Tiểu chủ nhân ta yêu người - Chương 6
Chương 6 : Ta gây họa ở tiệc bàn đào ….!
– Là ta dùng thuật che mắt, họ không thấy ta đâu… !
Thanh Long hắn nói nhỏ cho Quỳnh Anh đủ nghe, rồi hắn đưa cho cô một câi chuông nhỏ dặn thêm:
– Khi cần cứ lắc nó ta ắt sẽ đến ngay …!
– Ta vẫn nghĩ huynh bị câm kia đấy …. thật là…. !
Nhưng nhìn lại mình, thấy bản thân trang y do lúc đánh lộn , bị chém rách rưới hở hang, lại vẫn đang nhơ nhớp vết máu, cô ngại quá chạy vụt vào hậu viên trong Nguyệt Cung để tắm rửa… không màng gì đến ai nữa
– Ha … ha…. hô … hô….hê….hê…. !
Quỳnh Anh vừa đi khỏi lập tức Nguyệt Lão cũng lão rùa Huyền Vũ ôm bụng cười lăn cả ra đất.
Thanh Long tức tối nói :
– Các người cười cái gì ….!
– Ha .. ha… phải chăng huynh cấm túc đã lâu, nên tu vi cũng thụt lùi chăng, chúng ta cười vào gọi là “ thuật che mắt ” đó. Thanh Long Thượng Thần ơi là Thanh Long Thượng Thần, đến kẻ mù còn nhìn thấy huynh mờ mờ nữa là hai chúng ta … ha …ha …. Huynh có cần chúng ta đào tạo cấp tốc lại cho huynh một khóa phép thật không …há ..há….! Có khi huynh cấm túc thêm ít năm nữa khéo ra đường quên cả mặc hạ y, vẫn nghĩ mình đang mặc hố ..hố …!
Thanh Long hắn nghe vậy giận tím mặt, nhưng vẫn cố nín lại nói :
– Là ta gạt nàng ấy …ta biết các ngươi cố ý nói không thấy ta … nghĩ ta ngu sao ? Các ngươi trông coi nàng ấy cẩn thận theo ta đã phân phó, vì ăn nói ngu muội cười cợt ta, tháng ta cắt bổng lổng các ngươi ….Và …và …!
Hắn nói đến đó chưa xong thì đã vụt lắc mình biến mất, chỉ còn lại lão rùa Huyền Vũ và Nguyệt Lão ngây ra nhìn nhau…
– Hắn nghĩ mấy đồng bổng lộc to sao, ta bây giờ cũng đã không còn nghèo khổ như xưa, cũng là phú hào về linh lực rồi, há gì ta sợ hắn nhỉ . Mấy ngàn vạn năm nhận bổng lộc còm cõi đó, ta ăn còn chẳng đủ nói gì mua ngọc, sắm đồ … Từ lúc gặp lại muội ấy, chúng ta mới ăn nên làm ra, lão hủ rùa ta đây tình nguyện theo muội ấy, bảo vệ muội ấy cần gì hắn phân phó nữa nhỉ ….!
Lão rùa Huyền Vũ ấm ức càu nhàu
– Ta cũng vậy …! Ta ban đầu nhận phân phó của Thanh Long Thượng Thần nhà lão, đón nàng ấy ở đây… nhưng giờ ta cũng như lão, là vì Chu Tước Thượng Thần nàng ấy mà thôi, ta cũng theo phe Chu Tước nàng ấy …
Nguyệt Lão cũng hùa vào nói theo, nếu Quỳnh Anh ở đó nghe được… hẳn cô sẽ sốc mà chết. Vì từ đầu chí cuối là cô bị con rắn xanh có sừng , lắm vẩy kia thao túng ….
Hậu Viên Nguyệt Cung Lão Nhân
– Á ….á trời ơi ta đang tắm mà ….!
Quỳnh Anh la toáng lên, khi thấy Thanh Long hắn tự nhiên hiện ra, rơi thẳng vào trong bồn tắm cùng mình . Một thân lõa y từ đầu đến cuối, làm cô xấu hổ tột độ lấy tay che măt, mà cứ thế khoe ra đôi gò phong đảo có nhũ hạnh tiên đỏ hồng, cùng hạ thể tam giác đen mướt trong làn nước lấp lánh …
– Là muội gọi ta đến…. Ta đâu tự đến chứ …..!
– Ta gọi hồi nào ?
Quỳnh Anh điên tiết cãi lại , không ngờ hắn cũng bực tức gắt lại :
– Muội không lắc cái chuông, cớ sao ta lại bị lôi cổ đến đây, nó chính là cái vảy ngực của ta biến thành, tâm linh tương ứng … hức …! Muội lắc nó kéo ta đến đây… thế mà còn chửi ta … thật bực quá đi … trang y của ta cũng bị muội làm ướt bẩn hết rồi ….!
“Thì ra là tại cái chuông chết tiệt, ta vô tình va chứ đâu có gọi hắn… giờ thật ngại chết đi. Mà ta trước kia là cave kia mà… sao giờ bỗng nhiên lại tự dưng thẹn như gái nhà lành vậy .. híc ” . Vừa nghĩ Quỳnh Anh vừa lén nhìn qua kẽ tay, thấy Thanh Long hắn cao to lững lững, phong độ khí khái ngất trời. Lại cũng đã lâu chưa từng làm được chuyện phong tình trai gái…nên thấy giai đẹp cô rạo rực kinh khủng… đỏ mặc liếc hẳn…
Dĩ nhiên là cô động tình, tia mắt thất thần đờ đẫn đi, thèm được hắn địt một cách điên dại … hạ thể âm vật nhức nhối, dâm khí ứa tràn … mặt đỏ bừng, mắt thì long lanh đĩ đượi đưa tình, thật là biết kích động người khác ….
Thanh Long hắn vốn thích Chu Tước từ lâu, tương tư đã cả ngàn vạn năm có lẻ, nay thấy Quỳnh Anh, chính là chân thân của nàng ấy . Nay nguyệt hoa hé lộ nhũ phong rung rinh …, hang lạch đào nguyên hồng đỏ, tháp thoáng qua đám mao nhũ đen mượt, xuân tình dục hỏa không khỏi phát lộ … máu mũi ứa ra lập tức ….hắn muốn chơi cô ngay …
Thật là cảnh vậy trêu ngươi, thiên hạ ai có thể kìm được chứ …
hắn…liền tự tuột bỏ trang y nhào đến ….
Quỳnh Anh đã trần truồng sẵn, dâm nứng vô cùng rồi , thay vì chống đối , cô nhắm mắt, ưỡn người… dạng chân chờ đón, cái nhục côn hùng dũng kia, nó mau đâm tới hạ thể mình …
– Á á…uiiiiiiiii….ư….ự…hự….ự….….!
Quỳnh Anh bám lấy mép bồn tắm oằn người rên lên thở dốc …
“ Sao nó nóng quá thể …. của hắn lại to khủng khiếp , hơn khi ta nhìn vậy..…ui…ui….ái…ái … nói chui vào làm của căng ta ra hết mức thế này… úi …đút sâu vào hơn rồi …đau chết ta mất thôi ….”
Quỳnh Anh thở hổn hển , vừa nghĩ vậy, hạ thể cô bị nong ra tiếp nhận cái nhục côn vĩ đại của Thanh Long hắn chui vào ….
Dẫu xuân tình kích động, thủy khí dồi dào của một con mèo cái khát tình, bản chất của một con ca ve sẵn có nơi cô …nhưng lần đầu bị cái cu bự vậy chơi…quả là thốn …
– Bạch… !
– Ứ …hự … á … mạnh….đau em….mmmm.!
Một cú nhấp khá mạnh nhục côn, to lớn như con rắn vĩ đại, chui tuột vào cái âm đạo nhỏ bé nhỏ phàm thế của cô. Quỳnh Anh đau…sướng lẫn lộn… rên lên như vậy, rồi trân mắt lên nhìn hắn … chưa bao giờ cô lại bị cái của nam nhân to đến vậy chơi vào ….
– Phạch …phạch ….!
– Á …á …. ự ….úi …ôi ……!
Quỳnh Anh rên lên theo sóng nước dập đềnh nơi bồn tắm, thân thể nhỏ bé trắng muốt của cô, ưỡn lên oằn xuống bám vào thân hình hộ pháp của hắn … Cô không ngờ hắn cũng liều đến vậy, trong lúc cô ngơ ngáo thẫn thờ… thì hắn đã chơi cô ngay, nam nhân Thiên Giới thô thiển đến vậy sao ? Không chịu hôn hít, vét máng gì …cả …
– Hắn cưỡng dâm ta thì đúng hơn…. hắn chơi ta mệt chết mất thôi…. Không ngờ tên này hắn địt khỏe dữ vậy …!
Quỳnh Anh than thở khi bị hắn lật sấp, ép cô vào thành bể chơi từ phía sau ….
– Ụp ..oạp…. Bạch … Bạch… ư ..hư….ự…..!
Những âm thanh hỗn độn hòa vào nhau, nhục côn to đùng nóng bỏng, thúc mạnh thò ra, thụt vào liên tục, trong cái âm đạo bé bỏng của cô …. Cặp mông cô nhỏ trắng, cứ rung như sóng lượn liên hồi, từ sau ..những cú thúc của thân hình hộ pháp của hắn đập dến… Cũng may chưa đầy hai mươi phút vũ vão ấy thôi, bởi hắn đã rất lâu chưa từng động đến phong tình nên sướng quá mà xuất ra… nhưng bị địt nhiêu đó cô cũng đã thấy tơi tả rã rời rồi … Quỳnh Anh run rẩy khụy chân muốn xỉu, khi nhục côn của hắn, ấn mạnh sâu vào trong cô, rồi nó co giật mạnh trong âm đạo và xuất khí … phun ra những đợt sóng trào mạnh mẽ , tinh khí Thanh Long hắn ồ ạt, bắn tận đến cùng bên trong hạ thể cô…. Chạm vào thành tử cung nóng bỏng…ràn rạt… nhiều đến nhột nhạt cả háng …trào cả ra hòa nước bồn tắm…đục lờ nhờ một đám….
Cô tỉnh dậy thì thấy tiết trời đã chuyển canh đêm …cô nhận thấy mình nằm trên giường trang y đầy đủ, còn được đắp chăn kín đáo … Lão hủ rùa Huyền Vũ đang ngồi cạnh mặt đầy lo lắng …
– Tước muội cuối cùng muội cũng tỉnh rồi… muội không sao chứ ?
– Là huynh thấy ta ở phòng tắm …ư.!
Quỳnh Anh bối rối hỏi , thì gật đầu nói :
– Ta vô tình vào thấy muội ngất lịm ở đó, nên ta đưa về phòng ….Ta … ta … thấy muội thật đẹp đó, nhưng lão hủ rùa ta tuy xấu xí , nhưng tâm ta không xấu, ta không phải kẻ hạ nhân. Thấy nữ nhân gặp nạn mà chiếm tiện nghi …. Ta tuy có thấy của muội chút ít … nhưng rồi đã tự băng mắt lại, để thay trang y cho muội đó … tuy nhiên ta thề tuyệt không lợi dụng muội để chiếm tiện nghi đâu ….!
“ Lão rùa huynh ấy chắc nói thật, ta có thể tin … nhưng ta cũng nhổ vào cái tư cách thượng nhân đại nghĩa của lão, chắc cũng nhìn ta đã con mắt rồi chứ gì … lại bảo không nghịch vào bím, với vú ta đã tay đi… không thì không dưng khen lại ta đẹp …híc ”
Quỳnh Anh nhăn mặt nghĩ thầm, hạ thể vẫn ê ẩm sau trận cưỡng dâm bất ngờ đó . Đúng là nếu có làm cave nơi Thiên Giới này… gặp hai tên như vậy, chắc cô cũng đâu còn phúc sống mà nhận tiền …
– Thôi lão về phòng lão đi ta muốn ngủ, ngày mai việc buôn bán lão huynh làm giùm ta nhé, ta mệt quá ….!
Nghe Quỳnh Anh nói vậy thì lão rùa Huyền Vũ đáp ngay :
– Việc buôn bán muội hà tất phải lo, nhưng muội quên mai là tiệc bàn đào của Tây Vương Mẫu sao, chúng tiên đa phần đều đi dự cả, ta có thể không đi , nhưng sao muội không đi một chuyến như đã nói … Ở đó sẽ thu hoạch được rất nhiều Hỏa Hệ linh lực trong bánh trái, và phẩm đồ thưởng tặng đó … Muội vẫn lên đi một chuyến xem sao ….!
– Biết rồi … ta ngủ đã … mệt chết … không tiễn lão nha lão huynh ….!
Quỳnh Anh nói xong thì ngủ thiếp đi tắp lự, cũng chẳng kịp quan tâm xem lão rùa ấy đi hay ở nữa ….
Sáng hôm sau … bóng Kim Ô đã qua cửa… là khắc chính ngọ đang chuyển trưa…. Thì Quỳnh Anh mới tỉnh …cô la lối :
– Chết ta rồi ! Ta ngủ quên mất sao đi kịp hội bàn đào đây hu ..hu…!
Cô cuống cuồng tìm xiêm y thay vội, tất tả lao ra ngoài cửa Nguyệt Cung , mà Nguyệt Cung thường ngày nhộn nhip, nay vắng lặng như tờ … Nguyệt Lão vừa là chuyên xe duyên định phận cho người ta, lại ưa náo nhiệt nên không đợi được cô đã đi từ sớm. Sau khi gọi cô không được lão tất tả ra đi cho kịp. chỉ có lão rùa Huyền Vũ vẫn nghe theo cô, ngồi cố bán hàng . Cũng bán được đôi ba món lặt vặt, cho đám cung nữ tiên nhân hạ đẳng không được thỉnh yến… coi như là có chút doanh thu .
Nên dĩ nhiên lão đã rất ham kiếm tiền rồi , vì thế chẳng màng thịnh yến bàn đào , lại tự ti vì vẻ xấu xí nên càng quyết không đi. Hoa Thần cũng đến đón cô, mà không được cũng đi cả rồi… Thành ra mấy người vai vế có thể cậy nhờ được thế là hết …. Quỳnh Anh đành tự vác xác đến Tây Vương Phủ, ngặt nỗi tuy là top phú hào… Nhưng cô vẫn ki bo kẹt xỉ, tiếc đống linh lực tằn tiện buôn bán mà có. Nên pháp bảo vẫn cộng bảy cùi bắp, chưa kể bị Thanh Long Chủ Thần kia, động chân động tay vào phong ấn lại , nên mấy kẻ tiên nhân cỡ Thượng Tiên , cũng không nhận ra nỏi đây là tuyệt đại pháp bảo ….
Bởi thế khi bí quá Quỳnh Anh trương cái pháp bảo thế thân, lom dom của mình ra muốn vào phó yến, thì bị đám lính canh Tây Vương Phủ đuổi ra. Cô kỳ kèo xin xỏ một hồi … thì chúng cáu tiết . Thế là lại động chân động tay, chúng nóng mắt, đánh cho cô một trận đòn bầm dập tơi tả, không kém gì trận ở Thanh Long Thánh Điện … Mắt mũi lại tím bầm, tèm máu me cả một loạt …
Đang lóp ngóp bò dậy … lại đụng ngay phải Bạch Hổ Thượng Thần đi tới . Cả ba lần gặp hắn, cô đều trong trạng thái hở hang bẩn thỉu, mặt mũi xấu xí cả . Nên Bạch Hổ hắn ngoài soi hàng họ của cô ra, thì không có để tâm nhận ra khí tức của Hỏa Tước Biểu muội của mình … Lần này cũng vậy … nhưng Quỳnh Anh đã bị đòn đau, lại càng ham muốn đi vào kiếm linh lực cho bõ công… Nên cô túm tay Bạch Hổ hắn năn nỉ nói :
– Này huynh ! Hãy nghĩ chúng ta có duyên gặp, mấy lần… hãy thương ta … giúp cho ta bám càng huynh vào trong đại yến của Tây Vương Mẫu được không ?
– Không … ta sao đi cùng cái con a hoàn tiện nhận, nhân rách rưới như ngươi .!
Bạch Hổ hắn dĩ nhiên thẳng thừng từ chối , bởi dẫu sao hắn cũng là Thượng Thần, đi cùng tiểu a đầu rách rưới bẩn thỉu vô danh sao tiện. Nên hắn thẳng bước vào hướng điện phủ Tây Vương, thế Quỳnh Anh phận… tối trước thì bị kẻ lạ mặt đó cưỡng dâm, mệt muốn ngất đi … dù hắn có cứu cô thật… nhưng làm thế đúng là không phải mà . Tệ hơn cả chơi cô xong cũng không để lại một bình linh lực nào trả phí, nay lại bị con Mèo trắng vằn vện này khinh khi, tui phận cô bật khóc nức nở, giọt nước đau khổ lần đầu tuôn rơi ở chốn Thiên Giới xa lạ này …nên nó vô cùng bi ai não nề
Bạch Hổ hắn nghe tiếng nữ nhân khóc thút thít, tự dưng thấy áy náy quay lại cầm tay Quỳnh Anh nói :
– Thôi ta đưa cô vào … nhưng y trang bẩn quá … cần phải thay …!
– Vậy để ta về thay hi ..hi….!
Quỳnh Anh vừa khóc vừa cười, toan chạy về Nguyệt Cung thay đồ …Thì Bạch Hổ hắn níu lại, phẩy tay một cái, thì y trang của cô đã thay mới, trắng muốt tinh khôi, cô cũng trở về dung mạo xinh đẹp ban đầu. Làm Bạch Hổ hắn ngở ngẩn một lúc nghĩ thầm :
“ Cớ sao kẻ bán tiên tư chất phàm thể này , lại có vẻ ngoài giống như Hỏa Tước Muội đến vậy nhỉ ”
– Này huynh …! Huynh giỏi vậy dạy ta chiêu đó đi được không, phẩy tay là thay được trang y đẹp đẽ thế này , ta mà học được há chăng chả tiết kiệm được bộn tiền, khỏi mua sắ, tốn linh lực …hí…hí …. Thượng Thần huynh dạy bỏ chút lòng tốt dạy biểu muội ta đi …ta …năn nỉ đó …đi mà ….!
“ Đúng là cung cách nói kiểu này cũng giống, thôi thì ta tra xét sau… nay cũng đã muộn, nên vào đại yến kẻo chúng tiên chê cười ”
Bạch Hổ hắn nghĩ vậy lên nói ráo hoảnh :
– Kẻ phàm bán tiên như ngươi không học được, còn không mau theo ta vào, không ta đổi ý lại ngồi dó mà khóc … đi mau ….!
– Được ta đi ….!
Quỳnh Anh phụng phịu bước theo hắn, lẽ di nhiên có Bạch Hổ Thượng Thần bảo kê, cô vào đễ hơn ăn kẹo. Nhưng vừa qua hết các cửa ải canh gác, thì Bạch Hổ hắn đã rũ bỏ trách nhiệm, bởi vì hắn sợ cô đòi hắn dạy phép, lại cũng sợ phiền phức mất mặt với chúng tiên, vì sợ cô phi lễ … hắn lại vốn trọng danh. Nên Bạch Hổ lạnh lùng bảo :
– Việc ta đưa cô vào đã xong, tự bảo trọng … ta đi đây ….!
Nói xong hắn trổ thuật pháp biến mất luôn , còn lại một mình trong Tây Vương Phủ Điện mênh mông, chúng tiên đi lại tấp nập, kẻ hầu hạ phục vụ đại yến cũng đông vô vàn, nên không có ai chỉ cho cô làm gì. Mà quần tiên đông như nêm cối, tìm Hoa Thần hay Nguyệt Lão còn khó hơn mò kim … Chán đời cô chạy linh cả bực mình than thầm, giá như ta có hướng đẫn viên du lịch thì tốt, lại nhớ đến con Trâu đen Thao Thiết, nên cô truyền âm cầu cứu hắn , nào ngờ con Trâu đen này nổi xung vặc lại nói :
– Này con cave chúa ! Cô chết luôn ở đó dùm ta đi … từ lúc cô lấy danh ta đi đăng kí mạo hiểm đoàn, báo hại ta chốn chui trốn nhỉu chúng ma nhân, kiếm ăn còn chả dám đi … Hại ta cực khổ vậy mà còn dám gọi ta, ta mà ló mặt ra bọn chúng lại chẳng lôi kéo đi và Ma cảnh … Nên cô tự lo thân đi nhé ….!
– Cái dịch vụ cùi bắp …. Nếu là hạ giới ta kiện chết ngươi …!
Quỳnh Anh nổi đóa vung chân múa tay , thế là đá ngay vào một nô nhân đang bưng mâm đào Trường Thọ, quả đào đổ nát văng khắp phía. Lại còn bị chúng tiên ma mãnh thó mất vài đôi quả , vì thế nô nhân biết khó thoát tội, hắn bưng đào túm lấy cô, tru tréo gọi lính canh ngay … Khiến Quỳnh Anh buồn bã thở dài nghĩ :
– Quỳnh Anh …số bạn thật quá đen, đêm qua thì bị cưỡng dâm mệt muốn chết, nay vào Tây Vương phủ lại gây họa, để bị tóm thế này hức .. hức … giờ ta biết làm sao đây ?