Tiểu chủ nhân ta yêu người - Chương 7
Chương 7 : Ta được làm Bá Vương Danh Sỹ Hội Yến Đài !
– Bắt lấy cô ta ….!
– Bắt lấy kẻ phá hoại tiệc bàn đao của Tây Vương Mẫu mau !
Đám đông nô nhân ùa vào túm lấy y trang cô la lối, khiến cho Quỳnh Anh càng bối rối tệ, nếu bị bắt vơi tội danh thật là lằng nhằng và xấu mặt á. Nô nhân thì có người nam kẻ nữ, cũng không thiếu kẻ ranh mãnh, nhanh chân nhanh tay chiếm tiện nghi vào các chỗ tế nhị trên người cô. Kẻ bóp ngực, người sờ soạng dưới hạ y, chứ nhiệt tình bắt bớ gì đâu …
Qua trận cưỡng dâm tơi tả đêm trước, lại còn đang lo lắng vô cùng, việc bị chiếm tiện nghi, càng khiến cô tủi nhục hơn là thấy sướng. Đang bị khua khoắng tơi bời vậy, bỗng một bóng nam nhân diện trang y trắng muốt xuất hiện, bàn tay nam nhân ấy khoác ngang eo cô kéo chặt vào lòng hắn. Bực tức toan cất lời chửi bới hắn, thì nam nhân ấy nói to lên rằng :
– Chúng nô các ngươi thật là bất kính, người của Bạch Hổ Thượng Thần ta, các ngươi cũng tính khi dễ là sao ? Chỗ đào tiên hỏng nát kia cứ tính hết cho Thượng Thần ta đây, nên kẻ nào còn ầm ĩ quấy rối, chớ trách ta đây nặng chân nặng tay nhé …!
– Chúng nô nào dám thất kính với thượng thần người, chúng nô xin rút lui người nào đi việc nấy, còn số đào hỏng đó sẽ ghi nợ lại cho người, để báo lên Tây Vương Chủ Mẫu khấu trừ cho ngài ạ ….!
Đám nô nhân phục dịch ấy đáp xong lặng lẽ bỏ đi cả, chỉ để hắn và Quỳnh Anh đứng đó, còn Quỳnh Anh bỗng may mắn thoát nạn ngơ ngẩn cả người ngây ra. Quên hẳn đi bản thân đầu óc rối bù, trang y xộc xệch để lộ ra bầu phong nhũ trắng muốt… Còn hạ y bị tốc ngược lộ ra cặp đùi ngọc thon dài, nửa kín nửa hở mập mờ thật khiến người ta muốn đỏ máu mũi…
Bạch Hổ hắn dĩ nhiên cũng khó tránh, hắn gạt tay lau máu mũi nghĩ thầm : “ Nàng bán tiên này mười phần, đến cả chín phần rưỡi là hình bóng của Chu Tước Muội, thậm chí cả nốt ruồi nhỏ bên ngực trái nàng ấy, phải nói dung nhan tuyệt đỉnh, thân thể quyến rũ vô ngần. Chỉ là biểu muội nhà ta đã sớm bạch mệnh ở Vong Xuyên, hồn phi phách tán chính mắt ta trông thấy. Không thì ngoại trừ chín cánh điểu hỏa trên người biểu muội ta ra, thì khó ai có thể phân biệt nổi bán tiên này và muội ấy …”
– Này Thượng Thần ngươi coi đã con mắt chưa ? Lần nào ngài thấy ta, cũng nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống thế hả, ta biết ta đây đẹp để ngài rung động tâm tư, nhưng nhìn chút thôi còn được. Đằng này nhìn chằm chằm vào ta vô duyên vậy, Quỳnh Anh ta đây dù gì vẫn là thiếu nữ thanh tân khuê các, còn chưa được gả vào nhà ai đó. Mong là ngài có tự trọng của mình chút đi ….!
Quỳnh Anh tỏ vẻ hằn học nói , nhưng lòng cô thấy hắn nhìn như vậy, bản tính nữ nhân tuy có xấu hổ, nhưng lại có chút thích thú khi có người ngưỡng mộ mình. Nào ngờ bị Bạch Hổ hắn dội gáo nước lạnh vào tụt cả cảm xúc, khi hắn ta nhìn cô cười nhạt bảo :
– Kẻ bán tiên hạ đẳng như cô mà cũng khiến bản thần ta để mắt sao ? Chẳng qua ta đây thấy cô có chút giống muội muội đã khuất là ta, nên tưởng nhớ khôn nguôi, cô đừng xúc phạm gu thầm mỹ của bản thần ta như vậy. Cô không phải mẫu người ta thich đâu, mà ta quên chưa nhắc ngay số đào tiên thượng hạng kia bị cô làm nát, trị giá chín trăm triệu năm linh lực… Mau mà lo giả cho ta, để ta đền cho Tây Vương Mẫu đó, ta thật là xui xẻo khi gặp cô, chỉ gia tài có chút đó linh lực phòng bất trắc. Nay ứng ra đền đào trước cho cô rồi đó … sớm trả lại ta đi nhé …!
– Chín trăm triệu năm linh lực ? Ngươi đùa ta à … mấy quả đào vớ vẩn đó mà tính chín trăm triệu, ta ở Thiên Giới này lao động cật lực cũng chỉ kiếm được một trăm lẻ hai triệu linh năm linh lực, vậy mấy quả đào đó là do ai định giá mà chát vậy hả ….?
Quỳnh Anh tức tối gào lên, lấy đi linh lực tức là lấy đi tiền, mà lấy tiền khác nào cướp đi mạng sống của cô rồi, bảo sao không đau xót cho được. Còn Bạch Hổ hắn bình thản nói :
– Dĩ nhiên là Tây Vương Mẫu rồi, bà ấy là trùm sò keo kiệt… Tính giả như vậy là còn ngại bản thần ta đó, chứ rơi vào người khác chắc giá còn cắt cổ hơn, có khi còn mất mạng. Nên ta có ơn cứu cô thì cô phải biết ơn ta , ta nhìn chiếm tiện nghi chút thì đâu có thiệt gì nhỉ …. Cô đúng là kẻ bán tiên ngu dốt nhất ta từng gặp…!
– Này cho ta hỏi chút có phải trước khi thành Vương Mẫu, bà ấy hành nghề ăn cướp hay sao vậy … Chỉ là mấy quả đào thôi mà, lúc ta ở hạ giới ăn vô khối loại rồi , của Tây của Ta, của nhà, của ăn trộm… gì ta cũng xơi rồi. Nhưng chưa từng thấy ai tính giá đao cắt cổ vậy, còn tính lấy mạng ta nữa sao… ta nhổ vào cái loại gian thương đó. Còn ngươi nói vậy ý muốn ta lấy thân báo đáp chứ gì …ta đây thật không có hứng thú xoạc nhau với loài mèo nhà ngươi hiểu hem, nói chung là tất cả bọn trai Thiên Giới các người … ta vái cả nón ….xì …xì …báu lắm đấy …làm ta mệt lè cả lưỡi, mởi lưng và đau hết cả háng…híc !
– Ta cũng không có thèm…. Mau trả linh lực cho ta đấy !
Bạch Hổ hắn đáp lại như thế, thì Quỳnh Anh đành im lặng, cô xấu hổ nghĩ về câu nói hớ của mình cô tự nhủ :" Ta vốn vừa chém gió là thiếu nữ thanh tân khuê các, thế mà vừa xong lại lỡ lời tự xé vé bản thân, nhưng cái tên bí ẩn ấy , hắn chơi ta làm ta mệt thật, may hắn nhanh ra … không ta chắc chết thật …híc … Tuy mệt nhưng lần đầu ta bị một thằng cu to vậy chơi, cũng có chút thích… liệu còn gặp lại hắn nữa không nhỉ …" Rồi cô không muốn lôi thôi thêm tính đi luôn , nhưng chợt nhớ quần áo mình đang hớ hênh, liển ngọt nhạt bảo Bạch Hổ Thượng Thần rằng :
– Thôi được rồi … mau biến cho ta bộ khác đi việc này huynh làm tốt mà… thế nhé ….!
– Ta đây giờ nghèo rồi , có mỗi hai trăm triệu năm linh lực tiết kiệm lại, giờ bị cô làm cho tiêu tán rồi. Ta giờ nghèo lắm… đén quần áo cũng sắp không có mà mặc đó, ở Thiên Giới này cái gì cũng dùng phép hóa ra dược mà dùng, nhưng phải có đủ tu vi. Mà tu vi càng cao càng phải tốn linh lực, cho nên linh lực chính là kim tệ nơi đây cô hiểu không ? Ta nghèo tới mức không đủ linh lực mà biến tặng cho cô nữa, khi nãy ta đã tiêu hơn mười triệu năm linh lực cho bộ y trang của cô đó … Nhưng đồ ta tặng thì dĩ nhiên ta không tính tiền, nhưng ghờ ta hết cách rồi… cô thông cảm….!
– Trời ạ ! Thảm vậy sao … muốn kiếm tiền à kiếm linh lực không ta chỉ cách …?
Quỳnh Anh thấy Bạch Hổ hắn tội nghiệp, nên thật lòng muốn chỉ hắn cách kiếm tiền… Để nói kiếm tiền thì một kẻ trọng bề ngoài như Bạch Hổ Thượng Thần hắn, không thể không thích thú cho được. Nên hắn hào hứng hỏi luôn :
– Có việc tốt vậy sao ? Hôm trước lão hủ rùa Huyền Vũ đệ ấy cũng rủ ta đi qua chỗ Nguyệt Lão kiếm tiền, nghe nói đệ ấy hợp tác được với một Tiên Tử thông thạo chuyện kinh doanh. Ta cũng tính mấy ngày nữa qua nhập bọn, có tiền cùng nhau kiếm việc tốt mà ….!
– Tiên Tử ấy là chính Quỳnh Anh ta đây mà …hi… hi…!
Quỳnh Anh thấy được khen phổng mũi, sướng quá tự xưng danh luôn. Hai việc tốt nhập một, Bạch Hổ Thượng Thần cũng vui như mở cờ trong bụng. Hắn hỏi lại cô rằng :
– Thế cụ thể Quỳnh Anh Tiên Tử cô buôn bán cái gì mà nhanh phất vậy …?
– Ta và lão huynh ấy đi buôn lậu ….hề hề … chúng ta bán băng vệ sinh cho chúng nữ tiên ….!
– Thôi … thôi … món đó ta xin kiếu, ta đây đường đường là đệ nhị mỹ nam Thiên Giới, đứng sau chỉ có Thanh Long huynh ấy, nay ta lại đi bán dạo băng vệ sinh cho đám tiên nữ, thật là…Có chết đói ta cũng không làm , lão hủ rùa Huyền Vũ vừa béo vừa đen vừa xấu, trông lão có khác gì đống băng vệ sinh cũ, lão bán là đúng nghiệp rồi … Có việc gì khác không vậy …?
“Đã chết đói rồi còn sĩ ” Quỳnh Anh bĩu môi nghĩ vậy, nhưng cô vẫn kiễng chân lên ghé tai Bạch Hổ Thượng Thần thì thầm nói : “ …là thế này … là thế này …” một lát với hắn . Thì Bạch Hổ Thượng Thần vui ra mặt gãi đầu gãi tai cười hề hề bảo :
– Cô thông minh đấy , vậy chúng ta vào tiệc thôi, lần này ta quyết gỡ lại, chỗ hai trăm triệu năm linh lực thế chấp ở chỗ Tây Vương Mẫu mới vì đền đào tiên mới được, à để ta biến cho cô bộ y trang khác nhé ….!
– Xì … xì … nãy thì kêu không có tiền, sao nay bỗng dưng huynh hào phóng vậy ?
– Hề hề … ta đây cũng coi như chút quà mọn để nhập bọn với đám người các cô, tuy nhiên ta thế là cũng dốc hết vốn liếng ra rồi đấy, lần chúng ta nhất định phải kiến lại nha …!
Bạch Hổ hắn gãi gãi đầu gãi tai, ngượng ngập thanh minh, hắn lần này biến cho Quỳnh Anh bộ y trang có mạng che mặt để phó hội. Bởi có điều hắn không nói cho Quỳnh Anh biết. Là từ khi cô xác nhận với hắn là cùng bọn với lão rùa Huyền Vũ , thì hắn khẳng định cô chình là Hỏa Tước muội yêu quý của mình rồi. Thì có ý lo Thiên Đế nhận ra, nên có ý cài thêm thuật che mắt qua cái mạng đó. Đề đề phòng có những chuyện ngoài ý muốn, bởi Hỏa Tước năm đó dù gì cũng chống lại thiên mệnh, không cho Thanh Long tiêu diệt Tứ Đại Hung Thú …
Còn Quỳnh Anh tuy có thấy vướng víu, nhưng có phần thấu hiểu nỗi khổ tâm của hắn, cả hai âm thầm vào đại yến bàn Đào dự tiệc. Vốn có chủ ý vào để kiếm linh lực, mang ra chợ đen bán cho đám hạ tiên bên ngoài . Nên cả Quỳnh Anh cùng Bạch Hổ Thượng Thần đã có mưu sự, rất là nhanh tay thó mỹ tửu, linh dược giấu đi, còn lấy thêm đồ của các tiên nhân khác không dùng hết… Cho đến mãn tiệc thì cả hai đã găm đầy tủi lỉnh kỉnh các loại tài vật rồi, thì trong lòng cảm thấy vô cùng đắc ý …
Thì cũng lúc ấy Tây Vương Mẫu mở văn đàn thi ca với chúng tiên, liền lấy một tứ thơ ra đề rằng :
“Ở trên trời nguyện làm chim kết cánh…” (*)
Chúng tiên thấy vậy cũng ra xuất thơ đối theo, nhưng đều lệch vế cả … chẳng một ai đối lại . Quỳnh Anh tuy ở hạ giới làm cave, nhưng cũng từng đi học ở trường, nên có biết đó chính là một đoạn trong Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị một tác giả Trung Quốc . Nên tiện miệng mới thốt lên rằng :
– “Ở dưới đất nguyện làm cây liền cành”
– Hay … hay … hay …. Tiên tử đối thật hay….quả cao nhân văn đàn ẩn tàng ở Thiên Giới chúng ta !
Được mọi người khen phổng mũi, khiến Quỳnh Anh sướng lắm. Cô thầm nghĩ : “ Bọn tiên giới này xem ra cũng ngu học, toàn đạo nhái văn chương cả . Thế thì ta đọc thêm mấy câu trong Truyện Kiều của Nguyễn Du cho chúng mở mang đầu óc, để thấy thi ca Việt Nam chúng ta đâu kém bên Tàu khựa chứ ” . Bèn đứng dậy vênh váo mà nói :
– Quỳnh Anh Tiên Tử ta xin mạn phép được thêm mấy đoạn thơ ta tự sáng tác, để cho chúng tiên cùng thưởng thức nhé …!
Nói rồi Quỳnh Anh đứng dậy nhủ thầm : “ Nguyễn Du người là đại văn hào Việt Nam, hãy nhân từ độ lượng .. cho ta… ta thật xin lỗi mượn đỡ mấy câu thơ, nhưng cũng là để cho họ thấy tài năng người Việt ta vậy ” . Nhưng khi đứng dậy thì mấy đồ vật đã trót “ thủ dâm” trong đại yến, tính mang về để đưa ra chợ đen bán rớt ra. Nhưng để chữa thẹn Quỳnh Anh nhặt lên nói :
– Ta thấy Tây Vương Mẫu rất là rộng lượng, mở tiệc khoản đãi chúng tiên, Quỳnh Anh Tiên Tử ta chỉ là kẻ thủ hạ của Bạch Hổ Thượng Thần, tư chất kém cỏi, tu vi và thân phận hèn kém. Y như mấy món đồ ăn phế bỏ này, nay ta chủ ý nhặt theo để lấy nó làm cảm hứng sáng tác thơ, cũng là tỏ lòng biết yên công đức của Vương Mẫu nương nương người, đã hết lòng mở thịnh yến chiêu đãi chúng ta … giờ ta xin đọc :
“Trăm năm trong cõi người ta,
Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau.
Trải qua một cuộc bể dâu,
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng.”
– Hay … hay …ý nghĩa lắm… Quỳnh Anh Tiên Tử thật là nhân tài xuất chúng, xuất khẩu thành thơ, mà lại có ý nhắc chúng ta nên trân trọng vật tại Vương Mẫu ban cho …không nên phung phí …. tuyệt ..tuyệt ….!
Dĩ nhiên câu thơ : “Những điều trông thấy mà đau đớn lòng” thật là vô cùng có ý nghĩa nhắc chúng tiên đừng vứt thừa mứa ra nữa . Nhưng Bạch Hổ Thượng Thần hắn ngồi cạnh cô nhéo nhẹ, và thì thầm rằng : “ Này Muội muội … ứng thơ hay lắm , nhưng nhắc nhở bọn tiên nhân, thì lần sau chúng chén hết, huynh muội ta lấy gì mà lượm để mang bán chứ, thế chẳng phải tự hại bản thân sao …”
“ Thôi kệ đi ! Là ta lỡ rồi đành vậy ..híc …!”
Quỳnh Anh buồn bã đáp lại , nhưng cả cô và Bạch Hổ Thượng Thần đều vui như bắt được vàng, bởi Tây Vương Mẫu được Quỳnh Anh làm cho nở mày nở mặt với chúng tiên. Nên đã không ngần ngại ban thưởng rất hậu, còn tặng cho Quỳnh Anh danh hiệu Bá Vương Danh Sỹ Hội Yến Đài. Lại Tặng cho tất cả những thức ăn quý còn lại trong đại tiệc, nguyên hẳn mấy xe ngựa không hết …. Nhưng chín trăm triệu năm linh lực đền bù vụ làm hỏng đào, vẫn không bớt đi một xu …và nợ tính thẳng cho Quỳnh Anh và Bạch Hổ hắn, mỗi người nợ bốn trăm năm mươi triệu năm linh lực… đúng là bà ta quả thật keo kiệt không sai ….
Bọn Quỳnh Anh và Bạch Hổ, Huyền Vũ và Hoa Thần cùng nhau ì ạch khuân đống tài vật thừa từ thịnh yến về Nguyệt Cung . Mấy người hồ hởi bắt tay nhau nói :
– Chúng ta lại phát tài rồi ha ..ha…..!
Nhưng Quỳnh Anh và Bạch Hổ Thượng Thần đứng gần nhau thì khẽ than thần :
– Mấy người thì vui rồi …nhưng còn hai chúng ta đây là con nợ của Tây Vương Mẫu …. Biết bao giờ mới trả hết đây!
Chú giải :
(*)Trường hận ca ( 長恨歌) là một bài thơ nổi tiếng của Bạch Cư Dị kể về mối tình giữa Đường Huyền Tông và Dương Quý phi.Tác phẩm này nổi tiếng là một danh tác, dùng bút pháp ước lệ tự sự, đem lịch sử cùng điển cố văn học để miêu tả câu chuyện tình yêu từng gây chấn động thời kỳ nhà Đường. Tác phẩm có một loạt tập hợp 120 câu, không chỉ đưa hình ảnh Dương Quý phi trở nên bất tử bởi vẻ đẹp thi ca, mà còn khiến Bạch Cư Dị trở thành một trong những nhà thơ điển hình của nhà Đường. Đoạn thơ của Bạch Cư Dị có nhiều dị bản về dịch, còn theo bản này cả đoạn là :
Trên trời nguyện làm chim kết cánh
Dưới đất nguyện làm cây liền cành
Trời đất vô cùng có lúc hết
Hận tình dằng dặc khó nguôi quên
Chứ nó không hoàn toàn là một bản dịch chính thống, còn có nhiều bản khác nữa, nhưng ở đây Vịt Còi dùng dị bản này vào truyện vì tứ thơ hay thôi ạ .