Tiểu chủ nhân ta yêu người - Chương 8
Chương 8 : Ta buộc phải đi Ma Cảnh kiếm tài vật để trả nợ Tây Vương Mẫu
Một nửa tháng lại qua đi số tài vật từ chỗ Tây Vương mẫu tặng cho, cũng đã bán sạch sẽ, và cũng thu được một món khá khá . Tổng là bốn trăm triệu năm linh lực, chia bốn ra thì mỗi người đươc một trăm triệu. Nhưng giờ bọn Quỳnh Anh đã thêm Bạch Hổ Thượng Thần, nên là năm người cả thảy.. thì mỗi người thu về chỉ tám mươi triệu năm linh lực…
Để mà nói thu tám mươi triệu một nửa tháng là quá đắc tài rồi, Nguyệt Lão , Huyền Vũ và Hoa Thần thì vui mừng ra mặt . Nhưng với Bạch Hổ hắn và Quỳnh Anh, chỉ thu về tám mươi triệu ấy mà lòng buồn rười rượi, nhưng miệng cố cười để không làm mất đi niềm vui của đám người Hoa Thần với Nguyệt Lão kia…
Cả hai chán nản, bỏ ra chỗ miệng vực sông Vong Xuyên, đứng nhìn nhau thở dài, món nợ bốn trăm năm mươi triệu kia. Thì Bạch Hổ hắn còn đỡ hơn, vì chả gì hắn cũng chỉ còn nợ Vương Mẫu hai trăm năm mươi triệu. Đã thánh toán trước hai trăm triệu, còn Quỳnh Anh tiếc của nên chưa chịu nhả ra đồng nào… Thật ra ngày hôm đó hắn vốn tính bỏ đi … nhưng lo Quỳnh Anh gây họa, thì hắn khó tránh khỏi liên đới, nên ẩn thân ở lại để theo dõi cô …
Khi xảy ra sự vụ đó, hắn vội đến chỗ Vương Mẫu xin xỏ tha cho cô, nào ngờ khi đồng ý với hắn, thì Vương Mẫu phát giá đền bù tận chín trăm triêu năm linh lực. Làm Bạch Hổ hắn muốn té ngửa, nhưng đã lỡ cả rồi đành dốc hết hai trăm triệu còn lại mà thế chấp vào đó. Nên hắn trở lại cứu cô hơi chậm chân, khiến cô bị đám nô nhân xàm sỡ đã tay luôn…
Bởi vậy mà nói Bạch Hổ hắn số quá đen, tránh vỏ dưa lại đạp ngay vỏ dừa , đau lòng lắm hắn than thở :
– Biết thế ta đã không cứu muội, thì ta đâu có lâm vào cảnh nợ nần bi đát này, mà quá hạn trả, ắt Tây Vương Mẫu sẽ tính lãi ngày, với lãi suất năm mươi phần trăm đó… tháng sau quá hạn nữa lãi suất một trăm phần trăm… Xem ra ta thật sự sắp đi ăn mày rồi ….
– Cái gì ??? Lãi năm mươi, rồi một trăm phần trăm hả, đúng là cho vay nặng lãi mà . Ta dám cá với huynh, nếu trước khi làm Vương Mẫu, thì bà ta hành nghề ăn cướp chắc luôn, hoặc họ hàng, hang hốc, ba đời nhà bà ấy đều làm nghề ăn cướp và cho vay nặng lãi … Mà ta cũng biết huynh cứu ta đâu tốt đẹp gì, ta biết tỏng huynh sợ ta mang tiếng cho bản thân… Nên nghiệp này huynh gánh đâu có sai há há …!
– Muội chết đến nơi còn cười, ta trả được hai trăm triệu trước còn đỡ, nhưng muội còn nguyên cả bốn trăm năm mươi triệu, thì cứ gọi là kéo cày giả nợ, đến đời con đời cháu chắc gì đã xong…!
Cả hai chán nản, nhìn nhau ngao ngán, đúng lúc đó thì bên kia bờ Vong Xuyên, một ảnh nhân vụt tới trong làn khói đen, kẻ đến chính là Thao Thiết hắn … Vừa hay thấy mặt Quỳnh Anh ở ngay bờ Vong Xuyên thì hắn la lối :
– Này con cave Chúa kia, đúng là oan gia ngõ hẹp, nên ta chưa tìm mà gặp. Cô đăng kí cho ta đi mạo hiểm đoàn, làm ta khốn đốn đi không được mà ở không xong. Nay kì hạn đã đến không đi vào, thì sau thiên hạ Ma chúng cười chê ta, mà đi thì cầm chắc cái chết, vì Vô Ma Chi Địa kẻ vào chưa thấy kẻ ra. Tiền đó nhận khác gì tiền mua áo quan đâu, nhưng đằng nào cũng phải chết, Thao Thiết ta né ở ngoài mãi không phải là cách, thà chết vinh còn hơn sống nhục, ta vốn lên đây tìm cô để cùng đi vào đó . Thôi thì cô hãy đi với ta đi… ngoài Dã Ma Thạch và Huyết Yêu Chi Khế là bảo vật thế gian. Cũng còn nhiều ma hạch, cùng ngọc các hệ của Thiên giới trong đó, chúng có giá trị liên thành đến vài tỷ đến vài chục tỷ năm linh lực… Cô rất có lợi ….hơn nữa kẻ nửa tiên, nửa phàm và nửa ma như cô, thì yêu ma trong đó không giết nổi . Nếu cô đi hỗ trợ ta, thì tiền phí dịch vụ tra cứu, ta sẽ miễn giảm năm mươi phần trăm nhé ….!
– Há há…ta lúc sống ở hạ giới còn lạ gì trò quảng cáo của bọn đa cấp, mười điều thì mười một điêu là bốc phét, muốn ta đi để chết à …đưng mơ ….!
Quỳnh Anh thẳng thừng từ chối không thương tiếc vậy, thì Bạch Hổ hắn đã cắt ngang lời nói :
– Vài chục tỷ à ? Chẳng hay chúng ta đang khốn đốn vì nợ nần, chúng ta nên đi thôi muội muội à !
Thấy Bạch Hổ xen vào thì Thao Thiết hắn mừng rỡ lắm, nên dùng kế khích tướng mà theo cách thời kim tiền hắn đã sống qua tại Việt Nam. Cái ấy chính được là chiêu : “ Ném mứt ( cứt ) vào hôi nghị ” , dù hắn thừa biết kẻ đứng cạnh Quỳnh Anh là Bạch Hổ Thượng thần, bụng đã có suy tính rằng : “ Quả nhiên con ca ve chúa này dung mạo mỹ miều, giỏi nhất là việc dụ trai giờ nếu hắn chịu đi, thì ta và Đào Ngột, hắn và con cave chúa một cặp. Thì chính làm team đẹp nhất để vào Vô Ma Chi Địa rồi , kiểu gì chẳng đắc tài đắc lợi trở ra” Nên ngay lập tức buông tiếng sỉ vả rằng :
– Mày là cái thằng nào ? Ăn cơm mèo nói leo các cụ, tao không nói chuyện với mày hiểu không, đồ rách rưới bần hàn kia !
Thao Thiết cố tình nói vũ nhục Bạch Hổ hắn là ăn cơm mèo , để khích tướng hắn nổi xung lên, để dụ Quỳnh Anh tham dự, vì hắn biết rõ tính Quỳnh Anh ở thời kim tiền . Đó chính là ham sống sợ chết, tuy thích tiền nhưng nếu nói liên quan đến cái chết, ắt là chạy mất dép ngay… Nên nếu hắn thất nghiệp, chỉ còn nước làm nghề thâu nhặt đồng nát, thì chỉ cần tìm Quỳnh Anh mà dọa giết, y như rằng mười lần, thì sẽ nhặt được dép của cô cả mười một. Riêng việc lượm dép của cô mà bán thôi, thì hắn cũng đủ húp cháo sống qua ngày rồi…
Quả nhiên bị sỉ nhục thì Bạch Hổ nổi đóa chửi Thao Thiết ngay :
– Này tên Ma Thú Thao Thiết kia, trâu không ra trâu người không ra người, lấy tư cách gì mà khi dễ ta chứ . Giờ ngươi đói kém ăn mặc tuềnh toàng thế, bản Thần vẫn nhận ra ngươi . Chắc từ hồi Tứ Đại Hung Thú bị chúng ta đánh cho xấp bất xang bang, thì các ngươi đói kém rách rưới như thế, trông thật thảm a, ta xem chút không nhận ra ngươi !
– Há há …ta đây thì còn không nhận ra ngươi luôn đó, giờ ngươi nói ta mới nhận ra con Mèo hen vằn vện nhà ngươi. Năm xưa lúc giao chiến ta thấy ngươi phong độ ngời ngời, quần áo bảnh bao ta vốn rất ngưỡng mộ ngươi . Thế mà nay ăn mặc tuềnh toàng thế nên ta không nhận ra là phải , mà ta nhớ không nhầm thì bọn Thiên Giới các người, là kẻ chuyên giương biển sĩ mồm, mượn oai người khác.. Năm đó chắc các ngươi dư biết, cái Ma Giới sợ không phải là đám mèo trắng, rùa đen, hay con giun màu xanh kia. Mà cái chúng ta ngại là Hỏa Nộ Cuồng Vong, của của Chu Tước Điểu Điểu xinh đẹp nàng ta thôi… Nhớ Tề Thiên Đại Thánh hắn đó, có bảy mươi hai phép còi cọc, chỉ có tí ti đó mà bao năm không chịu rèn luyện , “ le vồ” nhiêu đó thôi không chịu cập nhập, nên đi hộ tống Đường Tăng lấy kinh, bị đám yêu chúng ta đánh cho sâp mặt lờ , toàn phải gọi thần thánh , chư Phật các phương cứu giúp. Mới mang được sư phụ ra khỏi tay yêu quái, thế nhưng hễ gặp ai cái là khoe mẽ : “ Ta năm trăm nước đại náo Thiên Cung…” Thật là nhục quá, sao cứ phải lôi quá khứ ra để làm màu nhỉ … mắc cười há há …!
– Ngươi không phải nói nhiều, chúng ta làm ván tay đôi đi sẽ biết cao thấp, con Trâu đen thối tha kia …Bản Thần không ngại ngần cho ngươi thành trâu giật bảy món ngay….!
Quả nhiên Bách Hổ hắn “chim cú” quá hóa rồ, cà đánh nhau với Thao Thiết. Nhưng Quỳnh Anh nãy giờ thấy hai tên đàn ông, chửi nhau tay đôi qua lại trước mặt mình, liền khó chịu la lên :
– Hai người im cả đi cho ta, ta nhức đầu quá rồi ! Ta không muốn vào đó vì ta chưa muốn chết, lần đó ta miễn cưỡng đăng kí là tính lừa ít ma linh cho con Trâu đen ngươi dùng thôi, giờ kêu ta vào đó để chết … ta chả dại . Không đi là không đi thế thôi ….!
Thao Thiết từng ở cạnh Quỳnh Anh ở thời đại kim tiền, nên dư biết tính cô liền nói :
– Cô cứ yên tâm đi, ta đã qua hạ giới kiếm cho cô dăm khẩu súng máy, lựu đạn các kiểu, cô chỉ việc vào đó, núp lùm mà bắn lấy ma hạch, tha hồ mà thu bộn tiền. Chưa kể ta sẽ nhận thêm dịch vụ ship Kotex miễn phí cho cô, nay ta đưa cô trước một bịch làm bằng …. Hời quá rồi đó mau đi thôi …!
Hắn nói xong, đưa cho Quỳnh Anh bịch Kotex, làm cho cô sướng rơn. Chẳng gì thì món đó với cô còn quý hơn vàng nữa, cô đã dùng quen nó bao năm nay, không như là mấy cái lá của Hoa Thần Tỷ, tốt mấy thì tốt đi nữa cũng chẳng sánh nổi . Thấy bịch Kotex lạ lẫm thì Bạch Hổ hỏi Quỳnh Anh rằng :
– Đây là thứ gì vậy muội, một loại bánh à ? Có ăn được không vậy muội cho ta một cái nếm thử xem sao !
– Ha ha … con Mèo hen màu trắng ngu dốt kia, ta biết ngay nói đến Vô Ma Chi Địa là ngươi sợ són đái ra, lú mề đến mức không biết đó là băng vệ sinh cho nữ nhân hạ giới hiện tại dùng. Tuy là không hốc đi được, nhưng nếu dịch “ cô – vít” lan đến Thiên Giới, thì cũng để cho các vị Thượng Thần các ngươi lấy làm khẩu trang bịt mõm, sống tạm qua cách ly mùa dịch ít ngày he ..he…!
Bị quê độ quá Bạch Hổ liền nổi xung bảo Quỳnh Anh rằng :
– Muội muội đừng từ chối nữa , chúng ta đi Vô Ma Chi Địa, cho con Trâu đen ấy mở mang tầm mắt, về người Thiên Giới chúng ta nhé, muội đừng từ chối nữa, đằng nào chúng ta cũng đang là con nợ . Kiếm một vải tỷ năm linh lực về đổi đời đi, sống cho nó hoành tráng. Chứ cứ lom dom kiếm mấy đồng bạc lẻ ở trên Thiên Giới không phải là cách …!
– Ừ đi thi đi… nếu có súng thì ta sợ gì bọn quái vật trong đó chứ !
Quỳnh Anh cũng hứng khởi nói ngay, nhưng Thao Thiết lại gãi đầu gãi tai nói :
– Ta chỉ có thể đưa một người một qua Vong Xuyên thôi, các người không phải người Ma Giới, vượt Vong Xuyên sẽ vô cùng hao tốn linh lực hơn, tiết kiệm lại để vào Vô Ma Chi Địa. Vậy ai là ngươi qua sông trước đây ?
Đúng thì lúc đó, bỗng xuất hiện lão lái đò Vong Xuyên, lão ta lớn tiếng nói :
– Tiểu Tước Tiên ! Người quyết dịnh đúng rồi đó , mau qua đò ta đưa mấy người trở lại Ma Giới ….!
Dĩ nhiên là cả bọn Quỳnh Anh, Bạch Hổ và Thao Thiết vui mừng lên đò ngay, để vượt Vong Xuyên tiến nhập Ma Giới lần nữa . Ngôi trên đò Quỳnh Anh không quên dè bỉu Thao Thiết nói :
– Lão nhân gia này luôn chở ta miễn phí , lại chở được bao nhiêu người thế này, khác gì đi taxi chứ….sướng . Còn con Trâu đen ngươi thì chỉ như xe ôm Grabbike, chở được mỗi người, còn tính giá cắt cổ… Ngươi cũng nên dẹp cái dịch vụ đó nốt đi hiểu hem …!
– Tiểu Tước Tiên ! Thôi không trách Thao Thiết hắn, ta vốn chỉ đưa đò cho người hữu duyên thôi. Nay Tiểu Tước Tiên đến Vô Ma Chi Địa, cũng là việc phải đến, ở lần lịch kiếp cuối cùng này, sắp trở lại bản thể Hỏa Thần Chủ , nên lão đặc biệt tặng Tiểu Tước Tiên người cuốn Dĩ Yêu Chi Lục này, lý lịch yêu ma quái vật gì cũng có trong đó hết. Tước Tiên người có thể nhờ nó mà vượt qua ải này, lịch kiếp thành công …!
Lão ấy nói xong xòe tay ra, thì trên tay hiện ra một cuốn sách bằng da dê, nhưng phát quang lấp lánh một màu xanh lục. Thấy Dĩ Yêu Chi Lục thì Thao Thiết trầm trồ :
– Bảo vật Tam Giới quý thế này, sao lại có trong tay lão thế . Dĩ Yêu Chi Lục này ghi hết mọi ưu khuyết của các Yêu Thú Tam Giới, phàm ai có nó thì muốn diệt yêu nhân nào chẳng được. Chỉ cần dựa vào khuyết điểm có yêu thú đó mà diệt, chắc chắn là cầm chắc cái chết. Cho ta mượn xem đỡ được không ?
– Thật là có lỗi rồi ! Thao Thiết ngươi không thể chạm vào, cũng không thể lĩnh hội, cuốn Dĩ Yêu Chi Lục này, vốn chỉ là vật trở về chủ cũ mà thôi …đáng tiếc cho ngươi !
Lão lái đó nói xong thì cuốn sách tự hóa ra luồng linh quang, chui thẳng vào trong tay của Quỳnh Anh và biến mất . Thấy sự việc này thì Bạch Hổ rúng động nghĩ thầm : “ Ta vốn là Thượng Cổ Thánh Thú thủa Hồng Hoang, ta có nghe tương truyền Dĩ Yêu Chi Lục kia là của con gái Nữ Oa Chủ Thần, nhưng con gái Nữ Oa, thì thân người mình rắn . còn muội muội nhà ta chỉ là con chim sẻ ba đuôi… có nhầm lẫn gì chăng ? Nhưng chủ của Dĩ Yêu Chi Lục là con gái Nữ Oa, chỉ nàng ta mới lĩnh ngộ được tri thức trong đó, chẳng hề có kẻ thứ hai đọc được. Bởi vốn dĩ Yêu Lục này ghi chép về bách yêu Tam Giới, nên đúng là kẻ có nó, muốn giết ai dễ như trở bàn tay. Nên Bàn Cổ ngài ấy mới không muốn ai khác đọc được, để tránh Tam Giới sinh loạn…thế mà …giao về tay Tước Muội thì khó hiểu thật …”
Bạch Hổ hắn âm thầm nghĩ, nhưng không hề dám mở miệng nói ra, và lại cũng vừa hay đến bờ bên kia Vong Xuyên rồi . Mọi người xuống đò, thì đò cũng biến mất luôn, nhưng trên sông Vong Xuyên bỗng lôi điện mịt mùng khắp chốn, sấm chớp đảo điên cả . Nguyên đây chính là Lôi Điện Thần Chú Trận , không phải bỗng dưng mà xuất hiện… Nguyên do là Thanh Long Thượng Cổ Thần, hắn lại nhớ nhung đến Chu Tước Hỏa Muội của mình, hay đúng hơn là hắn lại thèm cái âm đạo chật hẹp, nhưng ma mị quyến rũ của phàm thể Quỳnh Anh của nàng ấy . Hắn mò đến Nguyệt Cung hỏi thì Nguyệt Lão và Huyền Vũ, thì họ cho biết Quỳnh Anh và Bạch Hổ đã cùng nhau đi ra hướng Vong Xuyên mãi chưa về. Thanh Long hắn bấm đốt tay thì biết Quỳnh Anh chuẩn bị qua sông, đến Vô Ma Chi Địa lịch kiếp, lại là đi cùng Bạch Hổ, Thao Thiết. Hắn vừa ghen lại vừa không muốn nàng trở về bản thể Hỏa Thần , nên đã triệu hồi Lôi Điện Thần Chú Trận lên Vong Xuyên. Tính giết ba người bọn họ, hắn không có nàng, thì người khác cũng đừng hòng có được nàng ấy . Nhưng tiếc là đã chậm mất một bước rồi ….
Khi ấy Bạch Hổ thấy Lôi Điện Thần Chú Trận trên Vong Xuyên thì hoảng sợ nghĩ : “ Xém chút nữa chúng ta vong mạng cả, ai trên Thiên Giới mà độc ác thế triệu hồi Lôi Điện Thần Chú Trận. Tính hủy diệt của nó vô cùng cao, chỉ có Thiên Đế và Thanh Long Chủ Thần mới triệu hồi được, vậy ai trong hai bọn họ cố tình ám toán bọn ta nhỉ ? ” Bạch Hổ đang suy nghĩ thì Quỳnh Anh đã chạy tót ra chỗ nhưng cây Hoa Bỉ Ngạn mà ngắm, thật ra Bỉ Ngạn Hoa vốn luôn có ở Vong Xuyên, chỉ là mấy lần trước cô chẳng có tâm tư để ý tới.
Nên khi Bạch Hổ và Thao Thiết muốn đi tiếp, nhưng Quỳnh Anh vẫn còn muốn ở lại ngắm Bỉ Ngạn Hoa, nên cô bảo với Bạch Hổ rằng :
– Hai người cứ đi trước đi, ta từng ở Ma Giới tự khắc biết tìm mấy người, yên tâm đi mà … lát ta sẽ trơ lại …!
Nữ nhân vốn yêu hoa cỏ, nên Thao Thiết hắn cũng không màng nữa kệ Quỳnh Anh, khoác vai Bạch Hổ Thần nói :
– Chúng ta vốn hai chiến tuyến, chỉ chạm mặt trên chiến trường, nay có duyên cùng vượt Vô Ma Chi Địa. Thì Bạch Hổ ngươi cũng nên cùng ta tạm gác oán thù, qua chỗ ta thưởng thức thử ma tửu, để xem nó có ngon hơn tiên tửu không ?
– Được ! Vậy đi đi thôi ta cũng thèm rượu rồi … chứ không có hứng ngắm hoa la gì cả …!
Hai người nói vậy rồi khác vai nhau, kẻ hóa ra làn khói đen , người hóa ra làn bạch quang trắng cùng nhau mất hút. Chỉ còn lại một mình trong rừng Bỉ Ngạn Hoa, thì Quỳnh Anh thích thú lắm… Cô chạy lòng vòng ngắm loài hoa lạ lẫm này , đi tới đi lui một đoạn… thì nghe tiếng người đánh nhau phía trước. Hơn mấy chục ma nhân vây quanh một cô gái tấn công khốc liệt. Cô gái có vẻ đuối thế đang chống cự yếu ớt vô cùng, một thân nữ nhân như nhau. Nên cô thật lòng muốn tương trợ cô gái kia, liền vung tay cố đánh thử ra một luồng Tam Muội Chân Hỏa , nhưng mà ngược lại từ tay cô xuất ra vừa là lửa Tam Muội Chân Hỏa, vừa là Băng Long Huyền Ma chưởng một lúc, tựa như vũ bão vào đám cuồng ma kia. Thật ra trong cô có nửa phần tu vi của Cùng Kỳ, nên ở Ma Giới nó phát ra uy lực dễ dàng hơn, nhưng chìa khóa để cô đột phá không phải đó .
Nguyên do thực sự là Mộc và Hỏa tương sinh, đêm đó Thanh Long hắn vì kích động mà hiếp Quỳnh Anh, nhưng hắn không biết chính hắn đã vô tình làm một việc tốt, là đả thông kinh mạnh cho cô . Tinh khí của hắn làm vượng Hỏa khí, xung mạnh thành công cho Quỳnh Anh mất rồi . Cô gái được cứu tròn xoe mắt hỏi Quỳnh Anh rằng :
– Đa tạ ơn cứu mạng …! Nhưng tiểu cô nương, người là ai vậy, ta từ nhở tới lớn đên giờ, chưa thấy ai cùng một lúc sử dụng được Tam Muội Chân Hỏa, và Băng Long Huyền Ma chưởng cả . Một là tuyệt kỹ của Chu Tước Thượng Thần, hai là tuyệt kỹ của Cùng Kỳ huynh ấy , ta đã từng thấy khi họ yêu nhau, bên nhau luyện kiếm đánh ra… Nhưng một người dùng được cùng lúc cả hai tuyệt kỹ chí tôn đó, thì không bao giờ thấy …!
“ Cùng Kỳ … tức là Tiểu Đình pet cưng của ta, mà cô ấy gọi là huynh ấy, hẳn chắc là biết về Cùng Kỳ, ta nên hỏi kỹ cô ấy là ai mới được”
Quỳnh Anh nghĩ ngợi và ngắm cô gái, quả nhiên cũng là trang mỹ nhân tuyệt sắc vô song, thân hình thon thả quyến rũ. Chỉ có sự khác biệt là sau lưng cô ấy có cánh dơi đen, luôn tỏa ra hắc khí màu đen nghi ngút. Trên đầu còn có hai cái sừng nhỏ, sau lưng có cái đuôi dài chốt đuôi hình tam giác, trông như quỷ satan (*) vậy. Đang ngạc nhiên chiêm ngưỡng dung nhan cô gái, thì cô ấy đã khẽ trả lời rằng :
– Ta là Đào Ngột ! Ta là muội muội của Cùng Kỳ và Thao Thiết, ta là một trong bốn tứ đại Hung Thú . Nhưng cô chắc không phải là Chu Tước Hỏa Thần của tứ đại Thánh Thú , vì muội ấy còn sống hẳn là biết Đào Ngột ta đây là, chúng ta từng là tỷ muội tri kỷ , dẫu là một Ma một Thần đi nữa …!
Chú giải:
(*) Quỷ Satan
Trong tiếng Do Thái, từ satan là một danh động từ có nghĩa là “cản trở, đối kháng”, xuất hiện trong Sách Dân số 22:22, Sách Sa-mu-ên 29:4, Thánh Thi 109:6. Ha-Satan thường được dịch là “người buộc tội” hoặc “kẻ thù”. Trong các bản kinh thánh tiếng Việt thì không dịch từ này mà giữ nguyên “Sa-tan”. Mạo từ xác định ha- (tiếng Anh: the, tiếng Việt có thể tương đương như con, cái, loài, chủng…) được sử dụng để biểu đạt rằng đây là một danh hiệu được đặt cho một loại sinh vật, chứ không phải là tên riêng của một sinh vật. Do đó, sinh vật này sẽ được gọi là the-Satan (hay Việt hóa thành Sa-tan).Ha-Satan với mạo từ xác định ha xuất hiện 13 lần trong bản văn Masoretic và trong 2 cuốn kinh Hebrew:
Tiếp theo:
Chương 9 : Tiến nhập Vô Ma Chi Địa