Tiểu Ma Đế - Chương 9
Chương 9: Thích khách, kẻ đến là ai?
Đêm nay trăng sáng, mặt hồ phẳng lặng, khung cảnh trong Vương phủ rất nên thơ, âu là Nguyệt tinh điểu và Lạp phong quy hôm nay tâm trạng tốt. Nhã U mặc một bộ thanh y, thiêu điểm xuyết mây nước càng tôn thêm vẻ đẹp quý phái của nhi nữ hoàng tộc. Nàng mang theo "Vãn Tượng Cầm"(Ráng chiều hoàng hôn) là một trong Tứ đại tuyệt cầm của nhân giới đứng sau Chấn Thế Cầm đã lưu lạc 300 năm qua. Chúng là Nhật Xuất Cầm( Hoàng hôn) đang trong tay Bắc triều đệ nhất mỹ nhân Hàn Ngân Sương, Tuyệt Lộ Cầm(Đường cùng) trong tay Bắc Triều đệ nhất dũng sĩ Vu Đài, Viên Khuyết Cầm( Hợp tan) trong tay nữ vương Hắc sa mạc Sát Tất Khả Đôn. Tương truyền mỗi cây đàn có năng lực kinh thế hãi tục. Như cây đàn trong tay Nhã U có thể "Nhất thanh khống nhân tâm, nhất khúc chấn vạn mã". Tiếng đàn ngân lên khúc "Bá vương biệt phi" đầy sầu thảm, cây cỏ ngả nghiêng sầu thảm theo tiếng đàn nửa sầu thảm, nửa ai oán, lại mang theo oán khí trùng thiên. Vĩnh Sơn cũng vừa đến nơi, sáng nay nhận được thu mời của Quận chúa khiến cậu hơi ngạc nhiên gác kế hoạch trêu chọc mà tối nay đến đây. Tiếng đàn khiến chàng có phần chấn kinh, không ngờ ngoài công phu hại người thì cô Quận chúa này có thể đàn một khúc nhạc hay đến thế, rất hợp ý mình. Cậu tiện tay ngắt một chiếc lá và thổi một khúc nhạc không kém phần sầu thương, một hoàng tử Ma tộc lưu vong, mang trọng trách phục hưng dân tộc trên vai. Chứng kiến phụ hoàng vì bảo vệ mình mà tự hủy nguyên thần, hoàng thúc vẫn còn sống nhưng đang chống chọi Thần đế một trận chiến không cân sức. Nhưng lại ánh lên sự quyết tâm và tin tưởng tràn đầy hi vọng và tương lai. Tiếng đàn và sáo lá hòa quyện như trời oán đất hờn nhưng tiếng sáo lại ánh lên hi vọng. Nhã U dừng tiếng đàn, tiếng sáo lá cũng dừng lại. Nàng cất tiếng trước:
-Xem ra Lâm Thần tráng sĩ cũng có nhiều tâm sự.
-Người cũng vậy đúng không?
-Ngươi đoán xem.
-Là có liên quan đến tại hạ?
-Một chút, ta khá là điêu đứng vì mấy trò của ngươi đấy. Về chơi khăm chắc ta phải kinh hô ngươi hai tiếng Lão sư.
-Người quá lời rồi, nhưng tại hạ nghĩ không chỉ riêng chuyện này.
-Không sai, ta đang nhớ hoàng hậu. Người vừa qua đời vì bạo bệnh, người luôn rất tốt với ta. Số phận thật trớ trêu…ta…ta.
-Người căm hận Đà Lũy và Man Cơ sao?
-Phải, họ đã cướp đi người ta rất yêu quý.
-Tại hạ nghe nói Nam đế yêu hoàng hậu không gì so sánh được, ắt hẳn chuyện đến địa ngục đòi lại Người mình yêu thương từ tay Đà Lũy và Man Cơ.
-Hừ ngươi nghĩ hoàng bá chưa nghĩ chuyện đó sao? Nếu không phải trọng trách quá lớn trên vai vì muôn dân trăm họ ngươi nghĩ người xem trọng ngai vàng này sao?
-Quả là tấm chân tình hiếm có.-Vĩnh Sơn trầm trồ, thật là cậu có phần ngưỡng mộ lại thêm cả giận mẫu hậu phản hội Ma Tộc
-Còn ngươi? Tiếng sáo sao lại tràn đầy sầu thương.
-Ta nhớ đến sư phụ mình.
-Phải sư phụ vì ta mà chết- Cốt truyện cậu đã nghĩ hoàn hảo rồi
-Vì sao?
-Vì sự nông nổi của mình ta đã đắc tội với người không nên đắc tội.
-Là ai?
-Phi Liêm
Nhã U sửng sốt
-Thiên hạ độc cô cầu bại Phong Bá Phi Liêm? Vậy cái chết của hắn trên Linh Thụ Phong ở Hắc sa mạc là.
-Là sư phụ ta giết hắn để bảo vệ ta nhưng người bị trọng thương và rồi cản hậu cho ta đến Nam Triều khi bị tróc nã đã chết.
-Ra vậy, thảo nào võ công ngươi giỏi vậy. Nhưng ta nghe được trong tiếng sáo còn cả sự hi vọng.
-Phải đó là….
Giữa lúc ấy có một thanh âm vang lên xé tan màn đêm vương phủ
CÓ THÍCH KHÁCH BẢO VỆ VƯƠNG GIA
Cuộc nói chuyện lập tức dừng lại, cả hai vội phi thân đến nơi tiếng nói phát ra. Vừa đến thì đã là khung cảnh thị vệ đã tử thương hơn nửa. Kẻ đến là một nhóm tầm 30 thích khách, dẫn đầu là 3 cao thủ không tầm thường. Kẻ cầm đầu lại không che mặt.
Nhã U tuốt kiếm phá vòng vây, nàng hét lớn:
-Uông Lang, ngươi to gan dám đến vương phủ hành thích.
Vĩnh Sơn nhíu mày, ra là Đệ nhất ác nhân Nam triều Uông Lang -Khoái Đao Tử.
-Chà chà Quận chúa xinh đẹp, nay không có Vân Lôi ai cản được ta đây?
-Ta là đủ-Nói rồi nàng Phi thân đến giao chiến với hắn.
Chu An lo lắng nói với theo:
-Cẩn thận.
Uông Lang chân khí tụ thành hình tướng một thanh đao, tuy nhiên không kém đao thật lại có phần nhỉnh hơn vì là đao khí sắc lạnh.
Giao đấu 30 hiệp Nhã U quả không thể là đối thủ của Hắn. Nàng dần rơi vào hạ phong. Nhưng tuyệt nhiên không nhụt chí hay hướng mắt về Vĩnh Sơn cầu cạnh, quả là cương liệt.
Uông Lang cười nhạt, tay phải tụ thêm 1 đao khí song đao chém xuống, Nhã U ngã nhào ra đất. Hắn hét lên: -Xuống địa ngục đi quận chúa xinh đẹp.
Đúng lúc ấy một thân ảnh xuất hiện tay nắm chặt song đao khí, vặn nó ra nát vụn và một cước tống thẳng vào bụng Uông Lang khiến hắn ngã nhào ra sau vài trượng, miệng bật máu. Là Vĩnh Sơn đã ra tay.
Hắn lồm cồm bò dậy, biết đối thủ không tầm thường, hắn vội hỏi:
-Ngươi là ai?
-Chờ ngươi gặp Đà Lũy và Man Cơ hỏi cũng đâu muộn?
-Ngươi…
-Ngông cuồng, xem chiêu.-Hai tên cầm đầu còn lại lao đến, nội lực huyễn hóa thành hình trướng 1 con báo và 1 con rắn vô cùng hung hãn.
– Nhị vị hiền đệ đừng-Uông Lang hét lên nhưng đã muộn.
Vĩnh Sơn cười lớn và nói:
-Xà đả vũ và Báo truy lôi, xem ra là 3 đại ác nhân đều ở đây, ta xem ra cũng nên làm chút việc tốt cho bá tánh.
Hai tay tụ khí, song quyền tung ra, xuất sau nhưng đến nhanh như thiển điện khí thế dời non lấp biển. Vừa chạm quyền, hình trướng lập tức nát vụn, cả 2 bị đánh bật phía sau cùng 1 tràng máu, xương cốt nát vụn thập tử nhất sinh. Vẫn là Vĩnh Sơn không dám giết người do cẩn trọng nên nương tình. Đám thích khách đỡ thủ lĩnh và kinh hãi không dám tham chiến. Các thị vệ chứng kiến thất kinh và mừng rỡ lấy lại tinh thần, Nhã U cũng rất kinh nhạc vì thực lực thật sự của người này.
-Ngươi…dám…ta sẽ liều với ngươi-Uông Lang nộ khí xung thiên đứng thẳng dậy thôi động 10 thành công lực, mắt nổi đầy gân máu hét lớn:
-Đại trận nhị thập tứ khoái đao
Chân khí cuộn quanh người hắn hóa thành 24 thanh đao lớn khí thế khai sơn phá thạch lao vút về phía Vĩnh Sơn quyết lấy mạng chàng. Vĩnh Sơn không chút nao núng, chàng vận khí chân khí hóa đỏ thẩm thành hình 10 sợi xích màu đó lập tức khóa chặt 24 thanh đao kia, chỉ 1 cái xoay tay, những sợi xích lập tức chấn nát 24 thanh đao lại còn phá không về phía Uông Lang. Hắn thất kinh: Trấn…trấn ngục phá thiên kinh. Không thể nào. Nhưng vừa cách hắn 3 xích thì 10 sợi dây xích đã nổ tung. Hắn thở phào nhưng lập tức hốt hoảng nhìn xuống. Tất cả thuộc hạ đều bị kình lực chấn cho vỡ nát lục phủ ngũ tạng, nửa sống nửa la hét đau đớn. Hóa ra không phải Vĩnh Sơn nương tay mà là chàng muốn cho hắn 1 vố chí mạng. Chúng là đồng đội vào sinh ra tử với Uống Lang ép hắn tới cực hạn xem rốt cuộc kẻ sau hắn giật giây có ra mặt không. Quả như chàng đoán, Uống Lang phun ra 1 búng máu lớn vì giận dữ, huyết lệ rơi xuống bộ hắc y.
-Hôm nay ngươi không chết thì ta vong
Hắn gào thét thôi động 14 thành công lực, là muốn liều mạng.
-Khoái đao huyết hải
Một thanh đao khổng lồ chứa công lực cả đời huyễn hóa lao đến Vĩnh Sơn. Chàng không xem thường vội tụ quyền đón đỡ.
Bá kình quyền và Đao vừa chạm nhau đã gây ra tiếng nổ long trời lở đất các chậu hoa trong khuôn viên chịu không nổi sức ép đã nổ tung. Cuối cùng Thanh đao cũng bị quyền kình thâm xích và vụn vỡ, tàn lực quyền kình vẫn còn lao thẳng vào ngực Uông Lang khiến hắn ngã nhào xuống đất, hơi thở bất định.
-Thắng bại đã phân, nay xem ra ta sẽ trừ hại cho dân chúng bị các ngươi làm hại.-Vĩnh Sơn nói
-Ha ha ha, đừng đắc ý. -Uông Lang vung tay một màn sương độc bay ra-Cho các ngươi tuẫn táng với ta, vô sắc tuyệt độc.
Lại có tiếng kinh hô: bảo vệ vương gia và quận chúa
Vĩnh Sơn giận dữ: – Chó cùng dứt giậu, được lắm.
Chàng vận khí hóa một tấm lợi trùm lấy toàn bộ độc rồi một chưởng biến hết chúng thành băng.
Uông Lang một phen cả kinh khi thấy 3 trong số 15 thần công đã thất truyền: Thiên la tát võng và Ngưng tuyết thần công và cả Trấn ngục phá thiên kinh. Nhưng hắn không có thời gian cảm thán mà ba chân bốn cẳng chạy trốn. Nhã U hét lên: Lâm Thần đừng để hắn thoát.
Vĩnh Sơn cười nói:
– Quận chúa yên tâm hắn có thêm tám cái cánh cũng ko thoát được và tại hạ cũng không cần ra tay.
-Sao?
Quả vậy vừa đến mái hiên thì một cước làm Uông Lang bổ nhào xuống đất xương cốt nát gần nửa, Vân Lôi đã về.
Đáp xuống đất nhìn một lượt chiến trường rồi mới đến thỉnh tội:
-Thuộc hạ cứu giá chậm trễ xin vương gia, quận chúa tha tội.
-Miễn lễ, may có Lâm Thần ở đây nên bổn vương không sao.
-Đa tạ ngươi.
-Vân Lôi huynh khách sáo rồi, đây là việc phải làm.
Vân Lôi hướng về phía Uông Lang giọng lạnh lùng:
– Ai sai ngươi đến.
-Ta…không nói được.
-Ta cũng không quan tâm.
-Sao?
Vân Lôi xuất cước đá một thanh đao trên đất nhắm vào tử huyệt Uông Lang, đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc một thanh âm vang lên mang theo nội lực chấn lui thanh đao, người đến nhẹ nhàng đáp trên mái tạ đình, cây đàn trên tay dưới ánh trăng lấp lánh nổi bật hai chữ "Tuyệt Lộ". Người đến là Bắc triều đệ nhất cao thủ – Vu Đài.
Uông Lang mắt sáng rực-Chủ Nhân
Vân Lôi nhíu mày:
-Vậy kẻ giật giây đã ra mặt , mau báo tên họ đi.
Vĩnh Sơn lên tiếng :
-Vân Lôi huynh xem ra Nam Bắc song hiệp đã gặp nhau rồi.
-Nam Bắc? Vậy hắn là Vu Đài?
-Đúng vậy, trên tay hắn là Tuyệt Lộ cầm có sức mạnh cường hóa nội lực chủ nhân, "Nhất thanh hộ chủ tử, nhất khúc định thiên nhai" đấy, huynh cẩn thận.
-Hà, thật vậy sao? Ta đang rất muốn thử.
Đêm nay trăng sáng, mặt hồ phẳng lặng, khung cảnh trong Vương phủ rất nên thơ, âu là Nguyệt tinh điểu và Lạp phong quy hôm nay tâm trạng tốt. Nhã U mặc một bộ thanh y, thiêu điểm xuyết mây nước càng tôn thêm vẻ đẹp quý phái của nhi nữ hoàng tộc. Nàng mang theo "Vãn Tượng Cầm"(Ráng chiều hoàng hôn) là một trong Tứ đại tuyệt cầm của nhân giới đứng sau Chấn Thế Cầm đã lưu lạc 300 năm qua. Chúng là Nhật Xuất Cầm( Hoàng hôn) đang trong tay Bắc triều đệ nhất mỹ nhân Hàn Ngân Sương, Tuyệt Lộ Cầm(Đường cùng) trong tay Bắc Triều đệ nhất dũng sĩ Vu Đài, Viên Khuyết Cầm( Hợp tan) trong tay nữ vương Hắc sa mạc Sát Tất Khả Đôn. Tương truyền mỗi cây đàn có năng lực kinh thế hãi tục. Như cây đàn trong tay Nhã U có thể "Nhất thanh khống nhân tâm, nhất khúc chấn vạn mã". Tiếng đàn ngân lên khúc "Bá vương biệt phi" đầy sầu thảm, cây cỏ ngả nghiêng sầu thảm theo tiếng đàn nửa sầu thảm, nửa ai oán, lại mang theo oán khí trùng thiên. Vĩnh Sơn cũng vừa đến nơi, sáng nay nhận được thu mời của Quận chúa khiến cậu hơi ngạc nhiên gác kế hoạch trêu chọc mà tối nay đến đây. Tiếng đàn khiến chàng có phần chấn kinh, không ngờ ngoài công phu hại người thì cô Quận chúa này có thể đàn một khúc nhạc hay đến thế, rất hợp ý mình. Cậu tiện tay ngắt một chiếc lá và thổi một khúc nhạc không kém phần sầu thương, một hoàng tử Ma tộc lưu vong, mang trọng trách phục hưng dân tộc trên vai. Chứng kiến phụ hoàng vì bảo vệ mình mà tự hủy nguyên thần, hoàng thúc vẫn còn sống nhưng đang chống chọi Thần đế một trận chiến không cân sức. Nhưng lại ánh lên sự quyết tâm và tin tưởng tràn đầy hi vọng và tương lai. Tiếng đàn và sáo lá hòa quyện như trời oán đất hờn nhưng tiếng sáo lại ánh lên hi vọng. Nhã U dừng tiếng đàn, tiếng sáo lá cũng dừng lại. Nàng cất tiếng trước:
-Xem ra Lâm Thần tráng sĩ cũng có nhiều tâm sự.
-Người cũng vậy đúng không?
-Ngươi đoán xem.
-Là có liên quan đến tại hạ?
-Một chút, ta khá là điêu đứng vì mấy trò của ngươi đấy. Về chơi khăm chắc ta phải kinh hô ngươi hai tiếng Lão sư.
-Người quá lời rồi, nhưng tại hạ nghĩ không chỉ riêng chuyện này.
-Không sai, ta đang nhớ hoàng hậu. Người vừa qua đời vì bạo bệnh, người luôn rất tốt với ta. Số phận thật trớ trêu…ta…ta.
-Người căm hận Đà Lũy và Man Cơ sao?
-Phải, họ đã cướp đi người ta rất yêu quý.
-Tại hạ nghe nói Nam đế yêu hoàng hậu không gì so sánh được, ắt hẳn chuyện đến địa ngục đòi lại Người mình yêu thương từ tay Đà Lũy và Man Cơ.
-Hừ ngươi nghĩ hoàng bá chưa nghĩ chuyện đó sao? Nếu không phải trọng trách quá lớn trên vai vì muôn dân trăm họ ngươi nghĩ người xem trọng ngai vàng này sao?
-Quả là tấm chân tình hiếm có.-Vĩnh Sơn trầm trồ, thật là cậu có phần ngưỡng mộ lại thêm cả giận mẫu hậu phản hội Ma Tộc
-Còn ngươi? Tiếng sáo sao lại tràn đầy sầu thương.
-Ta nhớ đến sư phụ mình.
-Phải sư phụ vì ta mà chết- Cốt truyện cậu đã nghĩ hoàn hảo rồi
-Vì sao?
-Vì sự nông nổi của mình ta đã đắc tội với người không nên đắc tội.
-Là ai?
-Phi Liêm
Nhã U sửng sốt
-Thiên hạ độc cô cầu bại Phong Bá Phi Liêm? Vậy cái chết của hắn trên Linh Thụ Phong ở Hắc sa mạc là.
-Là sư phụ ta giết hắn để bảo vệ ta nhưng người bị trọng thương và rồi cản hậu cho ta đến Nam Triều khi bị tróc nã đã chết.
-Ra vậy, thảo nào võ công ngươi giỏi vậy. Nhưng ta nghe được trong tiếng sáo còn cả sự hi vọng.
-Phải đó là….
Giữa lúc ấy có một thanh âm vang lên xé tan màn đêm vương phủ
CÓ THÍCH KHÁCH BẢO VỆ VƯƠNG GIA
Cuộc nói chuyện lập tức dừng lại, cả hai vội phi thân đến nơi tiếng nói phát ra. Vừa đến thì đã là khung cảnh thị vệ đã tử thương hơn nửa. Kẻ đến là một nhóm tầm 30 thích khách, dẫn đầu là 3 cao thủ không tầm thường. Kẻ cầm đầu lại không che mặt.
Nhã U tuốt kiếm phá vòng vây, nàng hét lớn:
-Uông Lang, ngươi to gan dám đến vương phủ hành thích.
Vĩnh Sơn nhíu mày, ra là Đệ nhất ác nhân Nam triều Uông Lang -Khoái Đao Tử.
-Chà chà Quận chúa xinh đẹp, nay không có Vân Lôi ai cản được ta đây?
-Ta là đủ-Nói rồi nàng Phi thân đến giao chiến với hắn.
Chu An lo lắng nói với theo:
-Cẩn thận.
Uông Lang chân khí tụ thành hình tướng một thanh đao, tuy nhiên không kém đao thật lại có phần nhỉnh hơn vì là đao khí sắc lạnh.
Giao đấu 30 hiệp Nhã U quả không thể là đối thủ của Hắn. Nàng dần rơi vào hạ phong. Nhưng tuyệt nhiên không nhụt chí hay hướng mắt về Vĩnh Sơn cầu cạnh, quả là cương liệt.
Uông Lang cười nhạt, tay phải tụ thêm 1 đao khí song đao chém xuống, Nhã U ngã nhào ra đất. Hắn hét lên: -Xuống địa ngục đi quận chúa xinh đẹp.
Đúng lúc ấy một thân ảnh xuất hiện tay nắm chặt song đao khí, vặn nó ra nát vụn và một cước tống thẳng vào bụng Uông Lang khiến hắn ngã nhào ra sau vài trượng, miệng bật máu. Là Vĩnh Sơn đã ra tay.
Hắn lồm cồm bò dậy, biết đối thủ không tầm thường, hắn vội hỏi:
-Ngươi là ai?
-Chờ ngươi gặp Đà Lũy và Man Cơ hỏi cũng đâu muộn?
-Ngươi…
-Ngông cuồng, xem chiêu.-Hai tên cầm đầu còn lại lao đến, nội lực huyễn hóa thành hình trướng 1 con báo và 1 con rắn vô cùng hung hãn.
– Nhị vị hiền đệ đừng-Uông Lang hét lên nhưng đã muộn.
Vĩnh Sơn cười lớn và nói:
-Xà đả vũ và Báo truy lôi, xem ra là 3 đại ác nhân đều ở đây, ta xem ra cũng nên làm chút việc tốt cho bá tánh.
Hai tay tụ khí, song quyền tung ra, xuất sau nhưng đến nhanh như thiển điện khí thế dời non lấp biển. Vừa chạm quyền, hình trướng lập tức nát vụn, cả 2 bị đánh bật phía sau cùng 1 tràng máu, xương cốt nát vụn thập tử nhất sinh. Vẫn là Vĩnh Sơn không dám giết người do cẩn trọng nên nương tình. Đám thích khách đỡ thủ lĩnh và kinh hãi không dám tham chiến. Các thị vệ chứng kiến thất kinh và mừng rỡ lấy lại tinh thần, Nhã U cũng rất kinh nhạc vì thực lực thật sự của người này.
-Ngươi…dám…ta sẽ liều với ngươi-Uông Lang nộ khí xung thiên đứng thẳng dậy thôi động 10 thành công lực, mắt nổi đầy gân máu hét lớn:
-Đại trận nhị thập tứ khoái đao
Chân khí cuộn quanh người hắn hóa thành 24 thanh đao lớn khí thế khai sơn phá thạch lao vút về phía Vĩnh Sơn quyết lấy mạng chàng. Vĩnh Sơn không chút nao núng, chàng vận khí chân khí hóa đỏ thẩm thành hình 10 sợi xích màu đó lập tức khóa chặt 24 thanh đao kia, chỉ 1 cái xoay tay, những sợi xích lập tức chấn nát 24 thanh đao lại còn phá không về phía Uông Lang. Hắn thất kinh: Trấn…trấn ngục phá thiên kinh. Không thể nào. Nhưng vừa cách hắn 3 xích thì 10 sợi dây xích đã nổ tung. Hắn thở phào nhưng lập tức hốt hoảng nhìn xuống. Tất cả thuộc hạ đều bị kình lực chấn cho vỡ nát lục phủ ngũ tạng, nửa sống nửa la hét đau đớn. Hóa ra không phải Vĩnh Sơn nương tay mà là chàng muốn cho hắn 1 vố chí mạng. Chúng là đồng đội vào sinh ra tử với Uống Lang ép hắn tới cực hạn xem rốt cuộc kẻ sau hắn giật giây có ra mặt không. Quả như chàng đoán, Uống Lang phun ra 1 búng máu lớn vì giận dữ, huyết lệ rơi xuống bộ hắc y.
-Hôm nay ngươi không chết thì ta vong
Hắn gào thét thôi động 14 thành công lực, là muốn liều mạng.
-Khoái đao huyết hải
Một thanh đao khổng lồ chứa công lực cả đời huyễn hóa lao đến Vĩnh Sơn. Chàng không xem thường vội tụ quyền đón đỡ.
Bá kình quyền và Đao vừa chạm nhau đã gây ra tiếng nổ long trời lở đất các chậu hoa trong khuôn viên chịu không nổi sức ép đã nổ tung. Cuối cùng Thanh đao cũng bị quyền kình thâm xích và vụn vỡ, tàn lực quyền kình vẫn còn lao thẳng vào ngực Uông Lang khiến hắn ngã nhào xuống đất, hơi thở bất định.
-Thắng bại đã phân, nay xem ra ta sẽ trừ hại cho dân chúng bị các ngươi làm hại.-Vĩnh Sơn nói
-Ha ha ha, đừng đắc ý. -Uông Lang vung tay một màn sương độc bay ra-Cho các ngươi tuẫn táng với ta, vô sắc tuyệt độc.
Lại có tiếng kinh hô: bảo vệ vương gia và quận chúa
Vĩnh Sơn giận dữ: – Chó cùng dứt giậu, được lắm.
Chàng vận khí hóa một tấm lợi trùm lấy toàn bộ độc rồi một chưởng biến hết chúng thành băng.
Uông Lang một phen cả kinh khi thấy 3 trong số 15 thần công đã thất truyền: Thiên la tát võng và Ngưng tuyết thần công và cả Trấn ngục phá thiên kinh. Nhưng hắn không có thời gian cảm thán mà ba chân bốn cẳng chạy trốn. Nhã U hét lên: Lâm Thần đừng để hắn thoát.
Vĩnh Sơn cười nói:
– Quận chúa yên tâm hắn có thêm tám cái cánh cũng ko thoát được và tại hạ cũng không cần ra tay.
-Sao?
Quả vậy vừa đến mái hiên thì một cước làm Uông Lang bổ nhào xuống đất xương cốt nát gần nửa, Vân Lôi đã về.
Đáp xuống đất nhìn một lượt chiến trường rồi mới đến thỉnh tội:
-Thuộc hạ cứu giá chậm trễ xin vương gia, quận chúa tha tội.
-Miễn lễ, may có Lâm Thần ở đây nên bổn vương không sao.
-Đa tạ ngươi.
-Vân Lôi huynh khách sáo rồi, đây là việc phải làm.
Vân Lôi hướng về phía Uông Lang giọng lạnh lùng:
– Ai sai ngươi đến.
-Ta…không nói được.
-Ta cũng không quan tâm.
-Sao?
Vân Lôi xuất cước đá một thanh đao trên đất nhắm vào tử huyệt Uông Lang, đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc một thanh âm vang lên mang theo nội lực chấn lui thanh đao, người đến nhẹ nhàng đáp trên mái tạ đình, cây đàn trên tay dưới ánh trăng lấp lánh nổi bật hai chữ "Tuyệt Lộ". Người đến là Bắc triều đệ nhất cao thủ – Vu Đài.
Uông Lang mắt sáng rực-Chủ Nhân
Vân Lôi nhíu mày:
-Vậy kẻ giật giây đã ra mặt , mau báo tên họ đi.
Vĩnh Sơn lên tiếng :
-Vân Lôi huynh xem ra Nam Bắc song hiệp đã gặp nhau rồi.
-Nam Bắc? Vậy hắn là Vu Đài?
-Đúng vậy, trên tay hắn là Tuyệt Lộ cầm có sức mạnh cường hóa nội lực chủ nhân, "Nhất thanh hộ chủ tử, nhất khúc định thiên nhai" đấy, huynh cẩn thận.
-Hà, thật vậy sao? Ta đang rất muốn thử.