[Tiếp tục kể chuyện] CHỊ - Chương 5
-V-
Tôi đưa chị đến ra mắt bố mẹ, thái độ của mẹ khá lãnh đạm, nhưng cũng không quá lạnh nhạt. Vẫn trong dự kiến của tôi, dù sao tôi là con một, trong mắt bố mẹ tôi luôn chiếm vị trí quan trọng nhất. Nói chuyện một lúc, chị bấm tay tôi.
– Anh ra ngoài một lát được không, em muốn thưa chuyện riêng với hai bác.
Tôi nhìn chị, nhìn mẹ tôi rồi gật đầu đi ra khỏi nhà. Khoảng nửa tiếng mẹ tôi và chị cũng đi ra, mẹ tôi cười rất tươi, chị cười rất hạnh phúc.
– Anh ở nhà, em và mẹ đi chợ.
Bố tôi đã lên gác đọc sách, chuyện vợ con của tôi bố tôi lại không quan tâm, bố nói “dâu con, rể khách”, con dâu để mẹ tôi quyết là được. Có lẽ cuộc nói chuyện giữa mẹ và chị không có vấn đề gì. Tôi cảm thấy yên lòng.
Tôi lại chuyển về bên chung cư ở sau khi đưa chị về giới thiệu với bố mẹ tôi, sau buổi nói chuyện đó mẹ tôi đồng ý và tuyên bố tại bữa cơm tôi. Chị cũng coi như về sống cùng tôi, ban đầu chúng tôi địnhmột tuần ba hoặc bốn buổi, nhưng chỉ sang đến tuần thứ hai cả hai chúng tôi quên luôn dự định, chị ở với tôi cả tuần, chị cũng nghỉ hẳn làm tại Tập đoàn gia đình. Chị muốn học để trở thành một người nội trợ, tôi cũng không phản đối mà lại càng vui vì bất cứ lúc nào tôi nhớ chị, tôi biết chị sẽ luôn ở nhà đợi tôi. Nhưng vẫn còn một chuyện tôi canh cánh đó là chưa sắp xếp được để gặp bố chị, dù muốn dù không tôi cũng phải đối mặt.
Nhưng sang tháng thứ hai chúng tôi ở chung chị đã có thai, chuyện gặp bố chị tôi lại càng canh cánh, cuối cùng cùng chẳng đợi được để hẹn, tôi chủ động gọi điện. Ấn tượng ban đầu của tôi khá tốt, giọng nói nghe dễ chịu, hiền từ và khi nghe tôi giới thiệu, sau một lúc ngần ngừ bố chị đồng ý, nhưng yêu cầu chỉ một mình tôi đến.
Cuộc hẹn vào buổi trưa ở khách sạn, trong đầu tôi vẫn tưởng tượng mấy cảnh như trong phim với một hàng vệ sĩ đeo kính đen mặc áo vest đen đứng đằng sau thị uy, nhưng chú chỉ có một mình, trông bên ngoài hiền từ hơn, ít uy nghiêm hơn so với trong ảnh.
Khi cô thư ký đưa tôi vào phòng và khép cửa phòng rời đi, tôi cũng không tiến đến quá gần mà đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu chào chú.
– Cháu chào bác. Cháu là Huy, người yêu của Thục Oanh. Cháu đên như đã hẹn với bác ạ.
Bố chị nhìn tôi một lát, rồi chỉ vào cái ghế đối diện mời tôi ngồi, lúc này tôi mới tiến đến và ngồi vào cái ghế bố chị chỉ.
– Đầu tiên cháu xin lỗi vì bây giờ mới gặp bác để xin phép chuyện của cháu và Thục Oanh. Chắc bác cũng rất rõ về lý lịch gia đình và bản thân cháu, nên cháu sẽ không nói thêm nữa. Nhưng có một điều bác có thể chưa biết, đó là tình yêu của cháu dành cho Thục Oanh, cháu tin rằng sẽ làm Thục Oanh hạnh phúc suốt đời và đó là điều cháu hứa với bác, thân sinh của Thục Oanh.
Khi ngồi xuống, chú không nói gì mà chỉ nhìn tôi nên tôi chủ động nói luôn, tiên hạ thủ vi cường, đằng nào cũng phải nói.
– Còn nữa, khi cháu quen và yêu Thục Oanh, cháu chưa biết gia đình của cô ấy. Chính vì thế tình yêu của bọn cháu rất thuần khiết là tình yêu giữa một cô gái và một chàng trai. Và cháu cũng hi vọng sau này cũng vậy, sẽ không dính dáng đến tiền bạc hay bất cứ lợi ích nào khác xen vào giữa bọn cháu. Các cụ nói “dâu con, rể khách”, cháu cũng hi vọng mình cũng sẽ được như vậy. Và cháu tin tưởng vào khả năng của mình có đủ năng lực để lo cho gia đình của cháu một cuộc sống sung túc, hạnh phúc.
Bố chị cũng không có phản ứng gì đặc biệt chỉ nhìn tôi và thái độ có chút uy nghiêm hơn. Tôi cũng vẫn bình tĩnh chờ đợi.
– Được tôi tin lời cậu. Thế này đi ngày kia hai đứa về nhà ăn cơm tối để gặp mẹ của Thục Oanh.
– Vâng ạ.
Dừng lại một chút, tôi mạnh dạn nói.
– Có một chuyện cháu không dấu chú. Nó là chuyện vui của chúng cháu, nhưng có lẽ chú sẽ không hài lòng. Thục Oanh đã có em bé.
– Cái gì?
Bố chị bật người về phía trước.
– Cái này cháu xin lỗi vì đã để xảy ra ngoài ý muốn.
– Không phải cái này. Cậu có chắc con bé đã mang thai?
– Vâng ạ. Chúng cháu đã đi khám và bác sỹ đã xác nhận.
– Hù … sao ngày xưa bọn nó lại bảo không thể có con.
Tôi hoang mang, cũng không rõ bố chị nói gì.
– Cậu đưa tôi đến gặp con bé.
– A … vâng.
Tôi không lên xe của bố chị mà đi về chiếc xe của mình, bố chị ngần ngừ một lát rồi nói gì đó với cô bé thư ký, sau đó đi về phía xe của tôi.
– Chuyện của hai đứa, hai bác biết rồi và con bé cũng đã quyết. Hai bác không phản đối và sẽ không can thiệp vào cuộc sống của hai đứa. Nhưng gia đình dù sao cũng là gia đình, không thể nói sống độc lập là không liên quan. Những việc thuộc về trách nhiệm của con cái hai đứa vẫn phải thực hiện, nếu gia đình có việc thì hai đưa cũng phải đưa vai ra gánh vác một phần.
– Dạ, vâng ạ. Cháu hiểu.
– Mà chuyện quan trọng như thế mà con bé nó cũng dấu hai bác.
– Cô ấy không phải dấu, mà chưa kịp nói thôi ạ.
Chúng tôi về đến nhà, thì chị đang nghỉ trưa, mẹ tôi cũng đang ở đó. Chắc trưa mẹ tranh thủ nghỉ sớm ở cơ quan để về thăm chị. Tôi cũng không ngờ cuộc gặp của bố mẹ hai bên lại diễn ra như vậy. Giới thiệu bố chị và mẹ tôi xong, thái độ của bố chị khá niềm nở, còn gọi mẹ tôi bằng cái tên bà thông gia. Mẹ tôi cũng thoải mái, không câu nệ làm tôi cũng thở phào.
Để mẹ tôi và bố chị ngồi nói chuyện ở phòng khách, tôi đi vào buồng ngủ. Chị đang ngủ, tôi ngồi khẽ xuống giường, ngay lúc đó chị cũng mở mắt. Tôi ngả hẳn người xuống giường, đưa tay vuốt tóc chị.
– Anh xin lỗi làm em tỉnh giấc.
– Không, em cũng chỉ thiu thiu thôi. Em đang nhớ anh.
Chị xoay người ôm lấy tôi.
– Hôm nay em cảm thấy thế nào? Có mệt nhiều không?
– Không, hôm nay không mệt lắm. Em ăn nhiều hạt khô, nên chắc cảm giác buồn nôn cũng ít. Lúc nãy mẹ nấu cháo, em còn ăn được một bát to cơ.
– À, bố em đang ở ngoài nói chuyện với mẹ đấy.
– Sao bố em lại đến đây.
– Đến thăm con gái mang bầu mà.
– Anh nói với bố rồi à?
– Ừ, trước sau cũng phải nói, nói ra còn được tiếng là trung thực, với lại nói ra bố kiểu gì cũng phải đồng ý gả con gái cho anh.
– Xì … phải là em đồng ý đã.
– Em cũng nói với bố mẹ chuyện của hai đứa mình còn gì. Hôm nay anh cũng nói rồi, anh và em sẽ sống độc lập, không hi vọng gia đình của chúng ta bị những cái khác xen vào, anh đủ năng lực để cái gia đình của chúng ta sung túc và hạnh phúc.
– Em biết, bố em sẽ không làm khó được anh.
– Có điều này anh định bàn với em. Hay là mình thuê người giúp việc nhé, chứ để em ở nhà một mình anh cũng không yên tâm.
– Không cần đâu, em cũng cần vận động, với lại mẹ hôm nào chẳng đến, em có ở một mình cả ngày đâu.
Đột nhiên chị ngẩng đầu lên hỏi tôi một câu.
– Em đang nghén thế này, liệu anh có nhịn được không?
– Anh nhịn một năm còn được, có mấy tháng thì có vấn đề gì đâu.
– Nếu anh không nhịn được, anh phải bảo em nhé. Em sẽ giúp anh.
– Được rồi, đừng nghĩ linh tinh. Em mà cứ nghĩ đến chuyện đấy, sau này nó in vào gen của con đấy.
Chị bật cười, nhưng không nói gì nữa.
– Chiều nay anh có đi làm không?
– Không, chiều nay anh nghỉ. Anh đang nghĩ, có khi anh cũng xin nghỉ một thời gian, để ở nhà với em. Lúc nào em sinh con thì tính tiếp. Chứ giờ anh đi làm cũng không tập trung được.
– Vâng, tùy anh. Để em ra gặp bố một lát, để bố về sớm, em còn được ôm anh sớm.
Khi chúng tôi ra ngoài, mẹ tôi dặn dò chị về chế độ ăn uống rồi đi làm. Chỉ còn ba chúng tôi ngồi ở phòng khách nói chuyện.
– Hai đứa định tổ chức đám cưới như thế nào?
Chưa kịp nói chuyện gì thì bố chị đã hỏi luôn. Tôi có chút không thoải mái, nhưng dù sao cũng là điều bố chị quan tâm vì chuyện cưới xin cũng không chỉ có hai chúng tôi.
– Bố đến để thăm con hay hỏi chuyện cưới xin của con?
– Mẹ chồng con nói tình hình của con rồi. Bố chỉ hỏi chuyện tiếp theo thôi.
– Bố có yêu cầu gì không?
– Tùy hai đứa, các con muốn như thế nào thì bố mẹ sẽ làm như thế.
Mới có hai câu giọng chị đã hơi gắt, tôi đành phải chen vào.
– Chúng cháu sẽ tổ chức đám cưới ấm cúng, trang trọng và không phô trương. Đám cưới dù như thế nào cũng là một trong những sự kiện quan trọng nhất của cuộc đời, không thể làm xuề xòa được. Nhưng không có nghĩa là phô trương, cháu không muốn cuộc sống riêng tư của hai vợ chồng bị xã hội xoi mói.
Việc đám cưới cũng không thể mình tôi quyết định, chị cũng hiểu chuyện này, chỉ cần lộ ra thân phận của chị chắc chắn sẽ có rất nhiều người nhìn vào để săn tin, điều này tôi sẽ không để xảy ra.
– Lễ thành hôn chắc chắn sẽ phải tổ chức theo truyền thống, chỉ có họ hàng hai bên tham gia. Sau đó sẽ có bữa gia đình, ngay sau lễ thành hôn. Một buổi tiệc để chung để mời bạn bè và những thân thích nhất của cô dâu chú rể và bố mẹ hai gia đình. Buổi này sẽ tổ chức kín đáo và hạn chế khách mời. Đấy là dự định của bọn cháu, tất nhiên sẽ phải bàn bạc với bố mẹ hai bên.
Tôi và chị đã thống nhất kế hoạch này và đã lên danh sách, tuy nhiên cũng chưa thông báo với gia đình hai bên.
– Hai hôm nữa hai đứa về nhà ăn cơm, cũng phải để mẹ con biết nữa. Bây giờ bố về đây, con nhớ giữ gìn sức khỏe.
Bố chị đi ngay sau đó.
Chị và tôi nằm trên giường, cơ thể chị chưa có một chút thay đổi nào, mềm mại và ấm áp.
– Em cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ có con, ngày xưa em cố rất nhiều mà không đậu, bác sỹ nói em có chút vấn đề liên quan đến nội tiết tố nên có thể sẽ bị ảnh hưởng. Em định nói với anh nhưng chưa tìm được cơ hội, không ngờ em lại có thai. Anh đừng trách em nhé.
– Có một chút. Ngay khi chúng ta yêu nhau, em và anh đã một, vấn đề của em cũng sẽ là vấn đề của anh và ngược lại. Nếu có vấn đề cả hai chúng ta sẽ cùng chung tay để giải quyết. Không có vấn đề gì là không giải quyết được, chỉ cần chúng ta đồng lòng mong muốn chung một kết quả.
– Vâng ạ.
– Hôm nay bố em chưa tỏ thái độ về kế hoạch đám cưới của chúng mình. Anh muốn đám cưới của chúng mình sẽ do chúng mình làm chủ, sẽ đáp ứng tối đa yêu cầu của bố mẹ hai bên, nhưng không có nghĩa là tất cả. Em cũng biết, gia cảnh hai nhà có khác biệt rất lớn vì vậy mình sẽ phải là trung để điều hòa. Anh cũng không muốn vì chuyện của chúng mình mà lại nảy sinh những vấn đề mâu thuẫn hoặc không hài lòng.
– Vâng. Bố mẹ em cũng đã có nhiều rắc rối từ đám cưới của em trai em, nên bố mẹ em chắc sẽ hiểu cho chúng mình.
– Ha … ha … anh cũng không để ý đến vụ của em trai em, nhưng mà khi tìm hiểu mới biết thông tin trên mạng nó khủng khiếp như thế nào. Giờ vẫn có người theo dõi để đưa tin.
– Chẳng tránh được anh ạ. Nhà em phải thành lập hẳn một đội để chuyên xử lý những vấn đề trên mạng liên quan đến gia đình em. Làm người nổi tiếng chẳng có chút tự do nào, lúc nào cũng có người nhìn chằm chằm.
– Hôm trước phấn khích quá anh cũng quên mất thân phận của em, may là không ai nhận ra nếu không hôm nay trên mạng lại đầy những bài giật tít “Thiên kim tiểu thư đã nhận lời cầu hôn, người có diễm phúc tột cùng này là ai”. Mà anh tự nhiên cũng tò mò nếu có bài như vậy, thì anh sẽ được mô tả như thế nào?
– Nếu anh muốn, để em lộ một chút thông tin, đảm bảo mai anh sẽ xuất hiện đầy trên mạng.
– Được, nếu em luôn bên cạnh anh trong những bài tin đó, anh rất vui lòng.
– Thôi. Em có anh là đủ rồi.
– À … Anh có quà cho em đấy.
Tôi ngồi dậy lấy trong túi ra cái hộp và mang lại giường ngủ.
– Cái này là một đôi, anh một cái, em một cái.
– Anh lại mua quà, Anh đã tặng em bao nhiêu rồi.
– Đấy là anh tặng bù cho hai năm chúng mình yêu nhau trong âm thầm. Lần này anh mua đồng hồ là để nhắc nhở thời gian rất quý giá, anh và em phải quý trọng từng giây phút một
– Anh đeo cho em.
***
Chúng tôi về nhà để gặp bố mẹ chị, mẹ chị có chút không hài lòng về kế hoạch đám cưới đơn giản của chúng tôi, bác muốn tổ chức thật hoành tráng vì như vậy mới xứng thân phận của chị và mẹ chị nói một câu làm tôi cảm thấy xúc phạm nhất.
– Nếu cậu không có điều kiện thì việc tổ chức đám cưới chúng tôi sẽ lo.
Tôi có chút an ủi vì chị đùng đùng tức giận đứng bật dậy kéo tay tôi.
– Viêc đám cưới của chúng con chúng con sẽ tự lo được. Đi mình đi về đi anh.
Tôi cũng đứng dậy giữ chị lại, vỗ vỗ vào lưng chị để chị ngời xuống.
– Cám ơn bác đã quan tâm. Về đám cưới, cháu vẫn có khả năng để lo được đám cưới của mình. Chúng cháu dự kiến như vậy chủ yếu là nhìn vào gia cảnh nhà mình. Bác cũng biết, bất cứ hoạt động nào của gia đình mình cũng sẽ trở tin nóng và bị săn tin nhìn vào. Mà người sẽ thành tâm điểm là Thục Oanh, cô cũng biết khi lên đến mạng thì thông tin sẽ bị biến dạng như thế nào và lúc đó sẽ là áp lực cho Thục Oanh. Là chồng của Thục Oanh, cháu phải quan tâm đến cô ấy, chính vì vậy chúng cháu mới đưa ra kế hoạch như vậy
– Cháu nghĩ chu đáo như vậy bác rất hài lòng. Cứ theo kế hoạch của hai đứa mà thực hiện. Cháu định bao giờ thì cho hai gia đình gặp mặt.
Bố chị nhanh cướp lời trước khi mẹ chị kịp nói.
– Chủ yếu là hai bác thôi ạ. Bố mẹ cháu công tác ngay thành phố, nên lúc nào cũng có thể bố trí được.
– Được. Vậy chọn ngày không bằng gặp dịp, thứ bảy tuần sau nhé. Hai đứa chọn địa điểm để hai gia đình gặp mặt, sau đó báo cho hai bác.
– Vâng ạ.
Chị không chịu ở lại ăn cơm như bố chị bảo. Thái độ vẫn rất tức giận, cho đến khi chúng tôi về nhà. Múc cho chị một bát súp mà mẹ tôi mang đến lúc chúng tôi đến nhà chị và hai lát bánh mỳ để trước mặt chị.
– Em đừng tức giận, nó sẽ ảnh hưởng đến con đấy. Thật ra mong muốn của mẹ cũng bình thường như những bà mẹ khác, ai chẳng mong muốn con gái mình được coi trọng.
– Hừ … sao mẹ lại có thể nói câu coi thường anh như vậy cơ chứ.
Chị vẫn giận, cắn mạnh miếng bánh mỳ.
– Em cũng đừng vì thế mà tức giận. Nếu mà làm lớn như mẹ mong muốn, đúng là anh cũng phải hơi cố thật mà.
– Nhưng … nhưng …
– Em không muốn con gái chúng ta sinh ra đã có nếp nhăn như thế này đấy chứ. Cười một cái anh xem nào.
Chị bật cười, múc một miếng súp, sau đó nói.
– Anh thích là con gái à?
– Ruộng sâu trâu lái không bằng con gái đầu lòng. Bố mẹ nó đẹp trai xinh gái như thế này, con gái của chúng ta sẽ rất xinh đẹp, sau này sẽ đi thi hoa hậu.
Cuộc gặp hai gia đình được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng phù hợp với thân phận của bố mẹ chị, bố mẹ tôi rất tự nhiên và tôi cũng hài lòng với thái độ thân tình của bố mẹ chị. Tôi cũng uyển chuyển từ chối món quà hồi môn nhà xe của bố mẹ chị, tôi không muốn chui gầm chạn và cũng không muốn bố mẹ tôi khó xử. Tôi cũng đã mua một căn chung cư mới tốt hơn, rộng hơn và cũng mới đổi một chiếc xe mới to hơn thay cho chiếc xe cũ tôi đã đi năm năm.
Đám cưới của tôi diễn ra sau đó năm tuần theo đúng kế hoạch của chúng tôi. Chúng tôi thuê một dàn xe từ khách sạn để đưa đón hai họ đến dự lễ thành hôn và đến bữa tiệc mà không sử dụng xe riêng, chỉ có xe cô dâu là tôi tự lái xe của tôi.
Bữa tiệc cưới mời khách của hai gia đình được tổ chức sau lễ thành hôn hai ngày, cũng tại khách sạn năm sao mà cũng chỉ mời tổng cộng gần một trăm khách là những người bạn thân nhất của vợ chồng tôi và của bố mẹ hai bên. Buổi tiệc được tổ chức đúng với tiêu chí trang trọng và ấm cúng.
Để tổ chức, chúng tôi đã mất rất nhiều công sức để làm việc với khách sạn, dịch vụ đám cưới với cả bố mẹ hai bên. Chi phí chẳng thể tiết kiệm được, tôi cũng chẳng làm cách nào, nó không chỉ là mặt mũi của vợ chồng chúng tôi, mà còn là mặt mũi của bố mẹ hai bên. Cũng không bõ công, bố mẹ vợ tôi luôn miệng tấm tắc khen khi chúng tôi về nhà để lại mặt như truyền thống.
Ngay sau lại mặt, chúng tôi có kỳ trăng mặt hai tuần. Bụng của chị đã nhô lên một chút và nghén đã gần như biến mất, nên không ảnh hưởng đến việc chúng tôi tận hưởng kỳ nghỉ ở biển. Và chị lại càng nhậy cảm hơn và ham muốn cũng tăng cao hơn nhiều, lại được bác sỹ khuyến khích lên càng làm cho kỳ nghỉ của chúng tôi thêm đặc sắc, cuối cùng từ hai tuần biến thành kỳ nghỉ bốn tuần. Chỉ có chút phiền phức là mẹ vợ tôi giục mãi chúng tôi không về nên điều một bác sỹ vào để theo dõi cho chị, hàng ngày.
Do mang thai nên chị đầy đặn hơn, chỗ gò má hơi cao giờ đã đầy đặn lên làm tăng thêm vẻ dịu dàng và xinh đẹp của chị, sự viên mãn làm vợ tôi lúc nào cũng rạng rỡ càng làm tăng sự quyến rũ, càng khiến tôi mê đắm. Tôi gần như không kìm giữ được mỗi khi quan hệ với chị, sự ham muốn của tôi cũng trỗi dậy bất cứ lúc nào. Sự ham muốn của chị cũng không kém và càng ngày càng chủ động.
Tôi cũng nghỉ hẳn ở công ty môi giới chứng khoán, sau đám cưới bố vợ tôi chuyển cho cúng tôi một khoản tiền khá lơn nói là tiền mừng đám cưới của chúng tôi. Vợ chồng tôi quyết định dùng nó lập một quỹ đầu tư nhỏ cho riêng mình.
Thời gian chúng tôi dành trọn vẹn cho nhau, cùng nhau háo hức đợi đứa con đầu lòng của chúng tôi ra đời.
Đúng như tôi mong đợi, vợ tôi sinh một cô bé bụ bẫm, đáng yêu. Vừa sinh xong mắt con bé đã mở ra nhìn ngắm thế giới xung quanh thay vì nhắm mắt và khóc toáng lên như những đứa trẻ khác.
Chúng tôi không thuê người giúp việc, việc chăm sóc con gái chính tự tay chúng tôi làm. Sữa của vợ tôi rất nhiều, con bé bú không kịp đâm dạo này tôi lại nghiện sữa. Mà mà tôi càng nghiện cái bình sữa của con gái hơn, nó đã to hơn rất nhiều.
– Anh ơi! Em muốn.
Vợ tôi rên rỉ khi tôi vừa bú xong một bình sữa vì nó căng lên.
– Không … cần đâu … nó ướt … rồi.
Vợ tôi hổn hển kéo tôi lên người, tay vội vã kéo quần tôi xuống để kéo ra cái buồi cùng đã cứng nhắc, khi tôi định cúi xuống để bú cho cô. Hai đùi vợ tôi dơ lên để đón tôi đi vào. Tôi hít lên môt hơi khi cảm giác nóng ấm, trơn trượt quen thuộc bao trọn cái buồi. Vợ tôi phục hồi rất nhanh, mới hơn hai tháng mọi thứ đã trở lại bình thường.
Sự quen thuộc lại làm tôi rất nhanh trầm luận, sự hưng phấn ngày một căng lên khi khoái cảm như thác lũ đang tràn về từ cái buồi vội vã địt vào lồn vợ tôi. Vợ tôi cũng bấn loạn rên rỉ chỉ là âm thanh rên rỉ luôn bị kìm lại trong cổ vì con gái chúng tôi đang nằm ngủ ngoan ngoãn trong nôi sau khi no nê bú sữa mẹ.
– Chồng … ơi … em … sướng … quá … anh … tuyệt … quá …
Tiếng rên rỉ của cô biến thành những tiếng thì thầm, người vợ tôi ôm cứng lấy cơ thể tôi cùng dập lên với những cái địt của tôi.
– Chồng … ơi … ahhh … vợ … không … chịu … được …
Tôi cũng không chịu được căng mình phun từng dòng tinh trùng vào lồn vợ tôi.
– Ahhh … ahhh … vợ … ra …
Ngay sau đó vợ tôi cũng hét lên và hảy mạnh mông sau đó cả người rung lên bần bật, lồn co bóp dữ dội hút từng đợt tinh trùng của tôi.
– Anh ơi! Em yêu anh nhiều lắm!
Vợ tôi mơ màng nói khi những dư âm của sự thỏa mãn đã tan ra.
– Anh cũng yêu em nhiều lắm.
***END***