Tiểu chủ nhân ta yêu người - Chương 10
Chương 10 – Sơ Ải Thủy Đàm Ma Thú .
– Ầmmm…. Gràoooooooooo…!
Tiếng nước đội lên bờ mạnh mẽ, con quái thú từ mặt nước đi lên trên bờ . Đám Thao Thiết , Bạch Hổ, và Đào Ngột ra sức xuất chiêu vào nó, nhưng mọi nỗ lực đều chẳng mang lại cái gì. Dường như nó kháng mọi pháp thuật, dù là Ma pháp của Thao Thiết, và Đào Ngột lẫn Kim hệ pháp thuật của Bạch Hổ…
Nó bất ngờ chòm đến chỗ Quỳnh Anh đang khóc, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào cô, thân hình chỉ là làn nước trong suốt mang hình dáng con quái thú. Sự việc ngoài sức tưởng tượng của Quỳnh Anh, cô quên mất rằng mình có thể dùng pháp thuật…
Bỗng chốc bị dồn vào đường cùng, thì bản chất yếu duối từ lúc bị bắt nạt khi phải làm gái, khi mà bọn bảo kê đánh cô. Việc duy nhất cô làm được chỉ là xin xỏ mà thôi… Cho nên thay vì đánh nó Quỳnh Anh lại nói :
– Này ngươi tha cho ta được không ? Ta trông ngươi cũng đáng yêu lắm đó , ngươi đẹp đẽ như vậy , ắt là tốt bụng mà …ngươi đừng có tấn công ta , mau quay lại hồ đi mà thủy thỏ yêu quý … ta năn nỉ ngươi đó …!
Thật nực cười! Đi van xin nịnh nọt một con yêu thú trong ma đàm, đám người Thao Thiết, Bạch Hổ và Đảo Ngột muốn ôm bụng mà cười lắm. Nhưng sự an nguy của Quỳnh Anh làm cho bọn họ lo lắng hơn. Nhưng nó chẳng xi nhê với những đòn công kích của họ cả, những giọt nước trên cơ thể nó nhỏ xuống mặt đất, thì A xít làm những thứ trên đó tan chảy ra…
Giờ tất cả đều cảm thấy sự ghê gớm của Vô Ma Chi Địa, mới là ải sơ nhập mà quái vật đã khủng như vậy, thì ải sau sẽ thế nào đây ? Chẳng trách mà xương trắng rải đầy lối vào….
Nhưng cũng thật bất ngờ ….
…Kỳ tích đã xảy ra….
Con Yêu Thú khựng lại mắt nó chớp chớp , hình như nó hiểu Quỳnh Anh nói gì … đôi mắt nó bỗng đổi màu từ đỏ thành xanh … và
– Bùm ….!
Một tiếng nổ dữ dội vang lên … con yêu thú biến mất … trên mặt đát là một con thủy thỏ màu xanh nhỏ xíu, nó chạy đến bên Quỳnh Anh nhảy tót vào lòng cô. Tất cả đều ngạc nhiên vô cùng mắt chữ A mồm chữ O không nói lên lời…
Giờ Quỳnh Anh mới hoàn hồn lấy Dĩ Yêu Chi Lục ra tra, thì thấy ghi về yêu thú này rằng :
+ Thủy Thỏ Ma Đàm
Hệ : Thủy
Đặc tính : Kháng tất cả
Sức tấn công thủy hệ : 100. 000 khi cuồng nộ
Sức tấn công thường : 100
Không thể tiêu diệt, chỉ có thể thuần phục, ưa nói ngọt … nịnh nó sẽ được nó tôn thờ làm chủ nhân. Không cần huyết khế, nhưng nó chỉ thần phục người đầu tiên nói dịu dàng . Chỉ tôn thờ một chủ, chủ chết vật chết . Khi Thủy Thỏ Ma Đàm có chủ nhân, thì giết chủ nhân sẽ giết được Thủy Thỏ. Khi vô chủ bất diệt…
Cả bọn nghe xong có chút rùng mình, cũng may Quỳnh Anh là kẻ đầu tiên dụ ngọt nó, xóa bỏ cuồng nộ của Thủy Thỏ Ma Đàm. Và ngẫu nhiên thành chủ nhân của nó, nhìn Thủy Thỏ xinh xắn trong tay của Quỳnh Anh thì Đào Ngột nói :
– Tước muội ta cũng muốn có thú cưng như muội quá, muội thật là may mắn rồi …!
– Hi hi… muội có thể giới thiệu cho tỷ một con mèo trắng làm thú cưng … tỷ thấy sao ?
– Há ..há… thôi cảm tạ Tước muội ! Ta không muốn thú cưng này làm ta có thai đâu, ta thu nhận hắn có khi ngược lại thành thú cưng luôn đó…!
Đào Ngột cười rúc rích đáp lại, trong khi đó Bạch Hổ cũng ngấm ngầm nhận ra hai người họ ám chỉ mình, bèn lên tiếng ngay :
– Ta không có thèm làm thú cưng của con quỷ cái ấy đâu Tước muội …!
– Xì xì …thế mà khi trước ta thu về bộ dạng người, thì có kẻ thích ngơ ngẩn đó … giờ còn làm bộ chê ta ….!
Đào Ngột ăn miếng trả miếng ngay lập tức, đang đấu đá nhau như vậy Thì Thao Thiết cất tiếng :
– Ta vẫn cảm thấy sự bất thường hình như Ma Đàm này không chỉ có một con Thủy Thỏ, vì con Thủy Thỏ này cuồng nộ giết người. Thân xác đều tan chảy ra cả, thế mà cớ sao khắp nơi đây xương trắng chất đống. Khẳng định con Thủy Thỏ kia không phải là kẻ gây ra những cái chết ấy, nhất định còn yêu thú khác … đừng trêu trọc nhau nữa …Chúng ta nên cẩn thận là hơn …!
– Có phải vào đến đây thì ngươi đã trở thành nhát chết hơn tra không hả con Trâu đen kia , nãy giờ ngoài con Thủy Thỏ đâu còn thấy gì nữa chứ …!
Quỳnh Anh cất tiếng phản bác, nhưng Thao thiết vẫn giũ chính kiến nói :
– Ta nhất định linh cảm không sai mà ….!
Nhưng cả mấy canh giờ trôi qua, ngoài sự xuất hiện của Thủy Thỏ, thì cái địa phương này tuyệt không có động tĩnh gì thêm. Trời vẫn trong veo một màu xanh, cây cối toàn là nước tạo thành, con sông phía trước toàn là A xít sôi sục, cho nên tiến không được mà lùi cũng không xong…
Đến lúc chuyển sang đêm thì không khí bắt đầu lạnh buốt, cả bọn bắt đầu vừa đói vừa rét, Quỳnh Anh co ro than thở :
– Này con Trâu Đen ngươi khi đi sao không chịu mang theo ít lương thực nào thế, để mấy chúng ta chết đói ở đây sao ? Tất cả chẳng có gì ngoài nước, cây cối chặt ra cũng chỉ là nước … thật chán quá đi ….!
– Có lẽ những bộ xương trắng cònglại đều chết vì đói cả sao ? Không lẽ chúng ta đều bi thảm như họ, chuẩn bị góp vào dây bốn bộ xương trắng rồi … trời ơi !
Đào Ngột cũng bắt đầu than thở , có lẽ việc kêu là kèm nhèm vốn là bản tính nữ nhi, còn Bạch Hổ và Thao Thiết đang trầm ngâm suy nghĩ. Mặc kệ hai nàng ấy than thở, hai người bọn hắn kéo nhau một chỗ bàn bạch :
– Này Thao Thiết huynh ! Ta thấy nhất định phải có lối thoát, trong cửa tử ắt có cửa sinh, không có lý nào chúng ta không thể sống sót, ở đây bốn bề không gian là là nước, lửa cũng không nhóm lên nổi. Thú săn cũng không có chúng ta nên làm thế nào ?
– Ta cũng nghĩ vậy ! Nhưng lửa thường không cháy, thì nhất định phải có lửa khác cháy được …!
– Ý huynh nói Chân Hỏa Tam Muội …!
Thao Thiết gật đầu, cả hai hiểu ý nhau mắt sáng hơn sao tiến lại phía Quỳnh Anh. Bỗng thấy hai nam nhân mắt rực sáng nhìn mình, thì Quỳnh Anh hốt hoảng nói :
– Này hai người chẳng phải trong lúc lạnh giá thế này, hai người lại tính cách thể dục chống rét bằng cách hiếp ta chăng ? Đừng nhìn ta kiểu ấy … hai người chẳng lẽ không nhận ra bên cạnh ta còn tỷ tỷ Đào Ngột xinh đẹp mà … Ta đói lắm rồi không có sức chiều được hai người đâu …tha cho ta đi … Hay đừng bảo hai người xẻ thịt ta ra ăn nhé, mèo ăn thịt thì ta có biết, chứ trâu ăn thịt ta chưa từng … nên các người bớt manh động đi …!
– Chúng ta không tệ đến như vây… muôi nghĩ quá rồi … Chúng ta cũng đang sắp chết rét đây , cây trường côn cũng bị âm hàn làm rụt lại rồi , không có hứng thú đâu, ý chúng ta muốn muội thử chút. Lửa Thường không đốt được ở đây, nhưng không có lý nào Chân Hỏa Tam Muội của Tước muội lại không thể cháy …!
Bạch Hổ cất tiếng đáp lại , Quỳnh Anh tức thì phấn khởi nói :
– Tốt để ta thử xem sao …!
Bèn vung tay lên xuất chiêu, nhưng chiêu nào, thì chiêu đấy chỉ đánh ra duy nhất Băng Long Ma chưởng, càng làm cho không khí thêm tê buốt ớn lạnh …
Quỳnh Anh Buồn bã nói :
– Ta xin lỗi ! Ta cũng biết làm thế nào mà tạo ra ngọn lửa đó được …!
Đám người bọn Quỳnh Anh dĩ nhiên thất vọng ê chề ngồi gần sát lại, cố mong tỏa ra được chút hơi ấm tương trợ cho nhau. Quỳnh Anh là phàm thể nên chịu lạnh kém hơn cả, cô run cầm cập … Thao Thiết vốn sống ở Ma Giới, nên dù gì băng hàn cũng có thể chịu hơn đám người Thiên Giới và Hạ Giới… Bởi vậy hắn cởi ngay cái áo choàng Phi phong của mình khoác lên cho Quỳnh Anh , còn ôm cô vào lòng cho đỡ lạnh …
Trong lúc hoạn nạn một chút quan tâm, cũng khiến cho người ta cảm thấy ấm lòng. Nên Quỳnh Anh cảm thấy khá cảm kích hắn. Ở bên cạnh dù rất rét nhưng Bạch Hổ cũng tỏ ra ga lăng, lấy thân mình hết sức che chở cho Đào Ngột. Chỉ có con Thủy Thố là không biết lạnh gì cả nó vậy nhảy nhót xung quanh cô…
Quỳnh Anh chợt nghĩ nó vốn ở địa phương này, ắt sẽ rành nôi đây nên có bảo nó :
– Này Thủy Thỏ ! Nếu ngươi biết chỗ nào đỡ tệ hơn, thì mau đẫn chúng ta đi đến đi …
Con Thủy Thỏ dường như hiểu ý cô nói nó chảy phốc ra xa, thấy mọi người không đi thì lại dừng lại đợi. Quỳnh Anh hiểu ý bảo cả bọn rằng :
– Chúng ta nên đi theo nó xem sao !
– Nhưng liệu nó có dẫn chúng ta tới chỗ chết không vậy ?
Bạch Hỏ có chút hoài nghi, hắn chưa hoàn toàn tin Thủy Thỏ của Quỳnh Anh, Nhưng khi Quỳnh Anh nói :
– Nếu chúng ta không đi thì cả đám cũng sẽ chết rét ở đây mà thôi …Hãy thử mạo hiểm một lần xem sao ? Ta tin Thủy Thố nó ắt không hại chúng ta đâu ….!
Không còn sự lựa chọn nào hơn, cả đám lục túc dẫn nhau đi run rẩy trong cái rét, đi lòng vòng khá lâu vẫn chưa thoát khỏi vịnh băng hàn này , Thì Thao Thiết cũng thất vọng nói :
– Có khi nào con Thủy Thổ này không biết đường , nó chỉ dẫn dụ chúng ta đi lung tung không ?
– Không sao cả coi như chúng ta đi thể dục cho ấm đi …!
Đào Ngột nên tiếng bênh vực Thủy Thỏ cho Quỳnh Anh, nhưng hai cô cũng không phải thất vọng nữa, vì Thủy Thỏ quả thật đã đưa cả bọn đến một cái ma động, nơi này khi đi vào sâu băng tuyết không còn rơi nữa. Và Quỳnh Anh cũng có thể dùng được Tam Muội Chân Hỏa đốt ra một đống lửa to…
Sự ấm áp làm tất cả phấn chấn hẳn lên, Quỳnh Anh thì tự hào vênh vang nói :
– Thấy chưa ta đã nói là pet Thủy Thỏ của chúng ta rất thông minh mà..!
Rồi cô quay sang Thủy Thỏ nói :
– Này ta rất đói rồi Thủy Thỏ yêu quý giúp ta tìm món gì ăn đi …!
Thủy Thỏ nó hiểu ý nhẩy nên phía trước, nên Quỳnh Anh và Thao Thiết liền lập tức đi theo vào sâu trong động, quả nhiên vào tới bên trong có rất nhiều con dơi to lớn, chúng đậu đầy trên nóc hang, cả hai vung tay xuất chiêu tấn công, chả mấy đã thu hoạch được vô số con dơi …
Lát sau mùi thịt dơi nướng đã thơm phức cả động, làm cho tất cả thấy rất hào hứng. Đào Ngột còn phấn khởi nói rằng :
– Tước Muội pét của muội thật là hữu dụng đó, lần tới ta nhất định thu thập lấy một con !
– Tỷ tỷ người hãy thu thập con mèo trắng vằn vện nhà ta, hắn thực là hữu dụng đó…!
Ăn xong thì cả bọn bắt đầu ngủ một giấc ngủ mệt mỏi sau những bất trắc gian nan đã qua… chỉ còn lại sự tĩnh lặng của động phủ . Quỳnh Anh như con mèo nhỏ rúc trong long Thao Thiết hắn ngủ ngon lành …
Bỗng có tiếng Đào Ngột là lối :
– Tước Muội ! Con mèo vằn vện của muội nuổi điên rồi hắn định hiếp ta … cứu ta tước muội ….!
Cả hai mơi choàng mắt thấy Bạch Hổ đang ra sức đè Đào ngột xuống tháo bỏ trang y ra. Tuy tiếp xúc không nhiều nhưng Quỳnh Anh biết Bạch Hổ hắn không dễ cư xử hồ đồ vậy, nên chột da hỏi :
– Trong lúc bọn ta đi săn dơi hai người có ăn cái gì không ?
– Ta đói quá nên bảo con mèo vằn vện này ra ngoài kiếm ăn, hắn bắt về một con bạch tuộc nhỏ màu trắng … chúng ta đã nướng ăn trước khi bọn muội về hì hì ….
Quỳnh Anh vội mở Dĩ Yêu Chi Lục ra tra, thì thấy ghi rằng :
+ Bạch Tuộc Ma Đàm
Tiểu yêu thú
Hệ : Vô hệ
Sức tấn công 100
Không tấn công ai , sống trong băng hàn thi thoảng lên cạn. Vô hại nhưng nam nhân ăn vào ắt phát hỏa dục đến cuồng nộ, nếu không được đáp ứng, ắt sẽ tự nộ hỏa đứt kinh mạch mạ mà chết. Nữ nhân cơ thể âm nhuận ăn vào vô hại.
Nghe đọc xong thì Đào Ngột hoảng hốt nói :
– Trời ơi ! Hóa ra hắn trúng độc sao … biết làm thế nào bây giờ ?
– Còn thế nào bây giờ nữa ! Tỷ không thấy trong Dĩ Yêu Chi Lục ghi à … nếu không đáp ứng ắt Bạch Hổ huynh ấy sẽ cuộng nộ đứt kinh mạch mà chết đó… Không lẽ là là muội chứ … muội đâu có bắt huynh ấy đi kiếm đồ hí hí …!
– Nhưng ta … ta … không có quen …. Chẳng lẽ ta làm chuyện đó ở đây trước mặt hai người sao ….?
Đào Ngột cùng xấu hổ nói vậy , bản thân tuy là rất mạnh bạo, nhưng vốn dĩ là Ma Thần của ma giới. Nên không dễ có mấy kẻ lúc trước dám gần cô, bản thân vẫn thiếu nữ thanh tân trinh trắng. Nay tự nhiên bỗng dưng mà lại dâng cho kẻ khác, còn làm tình trước mặt bọn Thao Thiết nữa , thật cô cầm lòng không đặng, vùng chạy được ra hét lên :
– Không không ta không muốn đâu … Muội thử xem còn cách nào trong Yêu Lục không … cứu ta đi …hu..hu….!
(PS: do bận việc chương này rút ngán hì hì , phần sau sẽ dồn vào chương 11 nhé