam gật đầu! Anh giải thích thêm :
– Nếu người khác thì không có cái giá đó đâu bà chị ạ. Ít nhất phải từ 120k đến 150k, tiền tươi không trả chậm hay trả sau gì hết.
Thấy Nam chi ra tầng đấy số tiền thì bà Thủy cũng không còn xót của nữa, vì bà cũng đã mất cho ông Phấn tận 120k $ để ông Chung được vào cái chức vụ Ngài Đại Sứ đặc mệnh toàn quyền. Và bây giờ bà mới hiểu, nếu như bà không đồng ý dạng háng ra để ông Phấn địt thì có lẽ số tiền kia quá nhỏ bé so với những kẻ có cùng mục đích sang đây.
Nhìn Nam trông cũng láu cá, bà Thủy không ngại ngần nói tuột thẳng ra vấn đề hai chị em sẽ chia chác ra sao. Ngó trước ngó sau thấy không có ai đứng gần, bà Thủy thầm thì rất nhỏ chỉ có Nam nghe thấy được :
– Em định thế nào? Hai chị em mình phải hợp tác chặt chẽ thì mới kiếm được. Chị muốn trong một năm phải thu hồi được số vốn đã bỏ ra để chạy sang đây. Em thấy có được không?
Nam suy tính một lúc, nhẩm nhẩm trong đầu dân số người vietnam bên này. Anh ta lắc lắc cái đầu :
– Hơi khó chị ạ. Năm rưỡi được không?
Bà Thủy không phải là kẻ ngu dốt, bà quá thông minh và cũng có kinh nghiệm vì ông Chung cũng đã từng làm Đại sứ bên Iran rồi. Bà biết với dân số gần hai trăm nghìn nhân khẩu, việc một năm quá đủ để thu hồi hết số tiền mà bà đã bỏ ra. Vì Nam là người quản lý nguồn thu và các bộ giấy tờ của người dân nên bà thừa hiểu một kẻ có kinh nghiệm và đầu óc như anh ta thì sẽ không bao giờ có chuyện chia chác sòng phẳng ở đây. Chính vì vậy bà phải cứng và rằn mặt anh ta ngay từ đầu :
– Nam này, chị nói cho em nghe. Một đứa trẻ cũng có thể tính ra được con số áng áng bao nhiêu trong một tháng phòng lãnh sự thu được lệ phí của dân. Em đừng tưởng chị không biết gì và có thể qua mặt được chị. Chị nói luôn cho em biết để liệu mà ăn chia để cả hai cùng vui vẻ hết nhiệm kỳ rồi về nước.
Nam tỏ ra hơi lúng túng khi bà Thủy nói tuột móng heo ra như vậy. ” Bà ta đúng là con quái vật!” Nam nghĩ thầm và trả lời, anh ta xuống nước :
– Thôi được rồi chị, em sẽ tính toán nâng phí lên một mức của tất cả các loại hồ sơ để làm sao 1 tháng vẫn trao tay cho bà chị đủ con số là 10k euro được chưa.
Bà Thủy mỉm cười, bước đầu bà đã hài lòng, nhưng có vẻ bà vẫn chưa thỏa mãn. ” Mẹ kiếp, tao phải ngửa lồn ra cho chúng nó địt mới sang được đây đấy mày có hiểu không?” Bà nghĩ thầm cay cú chuyện ông Phấn rồi nói với Nam :
– Ok, những đấy chỉ là con số chị phải nộp cho ông chồng thôi. Với mức lương bèo bọt của kẻ làm nô bộc cho dân thì chị làm sao sống nổi ở cái đất châu âu này. Nên nhớ là chị còn phải cho hai đứa con du học, một đứa sang Anh, một đứa sang Pháp.
Nam nghe toát mồ hôi những không dám cãi hay chen ngang câu nào. Anh ta vẫn phải cố gắng nghe, mà nghe không bỏ sót một chữ số nào khi bà Thủy nói ra :
– Vậy cho nên, mỗi tháng ngoài cái khoản cố định đó ra thì chú xem thế nào đưa thêm cho chị 2k euro để chị còn lo cho bọn trẻ học hành nhé. Học bên châu âu thì em cũng biết là tốn như thế nào rồi phải không?
– Chị định giết em đấy à? Nam nhăn nhó.
– Chị cho em sống khỏe đấy chứ! Em cứ về nhà tính lại đi xem chị nói đúng không nhé. Đảm bảo trừ cho ekip rồi thì mỗi tháng em đút túi cũng không dưới 10k đâu. Chị có tính chơi đẹp, ăn chia là phải sòng phẳng. Cùng hội cùng thuyền mà!
– Nhưng chị nên nhớ một điều rằng, mỗi năm đều có đoàn kiểm tra sang đây đấy. Chị có muốn về nước trước nhiệm kỳ không?
Bà Thủy cười ré lên một lúc khi nghe Nam nói vậy. Bà vuốt ve má Nam rồi ghé miệng vào tai anh ta thầm thì :
– Bọn họ cũng chỉ chờ cơ hội được sang đây để kiếm chác chút ít để về mua sữa cho con mà thôi, em khỏi lo đi. Chẳng thằng nào chê tiền cả đâu, hãy nhét những tờ ánh bạc vào miệng chúng thì mọi thứ ok hết.
Nam bắt đầu sợ người đàn bà này! Đúng là “Con đàn bà tham lam!”