Tiểu chủ nhân ta yêu người - Chương 22+23
Chương 22 : Giấc mộng thiên thành ….!
– Chúng ta nên tìm cách trốn đi, không lẽ chịu cơ cực thế này mãi sao ?
Huyền Vũ thủ thỉ nói với Cùng Kỳ như vậy, thì Cùng Kỳ thở dài nói rằng :
– Lão huynh nếu muốn đi , thì Cùng Kỳ ta có thể giúp được lão một tay. Tuy ta đây tu vi không còn nhiều, nhưng nơi đây là Ma giới nơi uy lực của ta có thể phát ra rất mạnh mẽ. Nên lão muốn đi, thì việc này Cùng Kỳ ta vẫn có thể giúp lão toại nguyện, còn ta đây không thể đi nổi được đâu. Con giun màu xanh bẩn thỉu, anh em huynh đệ của lão đó, hắn ta căn bản đã tính toán rất kỹ càng khi nhốt ta ở đây. Hắn dư biết được căn bản ta không muốn trốn, và cũng không thể trốn. Vì xích Định Hải này là vật Thượng Cổ trấn tà, phàm đã xích kẻ nào đó thì không có cách nào tự thoát ra. Chỉ có thể dùng Chân Hỏa Tam Muội đốt cháy nó, nhưng ngay cả Chân Hỏa Tam Muội, cũng không phải nói đốt, là đốt rụi được bảo vật trấn thiên, định địa như này. Căn bản phải có đủ tu vi để Chân Hỏa Tam Muội xung lên tầng cuối cùng. Nhưng cái việc dùng tu vi cả đời để phá nát xích Định Hải, thì cũng phải đạt mức nộ khí xung thiên mức đỉnh điểm…. Đồng nghĩa với việc kích động khởi phát Hỏa Nộ Cuồng Vong, sẽ hủy thiên diệt địa … Hỏa Nộ Cuồng Vong khiến cho bản thân muội ấy mất đi kiểm soát,cuồng sát vô số… sẽ gây ra hậu quả lớn…. nên dã tâm của đại huynh nhà lão, không nhỏ tí nào đâu. Hắn muốn mượn tay nàng ấy, để định lại trật tự Tam Giới, và bản thân hắn nếu biết trốn trong Vô Cực Ma Hải, nơi Cửu Vị Thiên Hà Giới thì sẽ sống sót, hắn sẽ nghiễm nhiên đứng lên vị trí cao nhất Tam Giới. Bản thân của Hỏa Nộ Cuồng Vong chính là tự thiêu đốt bản thể, để hủy diệt bản thân và tất cả . Ta cam tâm ở đây chịu khổ, để mong muội ấy không biết đến, không nhớ ra ta … Tránh đi kiếp nạn của muội ấy, nhưng thứ ta sợ hơn cả là muội ấy là Ma Đế . Thì sự việc khủng khiếp hơn nhiều, vì theo ta hiện giờ suy đoán , thì Hỏa Tước chỉ là một mảnh chân thân của Ma Đế, là phần Thiện Tâm của hắn … Khi ta đi độ kiếp cho muội ấy, thì Đẩu Mẫu Nguyên Quân có nói rằng giá nào cũng không thể để Ma Đế hoàn sinh. Ta khi ấy không có hiểu nên hỏi lại Đẩu Mẫu Nguyên Quân là tại sao lại liên quan Ma Đế, và ta đơn giản chỉ đi độ kiếp cho nàng ấy. Thì Đẩu Mẫu Nguyên Quân bà ấy có nói : “ Thiên cơ bất khả lộ, vạn vật tùy duyên, thiện căn, thiện quả, hay ác nghiệp cũng bởi chữ duyên. Tùy duyên mà định không nhất thiết phải biết …”… Ta khi ấy cũng chẳng muốn hỏi thêm, cái ta quan tâm chính là muội ấy, tháng ngày ta bị giam ở đây, cùng thời gian theo muội ấy chín chín kiếp. Thì ta nhận ra rằng Tước Muội tuy nóng tính, nhưng bản tính thiện lương, thứ muội ấy vui vẻ chính là chúng sinh bình đẳng, Tam Giới yên bình … Nhưng muội ấy không biết bản thân mình chính là kẻ hủy diệt đi tất cả, nên ta cam tâm bị nhốt ở đây, tuy rằng bất tiện nhưng đổi lại muội ấy vui vẻ hạnh phúc là được, chúng sinh Tam Giới yên bình là được. Nếu vắng đi một Cùng Kỳ ta đây, đổi lại nhiều vậy thật đáng mà …!
– Hức ..hức ….! Hình như có sự nhầm lẫn chăng ? Cùng Kỳ huynh tâm sáng như gương, cớ sao lại là Đại Thượng Cổ Hung Thú, còn Thanh Long nhà ta tâm địa độc ác, lại là Đại Thượng Cổ Thánh Thú …Tạo hóa thật chớ trêu …ta chọn nhầm phe rồi sao ???
Lão hủ rùa Huyền Vũ thở dài não nuột nói, thì Cùng Kỳ an ủi lão rằng :
– Thiện hay ác cũng bởi tại tâm mà ra, tâm ma ai ai cũng có mà thôi. Lão huynh chớ có buồn …Có thể một ngày Thanh Long hắn cũng nhận ra thôi. Đúng như Đẩu Mẫu Nguyên Quân nói: “ Tùy duyên mà định ”, nhưng giờ lão muốn đi, ta sẽ thi triển thuật pháp giúp lão đi khỏi đây. Nhưng khi tìm thấy Tước Muội, nhất định đừng cho muội ấy biết về ta, hay nhớ ra quá khứ …!
– Thôi …ta ở đây làm bạn với huynh. Chúng ta nên để vạn sự tùy duyên, nếu có chẳng may chết rục ở đây, thì có bạn bè như Cùng Kỳ huynh đây, lão rùa ta thấy chết cũng đáng lắm … Đừng nhắc chuyện trốn đi nữa nhé ….!
Lão rùa nói xong cả hai cùng gật đầu cười sảng khoái, hai con người của hai giới Thần và Ma bỗng nhiên có tiếng nói chung, cũng là một việc hi hữu mới xảy ra . Đúng lúc ấy Ma Long Hoàng Quyền cũng vào tới, hắn tuy không nghe thấy đoạn hội thoại mật kia, nhưng thấy họ cười vui sảng khoái thì lấy làm lạ nói :
– Các ngươi bị giam cầm, xiềng xích tra tấn khổ sở như vậy. Mà còn vui vẻ được, phải chăng cực quá hóa điên rồi ?
– Hừ ! Việc tiêu dao vui vẻ của bậc thượng thần, kẻ tiểu nhân thấp hèn ti tiện, đểu giả như ngươi sao hiểu được . Ngươi đến đây ắt hẳn có chuyện mới đến, nếu không thì chẳng vội vã đường đột mà đến đây… Có gì mau nói toẹt ra đi, để khỏi mất hứng chúng ta đây ….!
Cùng Kỳ khinh khỉnh nói với Ma Long Hoàng Quyền như vậy, rõ ràng không xem một Ma Vương như hắn ra gì. Nhưng Ma Long Hoàng Quyền vẫn nhịn nhục nghiến răng nói :
– Quả thật ta có việc muốn giao dịch với hai người, ta đây cũng vì tình thế bị tên Thanh Long kia bức áp, chứ thật tâm không muốn làm trâu ngựa cho hắn, mong hai người hãy giúp ta, từ nay về sau ta cũng không làm khó hai người nữa … và sẽ tìm cách đưa mọi người thoát khỏi đây !
– Có việc tốt thế sao ? Ha ..ha… nhưng thôi ngươi cứ nói ra đi, ta xin rửa tai lắng nghe !
Cùng Kỳ cười ha hả đáp lại, tiếng cười làm rung động chuyển Ma động, khiến mọi thứ như muốn chao đảo . Chứng tỏ uy lực của một Ma Thần vẫn không phải là nhỏ . Còn lão rùa Huyền Vũ cũng dậm chân mạnh một cái xuống đất, làm nước thủy đàm trong Băng Hàn Ma ngục trào lên sôi sục. Sự thị uy của một Ma Thần và một Thượng Thần đúng là không nhỏ. Làm Ma Long Hoàng Quyền chột dạ lùi lại nghĩ bụng :
“ Không lẽ hai tên này đã sớm khôi phục được nguyên khí, chảng qua còn kiên nhẫn đợi thời chăng, quả nhiên không hổ danh những kẻ đạt phẩm hạng Thần Cấp. Nhưng nếu ta có Huyết Yêu Chi Khế, thì mấy con rùa, con rắn dị hợm này cũng bị ta khống chế thôi. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Phải đạt được giao dịch này, mới mong lật lại được con rồng xanh kiêu căng khốn kiếp kia ”
Nên hắn giả lả cười nói và đưa ra lời đề nghị :
– Ta đây tu vi phẩm hạnh không bằng hai vị, đến như hai vị còn bị tên Thanh Long đó qua mặt bức áp. Tất nhiên ta không khinh khi hai người, vì Thanh Long hắn quá xảo quyệt mưu mà chước quỷ gài bẫy. Ma Long ta cũng là nạn nhân của hắn. Ta có vật này làm bằng hai vị có thể xem ….hãy tin ta cùng ta lật đổ hắn ….!
Nói rồi hắn đưa Ảo Huyễn Tâm Châu cho bọn Huyền Vũ, Cùng Kỳ xem gia quyến mình bị ngược đãi. Bọn Huyền Vũ và Cùng kỳ xem xong nhìn nhau gật đầu, rồi Huyền Vũ nói :
– Được ! Có gì nói ra đi hai chúng ta bằng lòng tương trợ ….!
Ma Long Hoàng Quyền phấn khích đến thì thầm vào tai hai người bọn hắn kế hoạch :
“ … là làm như vầy … như vầy đó …”.
Khiến cho bọn Cùng Kỳ, Huyền Vũ gật đầu như bổ củi tán thưởng theo …
Thiên Thành Chi Mộng Ảo Cảnh ….
– Đây là đâu… Ta đang ở nơi quỷ quái nào vậy ?
Quỳnh Anh mở mắt nhìn thấy mình đang đứng giữa một Thiên Cảnh đẹp đẽ, chung quanh cỏ cây hoa lá tốt tươi, ở giữa cánh đồng hoa ngát hương ấy , là một cây đào cổ thụ vạn năm tuổi. Đang khoe sắc hoa rực rỡ đỏ tươi… những cánh hoa rơi lả tả xuống phía dưới. Nơi có hai vị tiên nhân anh tuấn đang đánh cờ, đó chính là Bạch Hổ và Thanh Long Thượng Thần. Phía xa có một vị thiên tiên xinh đẹp đang múa trong hoa ngũ sắc. Quỳnh Anh nhận ra chính là Hoa Thần Tiên Tỷ, người sư tỷ dễ thương mà cô quen trên Tiên Giới . Một chút ngỡ ngàng Quỳnh Anh nói :
– Chẳng phải Bạch Hổ huynh và Hoa Thần Tỷ hai người đang ở Vô Lệ Chi Thành mà ? Sao bỗng dưng lại ở đây vui chơi tiêu dao tự tại vậy ?
Đương nhiên để mà nói Thanh Long Thượng Thần kia, không để ấn tượng gì nhiều trong cô. Dù cô với hắn đã làm tình tơi tả một trận rồi, nhưng hắn thô bạo và không khéo léo khúc dạo đầu. Khiến hắn mất điểm hơn là đệ đệ Bạch Hổ của hắn, hơn nữa Bạch Hổ cùng Quỳnh Anh cô sinh tử trong Vô Ma Chi Địa, đã sớm thân thiết hơn nhiều rồi . Chưa kể sau trận Thanh Long hắn chơi cô ở bồn tắm nơi hậu của Nguyệt Cung Lão Nhân, làm Quỳnh Anh phát sợ. Cô cất cái chuông chết tiệt ấy đi, không dám mang bên người, sợ vô phúc nó rung lên thì hắn ta lại đến chơi cô nữa . Vì thế Quỳnh Anh chột dạ nghĩ :
“ Rõ ràng mình đã cất quả chuông tồi tệ đó đi rồi, đâu có mang theo đâu… Ta không rung, không lắc mà hắn vẫn đến chỗ này được nhỉ … ??? Lạ thật đấy ….!”
– Tước muội ! Muội hãy đến đây chơi với chúng ta đi ….!
Hai nam nhân vẫy tay mời gọi cô đến, đứng trước hai nam thần đẹp đẽ như vậy, bản tính đĩ của một con cave chúa đã sống lại trong cô. Quỳnh Anh đỏ mặt nghĩ thầm :
“ Nếu như hai người này cùng chơi ta một lúc thì sao nhỉ, cả cuộc đời làm cave dưới hạ giới, gặp trai đẹp địt thì ít, mà mặt nhăn như lá mít khô thì nhiều. Nên một lúc được hai anh trai đẹp thế này, mà chơi mình thì sướng phải biết …!”
– Tước Muội …! Muội đến đến đây nào, hai chúng ta sẽ cùng muội tương thân tương ái, một đêm xuân đáng giá ngàn vàng . Lại đây chứ muội còn chờ gì nữa ….?
Hai nam thần đẹp của cô cùng cởi trang y, lộ ra thân hình vạm vỡ đầy quyến rũ mời gọi. Quỳnh Anh sướng đến muốn rụng hết trứng, trong người rạo rực lắm, toan chạy đến…nhưng cô lại chột dạ nghĩ rằng :
“ Sao ta mới chỉ nghĩ thế mà họ đã biết nhỉ, chẳng lẽ họ không ghen với nhau hay sao mà như vậy ? Có thể chỉ là ảo giác mà thôi… cái này không thật cho lắm … mình cảm thấy có gì sai sai ….”
Quỳnh Anh nghĩ thế và khựng lại, thì lập tức cảnh vật tự nhiên tan biến… Không gian chung quanh lại u tối mông lung, không thấy Hoa Thầnvà Thanh Long, Bạch Hổ đâu nữa . Trong bóng đêm âm u vang lên giọng nói của La Vân Hy Thành chủ Thành Vô Lệ :
– Chúc mừng tiểu cô nương ! Cô đã qua được thử thách của La Vân Hy ta … Chào mừng cô đến với cuộc vui của Thành Vô Lệ này ….số tài vật bên cạnh cô bây giờ là của cô hết đó ….!
Dứt tiếng nói của La Thành Chủ , thì cảnh vật sáng trở lại Quỳnh Anh lại thấy mình đứng giữa quảng trường Thành Vô Lệ, chung quanh cô là vô số vật tài , ngân bảo thuộc dạng hiếm có của Tam Giới … Vật nào vật nấy đều trân bảo tỏa sáng lung linh cả, tuy nhiên Quỳnh Anh tự nhiên cảm thấy hụt hẫng, vì giàu có nhiều tài vật. Nhưng bên cạnh chẳng có ai thân thích, giàu có để làm gì … ngay cả bây giờ cô chính thức là ai ? Cô đang làm gì ở thế giới huyễn hoặc này nữa, tự nhiên đi không biết ngày về, bố mẹ cô ở thế giới thực tại có còn nhận ra cô không ? Khi mà cô giờ người không ra người, ma không ra ma …đằng sau lưng có bốn cái cánh như con chuồn chuồn đá vậy…
Sau này cô còn hóa thân ra cái giống gì nữa, cho đến khi thành một con quái vật, người không giống nười, ma không giống ma thì sao ? Ai sẽ ở bên cô đây, bố mẹ còn nhận ra cô là Quỳnh Anh hay không …?. Thà làm người tầm thường vẫn hạnh phúc hơn, ở cùng bố mẹ dẫu bữa sắn, bữa măng , vô tư vui vẻ cùng cây cỏ núi rừng. Từ khi khoác lên xiêm y thành người phố thị, dâng thân thể cho người ta hưởng thụ. Một đêm không biết với bao nhiêu người đàn ông, nhưng khi buồn tủi chẳng có lấy một ai. Kiếp kỹ nứ sinh ra làm vợ khắp ta , tới khi thác xuống làm ma không chồng … Còn đâu là cô sơn nữ thơ ngây thủa nào …
Nước mắt cô tràn mi… lệ rơi xuống đám tài vật trân bảo tí tách.
Thành Chủ La Vân Hy cười buồn nói :
– Thành Vô Lệ vốn là nơi không thể rơi lệ, đời người khó ai có thể vượt qua nổi dục vọng, tham , sân , si … Như vậy Tiểu cô nương là người thứ hai lại rơi lệ ở Thành Vô Lệ này …. Chúc mừng cô đã quang minh chính đại thông qua Hỷ Ải này ….!
– Người thứ nhất là ngài ? Thành chủ tôn kính … và ngài cũng là phàm nhân của Nhân Giới …? Chẳng biết ta nghĩ vậy có đúng không ?
Quỳnh Anh cất tiếng hỏi ngay La Vân Hy như vậy, tuy nhiên cô vẫn nhớ lời Dĩ Yêu Chi Lục rẳng Hỷ Ải là khó qua nhất, chắc không đơn giản đến như vậy đâu . Chỉ có người phàm thì mới khó bước qua lục dục tà tâm nhất, nhưng cũng chính người phàm có nhiều vấn đề như vậy. Nên cũng là kể dễ dứt bỏ hỷ nộ ái ố trần ai nhất … bởi cái gì đôi khi là điểm mạnh cũng luôn là điểm yếu, và ngược lại . Nên cô nghĩ vị Thành Chủ này cũng giống cô …
– Đúng rồi ta cũng như Tiểu cô nương… chỉ có điều là ta sau cùng lại chọn đến Vô Lệ Chi Thành này ẩn dật ….Theo quy tắc Vô Lệ Chi Thành sẽ không giữ người rơi lệ, nên Tiểu cô nương sẽ phải rời đi. Tuy nhiên cô nương chắc không muốn đi một mình, mà để lại bằng hữu ở đây . Nên cô nương sẽ ở lại đánh cược với ta thêm một lần chứ … ?