Tiểu chủ nhân ta yêu người - Chương 21
Chương 21 : Ải thứ ba : Vô Lệ Chi Thành
– Ta chỉ muốn làm người bình thường thôi, ta không muốn là con chuồn đá bốn cánh như này, mấy cái cánh chết tiệt, nó không cho ta nằm ngửa được, nằm ngiêng cũng không được… Ngủ cũng không yên thân.. tức chết đi !
Quỳnh Anh nằm sấp mặt xuống nền đá ẩm ướt của Vô Ma Chi Địa than thở, sự việc bắt đầu từ lúc qua được ải hai là Nộ ải. Thì Huyễn Hóa Phì Di có tặng cho cô một bảo vật màu đỏ sáng lấp lánh , khi Quỳnh Anh thâu nhận nó tự biến mất vào trong người cô. Và cặp cánh lửa thứ hai xuất hiện trên lưng rực rỡ, khi ấy Thao Thiết có vẻ bực dọc lườm Huyễn Hóa Phì Di đầy cay cú nói:
– Ta mới là chủ nhân của ngươi, cớ sao có đồ tốt lại mang tặng người ngoài vậy ?
Nhưng Huyễn Hóa Phì Di lạnh nhạt bảo :
– Ta tuy ký khế ước làm sủng vật cho ngươi, nhưng không có điều khoản nào cấm ta đi tặng đồ cho người khác cả. Hơn nữa vật hồi về chủ của nó mà thôi, ta chỉ là giữ hộ chủ nhân của nó thôi …!
Nhưng Quỳnh Anh cô, thì cảm thấy chẳng sung sướng gì về quà tặng đó cả, đặc biệt là lúc muốn ngủ nó là một cực hình. Thấy tội quá Hoa Thần đành khẽ an ủi cô :
– Tước Muội ! Muội cố gắng lên chút , khi nào muội đủ tu vi sẽ biết cách thu liễm nó lại thôi, khi ấy không thấy phiền nữa …!
– Là khi nào ?
Quỳnh Anh mừng rỡ hỏi , thì Hoa Thần cười hì hì bảo :
– Ta chỉ biết có vậy thôi ! Ta đâu phải là muội đâu, mà ta biết khi nào muội có được pháp lực đó …!
– Trời ơi ! Nói vậy thà rằng tỷ đừng nói, làm ta mừng hụt …..!
Nói rồi cô quay lại bảo Dĩ Yêu Chi Lục rằng :
– Này cái quyển sách kia, mọi khi ngươi tri trô nhiều lắm kia mà, cớ sao giờ như ngậm hột thị vây ? Ngươi có cách nào làm cho ta từ con chuồn chuồn đá như này, lại trở về hình người như cũ không ?
– Chủ nhân chẳng phải người bảo ta im lặng đó sao ? Hơn nữa ta cũng thật chẳng biết gì về người đâu. Vì người viết ra ta … còn chẳng biết thì ta làm sao biét nổi… hơn nữa … hơn nữa ….!
– Thôi hơn… hơn…. cái gì ! Quyển sách ngươi lại lắm lời ba hoa rồi đấy, im lặng cho ta nhờ ….!
Quỳnh Anh lớn tiếng nạt nộ Dĩ Yêu Chi Lục, vì cô lo nó lại bon mồm nói ra cô là Ma Đế gì đó, mà chính bản thân cô cũng còn chưa chắc chắn. Tất nhiên sự nạt nộ của cô làm Dĩ Yêu Chi Lục bật khóc, kể từ khi hóa hình thành người, là một đứa con gái thì dĩ nhiên cũng mít ướt . Nó ấm ức thút thít nói :
– Chủ nhân ! Người toàn bắt nạt Dĩ Yêu Chi Lục ta thôi, người không còn thương ta nữa rồi hu ..hu….!
– Thôi …thôi …tiểu cô nương bé nhỏ ! Đừng khóc nữa , muội ta bản tính chân thân Hỏa hệ, nên là hay nóng nảy vậy đó . Có Bạch Hổ ta thương tiểu cô nương cô là được rồi … đừng khóc nữa … đừng khóc nữa ….!
Bạch Hổ nói và ôm lấy Dĩ Yêu Chi Lục vỗ vai mà động viên, nhưng việc ấy khiến Đào Ngột ghen tức, cô nói toàn giọng dấm chua rằng :
– Con Mèo trắng ghẻ lở nhà huynh, thật thương hoa tiếc ngọc nhỉ, ta đây vì huynh mà quên đi mạng sống, nhưng chẳng nghe huynh nói những lời ngọt ngào như vậy bao giờ cả , đàn ông thật là toàn những kẻ có mới nới cũ…!
– Hừ hừ …! Dĩ Yêu Chi Lục chỉ là quyển sách của Tước muội ta, ta quan tâm chút đỉnh có gì đâu, chẳng phải ta cũng vì muội mà quên đi bản thân đó sao ?
Bạch Hổ ngại ngùng phân trần như vậy, thì Thao Thiết cười ha hả nói rằng :
– Cung hỷ… cung hỷ…! Vậy là con quỷ cái nhà ta sắp có chỗ gả đi rồi , xem chừng nhân duyên Tiên Ma này, sắp lại gây ra một oán kiếp như là chuyện tình của Tước Muội và Cùng Kỳ đại huynh ta. Để rồi phải cửu chuyển luân hồi chia cách mãi… thật khổ …!
Nghe Thao Thiết nói, thì Đào Ngột xịu mặt cười buồn nghĩ : “ Không phải con Trâu Đen huynh cưỡng hiếp ta , thì ta đã mang được một thân trinh trắng mà xuất giá, chứ giờ huynh nói cung hỷ cái nỗi gì” . Đào Ngột muốn khóc luôn, thì có tiếng nói lớn vang lên :
– Này con Trâu Đen ! Ta thấy nhục dần rồi, khi làm sủng vật cho ngươi rồi đó, thà rằng ngươi không nói ra, thì người Tam Giới còn tưởng ngươi ngu. Chứ bây giờ nói ra rồi, thì người ta không còn nghi ngờ gì nữa. Câu đầu ngươi nói “ Cung hỷ ” nhưng câu sau đá câu trước, ý ngươi xỏ lá ba que, chỉ muốn họ cũng bi đát, đại nạn như tình duyên của đại huynh ngươi sao ? Đứng là ngu như bò …à trâu với bò khác gì nhau …há há ….!
Huyễn Hóa Phì Di đột nhiên lên tiếng chen vào, khiến cho Thao Thiết ức lòi mồm ra . Hắn hằn học bảo Huyễn Hóa Phì Di rằng :
– Cái loại tạp chủng như ngươi thân rồng đầu rắn, lại có cánh chim thì là giống gì ? Ngươi sao biết gì về tình yêu chứ ?
– Huyễn Hóa Phì Di là lưỡng yêu ! Bản thân là không phải là con cái hoàn toàn, cũng không phải là một con đực hoàn toàn. Nên để nói thì hắn chẳng là giống gì cả hì ..hì ….!
Dĩ Yêu Chi Lục lại mau miệng đế vào , tật lắm mồm của nó đúng là khó bỏ, nói xong nó lấm lét nhìn Quỳnh Anh, xem cô mắng nó không . Nhưng Quỳnh Anh đang khó chịu về mấy cái cánh sau lưng, cô chẳng bận tâm gì đến nó . Còn Thao Thiết khoái trá cười hà hà bảo :
– Thủa còn ở thế giới kim tiền ! Ta là mem ruột của web Thiên Địa, ta có đọc qua box Thế giới thứ 3 | Les – Gay kết bạn LGBT. Vậy thì ta thấy cái loại tạp chủng như ngươi, khái gì bê đê, hay chuyển giới đâu ha ha … nên không hiểu gì về tình yêu là phải …?
– Ta không biết bê đê là cái gì, chuyển giới là cái gì … nhưng ta không ngu như ngươi là được… con bò …à …à … con Trâu Đen …. Há há .. há …!
Huyễn Hóa Phì Di cười sằng sặc , rồi hóa hình ra thành một đứa con gái, trông giống hệt như Quỳnh Anh, chỉ khác là không có bốn đôi cánh lửa trên lưng mà thôi . Làm cho Thao Thiết cười sằng sặc bảo :
– Ha ha ….! Thì ra ngươi muốn làm đàn bà, thôi thì ta đây nam tử hán, đại trượng phu không chấp nhặt bọn đàn bà con gái ! Bỏ qua … bỏ…. bỏ qua… ha ..ha …!
– Huyễn Hóa Phì Di vốn là Tả hộ vệ cho chủ nhân ta, chủ nhân ta ở hình dạng nào thì hắn hóa theo hình dạng đó … tuy nhiên để mà nói.. trong hình dạng nữ nhi … chủ nhân ta đáng yêu nhất ….hí hí …còn ..còn …!
Nhưng Dĩ Yêu Chi Lục không kịp nói thêm, thì bị Quỳnh Anh lớn tiếng nạt nộ rằng :
– Cái quyển sách lắm lời kia, ngươi bớt lời đi, ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu … nín ngay ….!
Dĩ Yêu Chi Lục liền im bặt lấm lét nhìn Quỳnh Anh, cô bực tức nghĩ thầm :
“ Ta thật là không hiểu sao lại viết ra nó nhỉ, nó lắm lời kinh khủng …”
“ Hề hề … Ma Đế … người khi ở thể nữ nhi, cũng lắm lời và mít ướt như nó mà, nhưng thôi chúng ta nên khởi hành đến Vô Lệ Chi Thành thôi …!”
“ Là ai đang nói với ta vậy ? ”
Quỳnh Anh ngơ ngác nghĩ , thì cái giọng đó lại truyền âm đến cô :
“ Ma Đế ! Là ta Huyễn Hóa Phì Di …Tả Sứ hộ vệ của người, nhất thời người chưa thức tỉnh hết lục thức, nên không có hiểu rõ ngọn nguồn thôi. Nhưng dù nếu chỉ một ngày là nô nhân của người, thì ta cũng vẫn trọn đời trung thành với Ma Đế người, những gì ta biết về người … ta dần dần sẽ cho người biết ”
“ Thì ra là như vậy.. nên con rắn nhiều đầu này nó đọc được suy nghĩ của mình, vậy mình chính là Ma Đế sao ??? Rắc rối quá đi … dù gì mình vẫn thích làm cave ở hạ giới hơn, sống đơn giản vô lo thật thích … làm Thần hay Ma đều mệt, nhất là có mấy cái cánh chết tiệt này … ”
Quỳnh Anh than thở chán nản, thì Huyễn Hóa Phì Di hắn lại động viên rằng :
“ Ma Đế ! Người đừng có buồn khi ra khỏi đây tự khác người sẽ điều khiển được bản thể, có Huyễn Hóa Phì Di ta đây, không ai biết được người đang ở đâu, ta là thế thân của người, nên khi người thấy phiền toái, cứ thoải mái đi ngao du sơn thủy… khi nào thế hết buồn thì về …! ”
“ Cảm ơn ngươi Huyễn Hóa Phì Di…! Ngươi thật tốt với ta ….dù ta là ai đi nữa ta cũng rất cảm kích ngươi …hi..hi….!”
“ Ma Đế ! Người không cần cảm ơn đâu , đó là bổn phận của nô tài…ta nguyện chết vì người ! ”
Nghe như vậy Quỳnh Anh có chút vui, nhưng cô không thích nó gọi mình là Ma Đế nên bảo :
“ Cứ gọi là Chị Quỳnh Anh là được rồi ! Ta không thích gọi ta như vậy …! ”
“ Vâng ! Thưa Ma Đế ! Từ nay ta sẽ gọi người Quỳnh Anh tỷ tỷ …nhưng ở chính thể người vẫn oai phong hơn nhiều hề hề .. Tam Giới rất sợ người đó Đế Tôn …!”
“ Thôi đừng nói nữa … Ta hiện không hiểu và cũng không biết, hiện ta chỉ thích làm cô gái nhỏ đơn giản mà thôi …!”
Quỳnh Anh thở dài nói vây …Cuộc truyền âm nhập mật kết thúc ở đó, rồi cô giục cả bọn lên đường , lúc này bọn Quỳnh Anh có tổng cộng là bảy người, hai nam và năm nữ . Chính xác ra, chỉ có ba nữ nhân là Quỳnh Anh, Đào Ngột và Hoa Thần, còn bọn Huyễn Hóa Phì Di và Dĩ Yêu Chi Lục chỉ trong hình hài nữ nhân, nhưng là yêu vật … Cộng thêm pét Tiểu Ma Điệp, Thủy Thỏ, và U Linh Ngân Tử … thì đội hình cũng đã khá đông và hùng mạnh. Có thể nói gần như ải nào nơi Vô Ma Chi Địa này, cũng không còn là khó khăn nữa …
Dưới sự dẫn dắt của Huyễn Hóa Phì Di, cả bọn Quỳnh Anh đi mất hơn hai ngày và sáu canh giờ thì đến một tòa thành tráng lệ rực sáng. Trên lối vào cổng thành đề mấy chữ rất to :
Vô Lệ Chi Thành
– Thành Vô Lệ ! Nơi không có nước mắt chỉ có vui cười hạnh phúc, thiên đường thực sự của chốn Tam Giới đó… Chúng ta đã đến nơi hạnh phúc thực sự rồi !
Dĩ Yêu Chi Lục vui vẻ hào hứng nói, làm cho cả bọn tò mò hứng khởi bước vào trong. Quả nhiên là trong thành vô cùng nhộn nhịp vui vẻ, ở đây có cả Tiên, Ma, Nhân đủ cả . Ai nấy cũng đều vui vẻ hạnh phúc tươi cười, ở đây mỗi góc thành là một mùa, góc Đông là mùa Đông, góc Tây là Hạ , Bắc là mùa Thu, và Nam là mùa Xuân. Chính giữa thành thành thì giao thoa cây cối bốn mùa tươi tốt. Đúng là Thiên Cảnh Ngoại Viên, thật sự đúng là không còn nơi nào tuyệt hơn …
Bấy giờ trước cổng thành có một nam nhân trung niên cao thước tám, dáng vẻ phi phàm anh tuấn, mặc đồ màu trắng đứng giữa, chung quanh có rất nhiều người nữa. Nam nữ đủ cả, người ba giới Thần, Nhân, Ma họ đứng vây quanh. Nam nhân ấy nói :
– Ta là La Vân Hy thành chủ Vô Lệ Chi Thành ! Chào mừng các người đến với Vô Lệ Chi Thành … Khách quan các người là đoàn khách thứ chín trăm chín chín … thật là vui mừng nghênh đón …!
– Vui mừng nghênh đón …!
Đám người phía sau Thành Chủ cũng hô lên, và dẹp sang hai bên tung hoa lên chào đón, đủ các sắc hoa của bốn mùa bay phấp phới lối vào . Không còn có thể tuyệt vời hơn được nữa, khiến cho ai cũng cảm thấy rất là vui vẻ hào hứng. Duy chỉ có Dĩ Yêu Chi Lục vẫn băn khoăn, nắm tay Quỳnh Anh nói nhỏ :
– Chủ nhân …! Đây là Hỷ ải … cửa ải vui vẻ , đây cũng là ải khó qua nhất đó, người cũng như vậy ta lo không qua được đâu …!
– Hừ …! Mọi người đang phấn khích, cứ để cho họ vui vẻ đi, cả cái quyển sách ngươi nữa , cũng muốn u sầu cả đời sao ? Thôi cứ vào thành đi rồi tính …!
Quỳnh Anh nói rồi nắm tay Dĩ Yêu Chi Lục dắt vào trong thành, trong khi Thao Thiết vẫn còn đang nhăn nhở, nắm tay La Vân Hy nói :
– Thành chủ ! Chúng ta là đoàn thứ chín trăm chín chín, thì cũng nên có quà tặng gì chút đỉnh chứ. Hồi ta ở thế giới hiện đại kim tiền, khi đi máy bay là đoàn chín chín thôi, cũng được tặng đồ lưu niệm hay kỷ niệm chương…. Chẳng lẽ Thành Chủ người chỉ nói mồm không thôi à, hay là có quà gì chưa kịp trao, ta đại diện cho huynh đệ mình không ngần ngại nhận đâu hê hê … ngài mau có gì trao thôi. Nhôm, đồng, sắt vụn gì ta cũng nhận ráo , ngài mau trao ra đi …hề hề …đồ khuyến mãi không mất tiền tội gì không nhận chứ …!
Vào thành được một ngày, thì đúng là vui vẻ thật , nơi đây đúng là thịnh thế điền viên. Người trong Tam giới yêu thương nhau, không phân biệt chính tà, tất cả bên nhau vui vẻ cùng uống rượu dạo chơi. Không khi náo nhiệt vô cùng, muốn tết Trung Thu có thể qua Bắc Thành, muốn có Tết Nguyên Đán náo nhiệt của năm mới thì qua Nam Thành …Thưởng cảnh Hạ với sen hồng ngát hương, tiếng chim Cuốc kêu rộn rã thì qua Tây Thành …
Bọn Quỳnh Anh cũng nhanh chóng hòa nhập, tham gia các lễ hội rất là vui vẻ , đôi tình nhân Bạch Hổ Đào Ngột đã qua Bắc Thành chơi Trung Thu, còn Thao Thiết vẫn bên cạnh Quỳnh Anh và Hoa Thần. Còn Dĩ Yêu Chi Lục cùng với Tiểu Ma Điệp, Thủy Thỏ đi sang Nam Thành đón Tết náo nhiệt chưa về . Vắng đi quyển sách lắm lời, Quỳnh Anh cũng thấy thư giãn đôi chút . Cô muốn một mình nên kiếm cớ, để lại Hoa Thần và Thao Thiết, Huyễn Hóa Phì Di đi với nhau, hơn nữa cũng có ý để Hoa Thần giao tiếp với người Ma Giới, để tỷ ấy bớt đi ác cảm…
Hơn nữa có Huyễn Hóa Phì Di ở đó, thì tình hình như nào cô cũng đều biết cả. Nên rất là yên tâm ra đi …Đám Thao Thiết, Hoa Thần dĩ nhiên không biết đây Hỷ Ải, vì Quỳnh Anh đã yêu cầu Dĩ Yêu Chi Lục không được phép nói ra … Chỉ mình cô tính cách mà thôi, dù sao Hỷ Ải toàn niềm vui, cô cũng không nỡ làm đám người bọn họ mất vui, cứ để cho họ thoải mái ít ngày ….
Một mình cô đi lang thang vào giữa Trung Tâm thành Vô Lệ, vừa đi cô vừa nghĩ ngợi lan man về những gì đã qua … bỗng có một giọng nói sau lưng lên :
– Vô Lệ Chi Thành là nơi không nước mắt, người mà chưa thấy vui giữa thành này…chỉ có một tiểu cô nương cô thôi …!
Quỳnh Anh giật mình quay đầu lại thì thấy là nam nhân hôm trước, thành chủ Vô Lệ Chi Thành – La Vân Hy , đang đứng chắp tay sau lưng nhìn cô chăm chú. Quỳnh Anh vội vàng quay lại thi lễ đáp :
– La Thành Chủ thật thất lễ rồi ! Ta không biết Thành Chủ đến nên không kịp chào, cảm người đã vô cùng khoản đãi ta và bằng hữu…đám huynh tỷ của ta rất là vui vẻ …ta cũng thấy rất vui đó ….!
– Tiểu cô nương ! Cô sai rồi … họ vui nhưng cô thì không hề vui chút nào, một người cô đơn thì ở giữa biển người vẫn cô đơn, trừ khi cô tìm thấy niềm vui trong bản thân mình, khi đó cô cũng mới vui được …!
Thành chủ La Vân Hy điềm đạm nói với cô như vậy, thì Quỳnh Anh cũng chăm chú nhìn La Vân Hy và nói :
– La Thành Chủ ! hình như người không vui ở đây đâu chỉ có ta, người nói ra như vậy thì cũng là đang không vui rồi . Thành chủ của Vô Lệ Chi Thành… hình như lại muốn rơi lệ ?
– Tiểu cô nương ! Cô nương thật tinh ý đó … chúng ta đều là người chưa được vui vẻ giữa nơi vui vẻ này, phải chăng chúng nên đi đâu đó, cùng nhau thưởng trà ngoạn cảnh. Vì hai chúng ta đồng bệnh tương liên đó …!
Nghe La Vân Hy nói vậy Quỳnh Anh cũng không ngần ngại nhận lời đi luôn, hai người đến Thiên Điện chính thành, thì ở đó đã có bàn tiệc bày sẵn rồi . Thấy vậy Quỳnh Anh ngạc nhiên hỏi :
– La Thành Chủ phải chăng người sẽ biết ta sẽ đồng ý …!
– Đương nhiên thôi tiểu cô nương ! Nếu không ta đâu phải thành chủ Thành Vô Lệ ! Hơn nữa sắp tới toàn thành có tổ chức một cuộc thi, ai cũng có thể tham gia, và thu về rất nhiều linh lực, tài vật hiếm có trên thế gian . Tiểu cô nương và nhóm bằng hữu có hứng thú tham dự không ?
– Đương nhiên có chứ …!
Quỳnh Anh phấn khích reo lên, đương nhiên nói đến tiền, tài vật là cô đam mê thích thú rồi . Nhưng đột nhiên cô thấy choáng váng gục xuống, chỉ kịp nhìn thấy La Vân Hy nhếch môi cười nói :
– Hỷ Ải đâu có dễ qua như vậy ! Tiểu cô nương dù người có là Ma Đế cũng khó bước qua lắm, ngủ ngon trong niềm vui của cô đi ha .. ha…..!