Tiên Long Thiên Hạ - Chương 4
-Rầm, đùng đùng, uỳnh uỳnh uỳnh…
Một vụ nổ từ các khe nứt làm xé toạt không gian nơi đây, cây cối đổ xập như rạ, thú rừng hoảng loạng thi nhau chạy tứ tung, khói bụi mù mịt bao trùm cả một góc rừng.
Một làn gió mạnh thổi qua, làm cuốn đi lớp khói bụi do vụ nổ gây nên, để lại khung cảnh trơ trọi, tan hoang, xơ xác. Trên đó nổi bậc là một hình hài của một chàng trai độ 17-18, toàn thân lõa thể, không một mảnh vải che thân, điều kì lạ ở đây là thân thể của cậu ta được bao bọc bởi một lớp quang manng màu lục tinh khiết, khiến cho bất cứ ai nhìn thấy được đều sẽ cảm nhận thấy một luồn sinh lực vô cùng
Như cảm nhận được sự hiện diện của khí tức tỏa ra từ thân thể người thanh niên ấy, hay nói đúng hơn là từ luồn quang mang màu lục đang che phủ cậu ta, quy tắc thiên địa nơi đây chợt có biến hóa.
Trời đất như xoay chuyển, Lôi vân kéo đến đùng đùng, kì lạ là đám mây này rất khác thường, chúng có màu tím sẫm, nhìn rất hung tợn.
Phía đông cách đó vài chục dặm, một cụ ông râu tóc bạc phơ, đầu búi cao theo kiểu Nho giáo, vận một bộ cổ phục màu kem giản dị đang hái thuốc trong rừng đã nhận ra điều khác lạ:
-Quái, phi thăng lôi vân? Trên đại lục Âu Lạc này đã bao lâu rồi không xuất hiện phi thăng lôi vân? Là lão quái vật nào đang chuẩn bị độ kiếp phi thăng thượng giới? Ta phải đến xem mới được.
Trở lại với nguồn cơn gây nên hàng loạt những sự kiện khác thường này, Như cảm nhận được sự uy hiếp của quy tắc thiên địa nơi đây, luồng sáng xanh kia nhanh chóng xâm nhập vào bên trong thân thể của chàng trai trẻ, biến mất không để lại một vết tích.
Và cũng bất ngờ như lúc xuất hiện, Lôi vân màu tím nhanh chóng tan đi, trả lại bầu trời trong xanh vốn có cho mảnh thiên địa này.
-Thất bại rồi sao?
Lão ông vừa di chuyển vừa tự vấn, tốc độ so với lúc trước thì càng nhanh hơn, thoắt một cái đã đến được vị trí của chàng thanh niên lõa thể.
Lão ông tiến lại gần với ánh mắt đầy nghi hoặc, cẩn thận đánh giá tình hình xung quanh:
-Nơi đây hoan tàng như vậy, như vừa xảy ra một cuộc chiến kinh hoàng, kì lạ là ta không hề cảm nhận được một chút khí tức nào tỏa ra. Còn người thanh niên này, vị trí thì nằm ngay trung tâm nhưng lại không có một chút tổn thương.
-Còn nữa, là ai đã khiến cho phi thăng lôi vân xuất hiện?
Lão ông cẩn thận lại gần, từ từ nâng nhẹ tay người thanh niên lên, vận lực truyền vào 1 luồn Linh khí.
-Mạch loạn, Khí loạn, nhưng lại không có nội thương. Gân cốt chắc chắn, kinh mạch lại gấp 3-4 lần người bình thường. Đan điền to khỏe, Là một tài năng luyện Thể.
Lão ông trầm ngâm 1 tí, rồi quyết định tiếp tục truyền thêm linh khí:
-Không thể nào, chuyện này không thể nào, không gian não hải lớn như vậy, đây không phải là thiên tài luyện linh, mà là đại thiên tài ngàn năm có một, chuyện này thật sự không thể nào.
Lão ông ngẩn ra một hồi rồi lại tự mình lẩm bẩm:
-Thiên tài Linh Thể song tu, ta chưa bao giờ được nghe nhắc đến, từ cổ chí kim, đây là lần đầu tiên xuất hiện, là họa hay là phúc đây. Mà thôi, cứu người quan trọng nhất, họa hay phúc, âu là do trời định, sự xuất hiện kì lạ của ngươi chắc cũng do ông trời sắp đặt, cho ta gặp được ngươi, coi như là duyên số. Thấy chết mà không cứu, không phải là tính cách của Lê Hữu Trác ta.
Lão ông khoát tay, một luồng linh khí màu trắng toát tỏa ra, nâng cái thân thể của người thanh niên ấy lên một cách nhẹ bỗng.
-Đi
Hô lên 1 tiếng, cả lão ông lẫn cái thân thể kia lướt đi như tên, thoắt cái đã mất dạng, trả lại sự yên tĩnh cho 1 góc rừng, vài con sóc nhỏ tò mò chạy ra khi bóng người đã đi mất, vẻ hoang tàng vẫn còn đó, xác xơ, trơ trọi, như 1 chứng tích, như 1 dự báo rằng trên đại lục này, sắp sữa sẽ xảy ra biến cố.
3 ngày sau…
-Khônggggggggggggggggggg
Bừng tỉnh sau cơn mê man triền miên, Tuấn hét lên hoản hốt. Gương mặt của Tuấn méo xệch, như vừa trải qua một điều gì đó rất đau buồn. Hắn biết hắn đã mơ thấy điều gì đó rất kinh khủng, vì sao ư? Vì hắn vẫn còn cảm nhận được tim mình đập rất nhanh, và không hiểu vì sao tâm trạng của hắn lúc này đang rất bất ổn, hắn cảm thấy rất muốn khóc, như là hắn đã đánh mất đi điều gì đó rất quan trọng. Nhưng suy nghĩ mãi hắn vẫn không biết lý do là gì. Hắn không thể nhớ bất kì thứ gì, ngoại trừ tên của hắn. Phải, hắn chỉ biết hắn tên là Lạc Hùng Tuấn, thế thôi.
Bất chợt hăn chợt nhận ra mình đang nằm chơ vơ trong một mảnh rừng lạ lẫm, xung quanh toàn cây với cây, ẩm ướt, dơ bẩn.
-Cái quái gì thế này, tôi là ai? Đây là đâu? Có ai không, CÓ AI Ở ĐÂY KHÔNG, CÓ AI KHÔNGGGGGGGGGGG.
Hùng Tuấn gào lên thật to, hắn ra sức hết mức có thể, không phải vì hắn sợ hãi vì ở một mình, cũng không phải vì hoang mang khi mất đi trí nhớ, hắn chỉ cảm thấy hét lên thật to là thứ hắn cần làm ngay lúc này. Sâu bên trong hắn cảm thấy rất khó chịu, và chỉ khi hét lên, hắn cảm thấy như được giải tỏa phần nào.
Tiếng của Hùng Tuấn vang khắp núi rừng, nhưng đáp lại tiếng hét của hắn cũng chỉ là tiếng vọng triền mien không dứt mà thôi. Cô đơn, lạc lõng, mất mát là những cảm xúc đang giày xéo hắn lúc này. Hoang mang tột độ, kiệt sức vì la hét suốt gần 1 giờ đồng hồ, Lạc Hùng Tuấn thu người lại, co ro ngồi dưới một góc cây cổ thụ và khóc.
Đúng vậy, hắn khóc, nước mắt của hắn tuôn ra không dứt, Hắn không có lý do gì để khóc cả, nhưng nước mắt của hắn cứ tuôn không kìm lại được. Hắn tự cảm thấy mình yếu đuối, không vì gì cả, chỉ là hắn có cảm giác bản thân hắn rất vô dụng, kém cỏi. Trong thâm tâm hắn đang vang vọng lên những tiếng hét chua chát, như nguyền rủa, như chất vấn sự kém cỏi của bản thân hắn:
-Mày là thằng chết tiệt Hùng Tuấn, Mày nên đi chết đi. Đồ yếu đuối. Đồ sâu bọ. Mày không đáng sống. Tao kinh tởm mày, tao khinh bỉ mày. Đi chết đi.
Nội âm ( âm thanh bên trong đầu hắn) càng ngày càng lớn, cường độ ngày càng nhanh hơn. Đầu của Hùng Tuấn bắt đầu đau nhứt dữ dội. Những tiếng chì chiết, chửi rủa cứ thế tăng dần về lẫn tần suất và cường độ. Hùng Tuấn bắt đầu không chịu nổi. Hắn cảm thấy mình xứng đáng bị như vậy, nhưng mỗi tiếng vọng trong đầu hắn ngân lên là một lần nội tâm hắn đau xót. Trong sự đau đớn của nội tâm, Hùng Tuấn lại tìm được sự thanh thản. càng thanh thản hắn lại càng cảm thấy mình không ra gì, và rồi tiếng vọng lại cứ vì thế tăng lên. Cái vòng lập ấy cứ triền miên, triền miên không dứt. Lạc Hùng Tuấn kiệt sức, rơi vào hôn mê.
-Hôn mê rồi sao, khá lắm, haha, rất tốt, xem như ngươi vượt qua được vòng loại.
Từ đằng xa, lão ông bí ẩn vừa vuốt râu vừa tấm tắc:
– cho dù bị ta kích hoạt tâm ma, nhưng thay vì phát tiết, ngươi lại hướng tâm ma tấn công bản thân mình. Quả là một người chí nghĩa. Nhưng đôi khi chí nghĩa cũng không phải là điều quá tốt, không thể lúc nào cũng có thể khư khư giữ nguyên nghĩa khí, hành động nhất thiết phải khôn ngoan, đôi khi bất nghĩa với một người lại có thể cứu được cả thiên hạ.
– Tiềm năng của ngươi là vô hạn lượng, là thiên tài trong thiên tài, ta mong ngươi có thể sớm trưởng thành, trở thành cường giả hàng đầu của Âu Lạc đại lục, định hình lại quy tắc thiên địa đã từ lâu bị hư tổn nơi đây, mở ra một con đường phi thăng thượng giới.
-Khả năng càng lớn thì trách nhiệm càng nhiều, ta không biết ngươi từ đâu, là ai. Mục đích của ngươi đến đây là gì, hoặc giả có ai mang ngươi đến đây thì mục đích của họ là gì. Nhưng nếu ngươi vượt qua được tất cả 5 bài kiểm tra: Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín của ta, ta sẽ phá lệ nhận ngươi làm đệ tử, bảo bọc ngươi cho đến ngày ngươi trưởng thành.
Lạc Hùng Tuấn, cái tên rất hay, ngay cả Họ của ngươi cũng liên quan đến đại lục Âu Lạc. Là họa hay là phúc, ta còn chưa biết. Nhưng nếu đã hữu duyên, hy vọng ngươi không làm ta thất vọng. Cứ ngủ đi, hãy ngủ một giấc thật sâu. Khi ngươi mở mắt ra, ngươi sẽ đối mặt với chính số phận của mình. Chỉ cần ngươi trượt 1 bài kiểm tra, ta sẽ không ngần ngài mà lấy đi cái mạng nhỏ của ngươi đâu. Số mệnh của ngươi là do ngươi quyết định. Là phúc thì ta sẽ dưỡng, là họa thì ta chặn. Duyên đến không thể cầu, duyên đi không thể giữ.
Xin lỗi các bạn, mình vừa nhập học nên thời gian viết không được nhiều, mình là du học sinh nên cuộc sống hơi bận rộn. Nếu có thời gian rãnh, mình sẽ viết ngay. Truyện mình vừa viết vừa post trên truyencogiaothao nên sẽ ra hơi chậm, mong các bạn thông cảm.